Trọng Hồi Đương Sơ
Men theo tiếng động nhỏ phát ra từ góc khuất dưới căn bếp, Harry núp
dưới tủ bếp, nước mắt rơi lã chã. Trong lòng cậu bây giờ có chút tự
giễu, dù có đem hết nước mắt của chục năm trời gom góp lại cũng chẳng
thể so bì được với những giọt lệ mỗi đêm đều lăn dài trên gương mặt cậu. Trong năm năm đã qua, dù cho cố muốn quên, nhưng hình ảnh về bữa tiệc
sinh nhật đầu tiên ấy vẫn luôn lảng vảng trong tâm trí cậu.
Nếu
dựa trên những gì đã xảy ra với cậu ở kiếp trước, thì cậu chắc chắn rằng nhà Malfoy sẽ không thay đổi quyết định mà tiếp tục đầu quân cho
Voldermort lần thứ hai, đây là điều cậu chưa bao giờ mong muốn nó sẽ
thành hiện thực.
Nếu cậu cùng hắn trở nên thân thiết, tuy là xuất phát từ tình bạn nhưng suy cho cùng vẫn khó tránh khỏi sự nghi ngờ của
cụ Dumbledore. Chưa kể đến, gia chủ của nhà Malfoy là một kẻ say mê
quyền lực và lợi ích hơn bất cứ quý tộc nào, ông ta sẽ không dễ dàng
phản bội tên Chúa tể kia nếu điều đó khiến ông ta lợi bất cập hại. Cậu
thật không dám tưởng tượng, nếu làm chệch hướng dòng thời gian khác với
kiếp trước thì liệu lịch sử sẽ thay đổi ra sao?
Cậu thật sự chẳng có gan mạo hiểm! Nếu có thể giữ cho dòng thời gian ổn định ở kiếp này
để đổi lại một tương lai đảm bảo, cậu lựa chọn từ bỏ. Chiến tranh tàn
khốc đã thay đổi cậu, từ một Griffindore không màng tất cả, bồng bột và
bốc đồng trở thành một kẻ tỉ mỉ, cần thận, mỗi hành động của cậu đều như đang bước trên nền băng mỏng, có thể vụn vỡ bất cứ lúc nào. Quyết vậy,
Harry tự vỗ mặt mình cổ vũ, mọi việc mà cậu đã quyết đều sẽ không hối
hận, chỉ cần giữ cho bản thân luôn luôn đi đúng hướng thì sẽ đảm bảo cho mọi người được sống sót trở về.
Màn đêm dần buông xuống, bên
ngoài căn nhà, một trận mưa lớn đang đổ ầm xuống khu phố tẻ nhạt, những
cơn gió mạnh mẽ như muốn xé rách mọi thứ cản đường. Cửa sổ rung lắc dữ
dội, chúng phát ra âm thanh kinh hãi và kì dị. Núp trong góc nhà, ánh
mắt Harry dán chặt lên chiếc đồng hồ trên tường. Chỉ còn vài phút nữa
thôi, đồng hồ sẽ điểm mười hai giờ, sinh nhật cậu lại sắp tới rồi và đây cũng là khoảng thời gian bác Hagrid đến.
Ầm!!!, một âm thanh to
lớn phát ra từ cánh cửa ra vào. Harry trong lòng tràn đầy hạnh phúc, cả
người vội vã đứng dậy. Rầm rầm!!!!, căn nhà bắt đầu có chút lay động,
Dudley mơ màng, men theo cầu thang mà di chuyển xuống nhà, phía sau hắn
là dượng Vernon cùng dì Petunia đang hốt hoảng chạy xuống. Trên tay
dượng là một khẩu súng săn, sắc mặt dượng lộ rõ vẻ khẩn trương hiếm
thấy.
Cánh cửa nhỏ dường như đã không còn thể chịu được sức mạnh
của một gã khổng lồ được nữa, cuối cùng nó vỡ tan tành. Một người đàn
ông to lớn xuất hiện phía sau cánh cửa, không lạ gì nữa, đó chính là bác Hagrid. Sau một trận gà bay chó sủa, Dudley thành công chọc giận người
khổng lồ tổ hại hắn bây giờ lại có một chiếc đuôi mới sau mông mình, còn về Harry, cậu đã thành công nhận được bức thư mời nhập học của mình.
Trong lòng cậu thực sự vui sướng, rốt cuộc cậu cũng đã có thể trở về với nơi mà cậu luôn xem là nhà.
Ngày hôm sau
Được nhìn thấy
lại khung cảnh quen thuộc của Hẻm Xéo, Harry vô thức kích động, nhưng
may mắn thay, Hagrid vốn chẳng thông minh gì nên cậu dễ dàng khiến hắn
cho qua chuyện. Sau khi lấy tiền, Hagrid bảo cậu đi mua áo chùng, còn
hắn thì lao mình đến quán rượu uống cho đã khát.
Cậu cũng bất đắc dĩ, xoay người hướng về tiệm của phu nhân Malkin chuyên về các loại áo
chùng từ bình dân đến cao cấp. Đến trước cửa tiệm, sắc mặt cậu bỗng trở
nên trắng bệch
Chết tiệt, sao mình lại có thể quên được?
Nhìn xuyên qua lớp kính, cậu nhìn thầy trong đó, người mà cậu không bao giờ
nhầm được, một thân ảnh cân đối cùng mái tóc bạch kim độc nhất. Chính là chỗ này!!!, nơi cậu cùng hắn ta lần đầu gặp mặt. Tình cảm dồn nén nhiều năm qua vô thức trỗi dậy. Cậu biết, rằng cho dù giờ cậu có tránh mặt
hắn thì tương lai cũng không thể tránh khỏi việc chạm mặt. Cậu trấn an
mình, ổn định tinh thần, mặc nhiên tiến vào.
Draco ngoài mặt thì
giả vờ không quan tâm, nhưng trong đầu hắn bây giờ như trận cuồng phóng, cứ không ngừng quay cuồng. Lại là đôi mắt xanh biếc ấy, đôi mắt luôn
xuất hiện trong những giấc mơ của hắn. Chẳng biết từ bao giờ, đôi mắt ấy vẫn luôn in hằn sâu trong tâm trí Draco, không thể xóa mờ.
"xin
chào cưng, cưng đến để mua áo chùng cho ngày nhập học sao?" Phu nhân
Malkin đối với đứa nhỏ đáng yêu này tươi cười nói. Tuy rằng tóc cậu thật sự rất loạn, quần áo cũng không làm phu nhân vừa ý. Nhưng đôi mắt xanh
biếc kia lại khiến người khác không nhịn được mà nổi lòng yêu quý.
Chẳng biết hắn mơ màng trong bao lâu, nhưng khi tỉnh lại đã thấy bản thân vô
thức đứng kế bên cậu ta. Draco ngây ngẩn cả người, một lần nữa đắm chìm
trong đôi mắt biếc tuyệt đẹp ấy...
Trong thấy khuôn mặt ngơ ngác của Draco, trong lòng cậu có chút khẩn trương, lẽ nào thần chú ấy đã bị đảo ngược?.
Qua một lúc lâu sau đó, hắn mới nhẹ nhàng mở miệng: "Cậu cũng là học ở Hogwart sao?".
"Đúng vậy" cậu trả lời, trong lòng chẳng biết sao lại có chút mất mác.
"Tên tôi là Draco, Draco Malfoy, còn cậu?" trước mặt người con trai ấy,
Draco thường ngày bình tĩnh, kiềm chế cảm xúc nay lại chẳng thể không
chế được, mong muốn được hỏi tên của cậu ta.
Câu nói của hắn đã
khiến cậu sửng người, trong trí nhớ của cậu vốn dĩ Draco chưa hề đề cập
đến vấn đề này. Bất quá cậu trả lời theo bản năng: "Harry, Harry
Potter".
Draco có chút kinh ngạc, thế mà lại là cậu ta, đứa trẻ
bí ẩn đã đánh bại tên Chúa Tể Hắc Ám. Bầu không khí quỷ dị lại xuất hiện giữa hai người, cho đến khi phu nhân Malkin mở miệng:
"Đồ của
cưng đã xong rồi, bé con". Harry vội vàng từ chiếc ghế nhỏ nhảy xuống,
không quên nói với hắn một câu trước khi rời đi: "Hẹn gặp lại cậu ở
Hogwart". Nói xong, cậu chạy trối chết rời đi ngay để lại đó một quý tộc mang trong mình một tâm trạng phức tạp.
Tim thấy Hagrid, người
đã giúp cậu mua những món đồ dùng cần thiết trước khi vào học đương
nhiên là ngoại trừ đũa phép. "Harry, cháu làm sao vậy?" nhìn biểu cảm
hoảng hốt của cậu, Hagrid lo lắng hỏi.
"Không có gì đâu ạ. Mà Bác ơi, chúng ta còn phải mua cái gì nữa ạ?" Harry lắc đầu, để khiến bác
Hagrid bớt lo lắng, cậu đành đánh sang một chủ đề khác.
"Tất cả
đều đã đầy đủ, giờ chỉ còn đũa phép của cháu thôi. Mà khoan đã, cháu
theo ta, chỉ gần đây thôi". Hagrid dẫn cậu đến một tiệm cú mèo gần đấy,
hồ hởi nói: "Vì hôm nay là sinh nhật cháu, ta sẽ tặng cháu một con cú
mèo. Nào đi đi, chọn cho mình một con đi nào". Chẳng hề do dự, cậu tiến
đến chỗ người bạn cũ của mình: "xin chào, Hedwig".
Cuối cùng là đũa phép.
Nghe ông Olivander lải nhải nửa ngày trời, cuối cùng Harry mới có thể bắt đầu lựa chọn đũa phép, nhưng đâu ngờ...
"Ta đang tự hỏi, à phải, sạo lại không thử một sự kết hợp khác thường. Cây
nhựa ruồi và lông phượng. Hat tấc chín. Đẹp và dễ uốn nắn, nào thử
xem...". một cảm giác quen thuộc, Harry bất giác nở một nụ cười. Tay
phải vung lên, đũa phép như hòa làm một với chủ nhân, từ đũa phép bắn ra những chùm pháo hoa tỏa ra bốn phía, nhảy múa trên không trung, thật là một cảnh tượng hoàn mỹ.
"Ôi, hoan hô. Đúng rồi, ôi, hay quá. Ừ.
Tốt. Tốt. Thật là kỳ lạ... Ôi kỳ lạ biết bao..." ông Olivander nói chừng rồi ngừng lại, ngẫm nghĩ, sau đó ông tiếp lời: "có lẽ cây đũa này đã
chọn cháu làm chủ nhân của nó rồi".
Lúc sau, lời cụ Olivander cứ
phảng phất trong tâm trí cậu rằng đũa phép giữa cậu và tên vô nhân tính
kia nói không ngoa thì chính là có quan hệ. Dù cho cậu vốn đã biết trước về mối quan hệ giữa 2 chiếc đũa nhưng cậu vẫn luôn sởn tóc gáy mỗi khi
nghe ai đó nhắc đến nó.
Thanh toán 7 Galleon cho chiếc đũa, cậu cùng bác Hagrid rời khỏi cửa hàng.
Rời khỏi Hẻm Xéo, Harry ngồi trên chuyến tàu đang lăn bánh về nhà dì dượng, trên tay cậu là tấm vé mà Hagrid đưa cho cậu để đi đến Hogwart. Tâm trí cậu như có cái gì đó thôi thúc, bất an không ngừng, nhớ về khoảnh khắc ở cửa tiệm của phu nhân Malkin, tại sao hắn ta lại hỏi câu hỏi kia? Chẳng lẽ vẫn là cậu vô tình khiến lịch sử thay đổi? Harry thấp thỏm lo lắng
nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm tư.