“Đừng uống nữa.” Cao Tuấn giựt lấy ly rượu trong
tay Triệu Ảnh Quân, nhìn bộ dạng đã say bí tỉ của anh, chỉ hận không thể một đao chém chết: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Dưới ánh đèn chớp
nhoáng, khuôn mặt Triệu Ảnh Quân chôn vùi vào màn đêm, đôi gò má cao man mác sắc đỏ vì men rượu, nhưng đầu óc anh vẫn còn rất tỉnh táo.
“Hai người cãi nhau?” Cao Tuấn dường như nghĩ ra điều gì, từ khi quen biết
Triệu Ảnh Quân đến giờ, cậu dám bảo đảm, ngoài “vị” kia, không ai có khả năng khiến cho tên đàn ông điên loạn này để tâm. Thậm chí, ngày hôm đó
sau khi rời khỏi Triệu gia, trên trán Triệu Ảnh Quân đổ máu, anh cũng
chưa từng lộ ra chút đau đớn, hiện tại lại buồn bã thế này, chắc chắn là do người nọ.
“Không phải hai người đã sống chung rồi sao?” Cao Tuấn khó hiểu: “Người yêu cãi nhau cũng là chuyện bình thường thôi mà.”
Hai từ “người yêu” này, triệt để phá sập tuyến phòng thủ của Triệu Ảnh Quân.
Nhìn gương mặt cứng nhắc của anh, Cao Tuấn do dự hỏi: “Chẳng nhẽ… vẫn chưa xác nhận mối quan hệ?”
“…” Triệu Ảnh Quân ngẩng đầu nhìn Cao Tuấn, đơn giản gật đầu.
“Cái gì?” Cao Tuấn kinh hô, phát hiện người xung quanh đang nhìn về phía hai người, vội giảm âm lượng xuống: “Dù gì đêm đó cậu và anh ấy cũng phát
sinh quan hệ rồi kia mà?”
Nhắc tới vấn đề này, Triệu Ảnh Quân không khỏi cười khổ: “Không có gì…”
Cao Tuấn: “…”
“Tôi và anh ấy căn bản không xảy ra chuyện gì cả.” Triệu Ảnh Quân khổ sở lập lại lần nữa. Tối hôm đó, Triệu Ảnh Quân dìu Lương Khê đến khách sạn,
vừa nằm xuống giường, trong cơn say Lương Khê không ngừng gọi “Đông
Quân”, dù yêu đến mấy, anh vẫn không có khả năng xuống tay, huống chi
người mình yêu lại liên tục gọi tên người đàn ông khác.
Triệu Ảnh Quân muốn Lương Khê yêu mình, với tư cách là Triệu Ảnh Quân, không phải thế thân của một kẻ nào.
“Ảnh Quân, dù gì anh ấy cũng chia tay tên khốn kia rồi.” Cao Tuấn cố gắng
lựa chọn từ ngữ thích hợp để an ủi anh: “Cậu vẫn còn cơ hội.”
Đúng vậy, chính bản thân Triệu Ảnh Quân ban đầu vẫn tin tưởng sẽ có một ngày mình chiếm được trái tim Lương Khê, cho đến khi Trì Viễn xuất hiện.
“Cao Tuấn, tôi sợ.” Triệu Ảnh Quân ngả đầu dựa vào ghế sô pha, mắt chậm rãi
nhắm lại, thì thào: “Khi Lương Khê biết tôi yêu anh ấy, ngay cả tư cách
làm bạn cũng không thể…”
Cao Tuấn: “Ảnh Quân.”
Bốn phía âm nhạc sôi nổi, những tiếng cười giòn giã văng vẳng bên tai, Triệu Ảnh
Quân ngồi đó, tĩnh lặng như một pho tượng, dường như huyên náo bên ngoài cũng không đả động vào thế giới của anh, thế giới của Triệu Ảnh Quân
chỉ có một ánh sáng duy nhất, lúc này nó hình như cũng dần dập tắt: “Anh ấy vốn có thể dùng nhiều cách để từ chối, nhưng vẫn lựa chọn cách cực
đoan nhất là tổn thương người khác.”
“…” Này là mê sảng rồi phải không?
“Lỡ như một ngày Lương Khê phát hiện tôi luôn lừa dối anh ấy… phải chăng?” Triệu Ảnh Quân thật tình không dám nghĩ đến.
Cao Tuấn bị hàng vạn ngôn ngữ của Triệu Ảnh Quân làm cho mơ hồ, đến khi nhìn lại người nọ đã say đến bất tỉnh.
“…”
M* nó! Cao Tuấn chỉ có thể chửi ầm lên.
Tuy trong lòng bực bội, Cao Tuấn vẫn cầm điện thoại lên gọi điện cho Lương
Khê, sau khi biết được địa chỉ, đối phương không nghĩ nhiều liền bảo bản thân sẽ tới mang cái “của nợ” này về nhà.
Xem ra vị trí Triệu
Ảnh Quân trong lòng Lương Khê không đơn giản chỉ là bạn bè, nhớ lại
giọng điệu hấp tấp trong điện thoại, Cao Tuấn chỉ có thể thở dài, hai
con người này vẫn chưa thông suốt đâu nhỉ? Cậu nhún nhún vai, yêu đương
làm gì cho mệt đầu, tự do như cậu thật tốt biết bao, từ đó một tên đàn
ông theo chủ nghĩa độc thân ra đời.