Ở tầng trên cùng của tòa cao ốc, Thẩm
Đông Quân nhìn những bức hình do thám tử gửi đến, tức đến đỏ mắt, anh
cảm giác mình như phát điên thật rồi.
"Khốn kiếp!" Thẩm Đông Quân vươn tay lùa toàn bộ số tài liệu trên bàn xuống đất, ngay cả máy tính
đang chiếu bức ảnh Lương Khê thân mật cùng người đàn ông khác cũng bị
anh đập nát: "Không phải sự thật, đây không phải sự thật!"
Âm
thanh la hét cùng đập phá đồ đạc phát ra từ bên trong, khiến toàn bộ
nhân viên đều sợ hãi, dường như đây là lần đầu tiên giám đốc của bọn họ
mất khống chế đến vậy.
Thẩm Đông Quân xoay người, cầm lấy bình
hoa do chính tay Tống Y Na mang đến ném vỡ, mảnh vụn rơi vãi khắp sàn
phòng, anh cố gắng tìm kiếm, căn phòng lại chỉ có một cái bàn làm việc,
xung quanh trống vắng không còn gì, đến mức hiu quạnh. Ngay cả giờ phút
này, Thẩm Đông Quân muốn phát tiếc, bên cạnh cũng không có gì.
Thì ra khi mất đi Lương Khê, Thẩm Đông Quân đã chẳng còn gì nữa, ánh dương duy nhất của anh biến mất thật rồi!
"Tiểu Khê, trở về đi! Anh rất nhớ em!"
*** *** ***
Bên này Lương Khê vẫn chưa biết mọi nhất cử nhất động của mình đều bị người khác theo dõi, cậu còn đang bận cùng Triệu Ảnh Quân dùng bữa.
Cửa hàng đang là buổi trưa nên khá vắng vẻ, hai người chọn đại một góc nhỏ ở cuối dãy ngồi xuống. Nơi này do một cặp vợ chồng già làm chủ, nhìn
phong cách bài trí cổ điển, Lương Khê đoán chủ tiệm ít nhất cũng phải
hơn sáu mươi tuổi.
Rất nhanh một bà lão đã tiến đến trước mặt bọn họ, tuy lưng có hơi còng nhưng nhìn ra vẫn rất khỏe mạnh, bà hỏi: "Hai
cậu dùng gì?"
Lương Khê nhìn quay một vòng, không có menu hay
thực đơn dán trên tường, cậu có chút lúng túng. Hồi nhỏ sống ở cô nhi
viện, đến khi quen biết Thẩm Đông Quân, Lương Khê chưa từng ăn uống ở
bên ngoài. Dù thâm tâm thật sự rất muốn trải nghiệm một lần, nhưng mỗi
lần ngỏ lời, Thẩm Đông Quân đều viện cớ "thức ăn ở ven đường không hợp
vệ sinh" mà từ chối, cậu cứ như một đứa trẻ vâng lời bố mẹ mà biến bản
thân trở nên ngu ngốc.
"Cho cháu mười xiên thịt nướng, hai mươi
chân gà hấp hành, thêm hai cái bánh bao nhân thịt." Triệu Ảnh Quân thành thạo gọi món, nhìn thấy ánh mắt sùng bái của Lương Khê, anh chỉ thiếu
gắn thêm cái vòng hào quang trên đầu, lỗ mũi đã nở đầy hoa.
"Tuyệt quá!" Lương Khê đối với Triệu Ảnh Quân lần nữa lộ ra kinh hỷ. Người đàn ông này không chê vào đâu được, ai lấy được Triệu Ảnh Quân rõ là may
mắn, chỉ có tên ngốc Cao Tuấn là không nhìn ra, cậu có hơi bất bình thay anh.
Cũng may mấy lời này Triệu Ảnh Quân vẫn chưa nghe thấy, anh mà biết Lương Khê hiểu lầm bản thân có tình cảm với Cao Tuấn, chắc sẽ
hộc máu tức chết!
Tầm mười lăm phút sau đồ ăn được mang ra, Lương Khê nhìn một bàn thức ăn tỏa ra hương thịt nướng thơm lừng, hai mắt đều phát sáng. Cậu vui vẻ cầm một xiên thịt nướng lên, nhưng không phải cho mình, mà đưa đến trước Triệu Ảnh Quân: "Thử đi!"
"..." Triệu Ảnh Quân ban đầu ngỡ ngàng, trước cái nhìn của người đi đường, anh nghiêng
đầu cắn mạnh vào xiên thịt trong tay Lương Khê, vừa nhai vừa nói: "Rất
ngon!"
Lương Khê thấy có nhiều người đưa mắt đánh giá, vốn định
rụt tay về, nhưng lại bị hành động bất ngờ của Triệu Ảnh Quân làm cho đơ người.
Đám đông hóng chuyện một lúc lại như không có gì mà rời
đi, cũng chỉ là hai thằng đàn ông đút đồ ăn qua lại, bên ngoài còn chưa
thấy bao giờ sao?
"Thấy chưa?" Triệu Ảnh Quân mỉm cười, tiếp tục ăn xiên nướng: "Đừng để tâm ánh mắt người ngoài."
"Cậu nói phải." Lương Khê cúi đầu tiếp tục ăn, nhưng lần này đã thoải mái hơn rất nhiều.
Dùng xong bữa trưa, hai người cũng không trở về nhà, mà đi đến một hậu
trường quay phim gần đó. Lương Khê cùng Triệu Ảnh Quân đứng bên ngoài
phim trường, hòa mình vào đám đông.
Địa điểm quay phim tại một
công viên cây xanh, lấy ghế đá làm bối cảnh, phía sau còn có đài phun
nước. Đánh giá một cách khách quan, nơi này đủ thơ mộng, theo Lương Khê
suy đoán, ắt hẳn tình tiết tiếp theo sẽ diễn ra cảnh lâm li bi đát trong dòng phim thần tượng.
Quả nhiên, đạo diễn vừa hô "diễn", một nữ
sinh mặc đồng phục màu trắng viền xanh đang vùng vẫy chạy ra, tiếp đó là một nam sinh đang đuổi tới.
"Kỳ Anh, cậu nghe tớ giải thích." Nam sinh níu lấy tay nữ sinh. Truyện Nữ Cường
Như trong các kịch bản khác, nữ sinh vội bịt chặt hai tay, khụy xuống đất
gào thét: "Tớ không muốn nghe, không muốn nghe gì hết."
Tiếp đó, nam sinh cũng ngồi xuống, bá đạo hôn nữ sinh đó.
Xung quanh bắt đầu "ồ" lên, Lương Khê cùng Triệu Ảnh Quân chỉ biết câm nín
mà nhìn, biết làm sao được, dẫu sao cũng là thị hiếu của khán giả bây
giờ, chỉ cần doanh thu cao là được.
Cũng không biết đạo diễn có
cố ý tạo drama hay không? Lương Khê ước tính cảnh hôn của hai nhân vật
chính đã tái đi, tái lại ít nhất mười lần.
Đến lần thứ mười một, mới nghe thấy lời thoại tiếp theo của nam chính: "Kỳ Anh, cậu hiểu lầm rồi."
Lúc này nữ chính lại như bị thôi miên, vươn tay sờ môi mình, im lặng không nói lời nào.
Triệu Ảnh Quân giật giật khóe môi.
Hành động tiếp theo của nam sinh mới chính thức khiến người xem hóa đá, nam
chính bất ngờ quỳ xuống cầu hôn nữ chính: "Cậu xem, đây là chiếc nhẫn tớ đã nhờ Tiểu Mai đặt giùm, giữa bọn tớ thật sự không có gì."
Nữ chính trợn to hai mắt.
"..." Lúc này đáng lý phải tỏ ra kinh ngạc, sao lại là trợn mắt hoảng sợ?
Lương Khê có cảm giác dường như đã lâu không còn theo dõi mấy dòng phim
truyền hình trên ti vi, có phải hay chăng bản thân quá già, không theo
kịp thời đại.
Đáng sợ hơn hết là đạo diễn lại không yêu cầu diễn lại cảnh này.
Nữ chính giống như xúc động, để nam chính đeo nhẫn lên tay, cả hai ôm nhau thấm thiết.
Cứ ngỡ buổi quay phim đã kết thúc, Lương Khê cùng Triệu Ảnh Quân đang tính rời đi, thì một nam sinh khác xuất hiện.
Mặc dù khoảnh khắc cậu ta xuất hiện rất ngắn, chỉ vỏn vẹn năm giây, nhưng
Lương Khê vẫn nhận ra sự đau thương tỏa ra từ nhãn cầu người nọ, một đôi mắt đau lòng đến có chút tuyệt vọng.