"Hoàng Cầm! Thầy trưởng khoa bảo cậu lên phòng gặp giáo viên hướng dẫn!" Nhỏ bạn lớp cô vừa bước vào vội báo.
"Tớ biết rồi!" Hoàng Cầm nhanh tay nhét mấy quyển tập vào balô, vội vàng rời thư viện.
Đề tài khóa luận tốt nghiệp của cô trình lên khoa đã bốn tuần đến hôm nay mới được gặp giáo viên hướng dẫn.
"Dạ, em chào thầy!" Sau khi gõ nhẹ cánh cửa phòng, Hoàng Cầm chào người bên trong.
Không có tiếng trả lời.
Hoàng Cầm đẩy nhẹ cánh cửa. Phía trong trống không vắng lặng. Cô gọi thêm một tiếng: "Dạ thầy!"
"..." Không có động tĩnh.
Cô thở dài thầm than số mình xúi quẩy. Nộp đề tài cùng một lúc, các bạn
trong lớp đã được duyệt thông qua và có giáo viên hướng dẫn.
Còn
cô? Gần một tháng trôi qua không nhận được một tin tức gì. Lần nào gặp
thầy trưởng khoa, thầy ấy cũng cứ bảo: "Giáo viên hướng dẫn của em đang
đi công tác."
Thấp thỏm lo âu, chờ mong mòn mỏi, hôm nay mới được Diêm Vương cho mời.
Vậy mà...
Hoàng Cầm nén tiếng thở dài. Đứng lâu ở ngưỡng cửa, cô thấy có chút mỏi. Và
thấy giống như kẻ trộm rình mò phòng người ta. Cô khẽ khàng ngồi xuống
chiếc ghế đặt ở cạnh cửa, nhàm chán nghịch hai bàn tay.
Không biết vị giáo viên hướng dẫn này là giáo viên cũ ở khoa hay vị giáo viên lừng danh trong lời đồn vừa về từ hai tháng trước mà có vẻ thần thần bí bí.
Hai tháng trước.
"Ê! Tụi mày biết tin gì chưa?" Lớp văn mới đầu giờ chiều đã có dấu hiệu náo loạn bởi thông tin vừa được rao.
"Tin gì? Tin gì?" Lũ con gái trong lớp đã năm cuối đại học, hai mươi hai
tuổi rồi mà vẫn giống như những thiếu nữ còn học phổ thông ham hóng mớ
tin 'hot'.
"Khoa mình có thầy giáo soái ca!" Một tin vui cho đám sinh viên nữ.
"Có thật không?" Những cái máy dò thông tin luôn cần một đáp án chính xác.
"Một trăm phần trăm! Tớ mới thấy thầy ấy vào trình diện thầy trưởng khoa chúng ta!"
"Wao! tớ háo hức quá đi!"
Từ bữa đó, lớp văn mong sao được
học thầy giáo mới. Ngày ngày tụi nó đến trường đông đủ siêng năng không
còn rờ rà cúp tiết. Giảng đường những buổi thuyết trình luôn báo danh
vắng '0'. Ai cũng háo hức chờ giây phút diện kiến thầy giáo soái ca.
Nhưng xem ra thầy là 'chân nhân bất lộ tướng' nên đã hai tháng qua mà chẳng có đứa nào thấy được mặt mũi để thỏa trí tò mò.
Hoàng Cầm nén tiếng thở dài. Ánh mắt không biết đặt ở đâu. Ngó nghiêng phòng
người ta thì sợ mất lịch sự. Trông chừng ra cửa thì đợi lâu mỏi mắt. Cô
đành cúi đầu nhìn đỡ mười ngón tay đang tự bấu xé nhau.
Vẻ mặt ảo
não của cô rơi vào tầm mắt một người đang ẩn mình sau chiếc tủ đựng hồ
sơ. Đôi mắt đen sâu thăm thẳm khóa chặt vào người con gái.
Theo
tháng năm, cô thiếu nữ ngây thơ ngày nào giờ đã trở nên xinh đẹp bội
phần. Gương mặt thanh thuần điểm tô thêm chút quyến rũ của người con gái trưởng thành khiến lòng người khó cưỡng. Đôi mắt nhung to đen. Gương
mặt tròn phúc hậu. Chiếc mũi nhỏ xinh xắn...Và kể cả bờ môi mộng ngày
nào. Tất cả đều như trong trí tưởng tượng của anh.
Hình ảnh mà anh đi tìm suốt hai năm qua giờ hiện lên chân thực đến mức anh khó tin. Một hình ảnh mà anh lặng lẽ nhìn suốt hai tháng nay. Giờ ngắm kĩ trong
khoảng cách gần, rốt cuộc anh cũng...không có can đảm để đối diện.
Anh sợ cô không nhận ra anh. Sợ cô đã quên bẵng anh rồi. Và anh sợ cô cố tình chạy trốn.
Như vậy, anh biết phải làm sao đây?
Đối với cô? Có thể xem anh là mối tình đầu thoảng qua, dù có đọng lại cũng
chỉ chút dư âm vương vấn. Và cũng có thể cô đã từ lâu phong kín anh ở
tận đáy lòng.
Nhưng đối với anh, cô là cả một sinh mệnh. Sinh
mệnh vừa được cô tái sinh mà cô là nguồn sinh khí để nuôi sống sinh mệnh ấy. Một khi bắt anh tách ra khỏi ...chắc sự sống của anh vĩnh viễn
không còn.
Anh không muốn mình rơi vào cảnh chia lìa thêm một lần
nào nữa. Anh đè nén nhịp đập loạn muốn lao ra khỏi lồng ngực của con
tim, quyết định rút chiếc điện thoại gửi đi một tin vào dãy số dán kèm
bên ngoài tập đề tài: ["Xin lỗi Hoàng Cầm! Tôi có công việc đột xuất!
Đầu giờ chiều, bảng hướng dẫn được gửi xuống lớp cho em!"]
Hoàng
Cầm đọc dòng tin nhắn, tim cô theo đó khẽ nhói lên. Lời nhắn gửi này gợi cô nhớ về một người. Một người mà cô vẫn hoài mong trong vô vọng.
Đã bốn năm trôi qua, bốn lần cô về thăm lại giàn hoa Tigôn đỏ. Nhưng người năm ấy đã không còn ở chốn cũ. Theo thời gian, hình ảnh người làm rung
động trái tim cô dần ngủ yên trong tiềm thức.
Anh đi mang theo luôn trái tim biết đập biết yêu của cô gái bước vào tuổi xuân thời. Nên từ bấy đến giờ tâm hồn cô đã phong kín.
"Hoàng Cầm! Trái tim em là sắt đá hả?" Đây là câu hỏi của một đàn anh khóa trên theo đuổi cô suốt ba năm.
Cô không biết vì sao anh ta lại hỏi thế? Có thể anh ta nhận ra cô vô cảm!
Lúc đó cô trả lời anh ta sao nhỉ? À, cô đã nói: "Xin lỗi, anh nhầm rồi! Tôi không có trái tim!"
Trái tim cô đã trao cho chủ nhân căn nhà có giàn hoa tigôn đỏ. Trao cho
người luôn thắp sáng một ngọn đèn bên cô qua các kì thi. Anh ra đi đã
mang luôn theo nó nên giờ này trong ngực cô chỉ còn một khoảng không
trống rỗng lạnh lùng.