Sau bận ấy bà Hoài có mang thật. Gia đình ông Nhân mừng lắm, ngay cả
người mẹ chồng vẫn luôn cay nghiệt nay cũng trở nên quan tâm ân cần đến
lạ. Bà Hoài chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc như vậy, tất thảy đều do đứa con may mắn này đem lại.
Về phần Cẩm Tú, sau khi chuyện thành cô lại phát bệnh, ốm mất mấy bữa mới miễn cưỡng hồi phục. Bà Hoài rất biết ơn Cẩm Tú vì vậy nên khoảng thời gian này bà thường xuyên ở cạnh bầu
bạn, chăm sóc cô. Mối quan hệ giữa hai người vốn đã thân nay càng trở
nên gắn bó hơn.
Hôm nay Cẩm Tú lại mời bà Hoài sang nhà chơi, khi đang ngồi trong phòng khách có người bưng đến một bát thuốc. Cẩm Tú đưa tay đón lấy, đoạn đặt nó xuống trước mặt bà Hoài rồi nói:
"Chị
à, đây là thuốc dưỡng thai được điều chế riêng từ giờ mỗi ngày chị đều
phải uống nó một lần thì chuyện em giúp chị mới mong thành được."
Khi người ta đã được giúp đỡ một lần thì thường sẽ có xu hướng dựa dẫm vào
người đã giúp mình, huống chi Cẩm Tú lại là người bà Hoài tin tưởng
nhất. Gần như không cần suy nghĩ bà liền bưng chén thuốc lên bắt đầu
uống. Cẩm Tú quan sát hành động của bà hài lòng gật đầu, trong đôi mắt
sâu thẳm dường như ánh lên một tia sáng nhạt.
Trong chén là Thuốc Bắc, bà Hoài không biết nó gồm những vị dược liệu nào nhưng mùi hương
tỏa ra lại rất đặc biệt. Nó có một mùi thơm ngọt hơi gây mũi, khác hẳn
với bất kỳ thứ thuốc nào bà từng uống trước đây. Chỉ cần đưa mũi ngửi
thôi là cổ họng đã khô khốc, một khao khát cháy bỏng thôi thúc bà uống
nó. Đưa chén kề đến bên miệng, dòng chất lỏng màu đen đặc theo đó trôi
xuống cuống họng, lan trong khoang miệng là hậu vị tanh nồng có chút
ngọt nhẹ đọng lại nơi đầu lưỡi. Có lẽ suốt đời này bà chưa từng nếm qua
thứ gì ngon đến vậy.
Suốt mấy tháng sau đó ngày nào bà Hoài cũng đều đặn dùng thuốc đúng giờ, thời gian trôi qua
rất nhanh chẳng mấy chốc đã đến tháng thứ bảy của thai kỳ.
Người
ta thường hay nói giữa mẹ và con có một sợi dây liên kết vô hình, con
trong kiếp này chính là nhân quả của kiếp trước, duyên nợ chưa hết đầu
thai để trả. Có lẽ vì thế mà trong quá trình mang thai ai cũng ít nhất
một lần từng nằm mộng thấy đứa con của mình. Giấc mơ ấy được gọi là thai mộng. Và đêm nay đến lượt bà Hoài.
Trước khi đi ngủ ông Nhân
luôn giúp bà Hoài xoa bóp tay chân, phụ nữ mang bầu như vác thêm bao gạo cả người lúc nào cũng mỏi mệt, đau nhức. Bởi thế mới nói con người ta
hơn nhau là ở tấm chồng, có một người đàn ông dịu dàng chu đáo như ông
Nhân đây việc sinh con cũng phần nào bớt vất vả. Bà Hoài nghĩ vậy lại
nhìn động tác tỉ mỉ của chồng mà lòng ấm áp vô cùng, được một lúc bà
liền ngủ thiếp đi.
Lạnh quá!
Trong cơn mơ cảm giác duy
nhất mà bà Hoài có là lạnh, cái lạnh đến thấu tận tâm can. Bà gắng sức
mở mắt, chỉ thấy xung quanh là một mảng tối đen dơ tay không thấy năm
ngón. Quá hoảng loạn bà lay lay người nằm bên cạnh.
"Mình ơi mình! Dậy…dậy đi!"
Thế nhưng mặc cho bà có gọi thế nào thì ông Nhân vẫn cứ nằm yên bất động.
Nếu không phải còn nghe thấy tiếng thở khe khẽ thì bà đã cho rằng cái
thứ nằm bên cạnh là một xác chết chứ chẳng phải chồng mình.
"Phựt" một tiếng ngọn đèn dầu đầu giường bỗng bừng sáng, ánh lửa ảm đạm soi tỏ một góc phòng. Bà Hoài giật mình quan sát xung quanh thấy không có gì
khác lạ mới thở phào nhẹ nhõm. Thế nhưng bỗng chân bà chạm phải cái gì
đó lành lạnh, nhơn nhớt cảm giác giống như da người!
Bà vội kéo
chăn ra, đập ngay vào mắt là hình ảnh vô cùng quỷ dị. Có một đứa trẻ con đỏ hỏn chỉ to hơn lòng bàn tay một chút đang bám chặt lấy bắp chân bà.
Bà Hoài sợ lắm, cố gắng giãy giụa muốn hất nó ra mà không được. Đứa bé
bám rất chặt hơn nữa còn dần di chuyển lên trên, đến chỗ bụng bầu nhô
cao lên của bà nó liền dang rộng tứ chi ôm lấy như thể muốn chiếm luôn
chỗ đó vậy. Quá hoảng sợ bà Hoài la lên:
"Biến đi! Đừng làm hại con tao!"
Đứa bé nghe vậy liền ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào bà, khoảnh khắc đối diện
với nó tim bà như ngừng đập. Gương mặt ấy quá đỗi kinh khủng, con ngươi
đen nháy không có tròng trắng, từ trong hốc mắt bò ra rất nhiều sinh vật lạ dài và mảnh như sợi tơ máu, chúng gặm cắn da thịt đứa trẻ rồi từ đó
chui vào trong chạy loạn khắp người. Nó nhìn bà một lúc rồi nhoẻn miệng
cười, gương mặt vốn dĩ đã nhăn nheo giờ càng trở nên không rõ hình thù.
"Mẹ ơi là con mà! Mẹ không nhận ra con sao?"
Giọng nó như xa như gần vang vọng bên tai bà Hoài khiến bà gần như phát điên.
"Không! Mày không phải con tao! Mau c.ú.t đi!"
Đứa bé nghe vậy ngơ ngác một lúc lâu, sau cùng nó nói:
"Mẹ không tin con sao? Tại sao lại không tin chứ?"
Nói rồi chưa kịp để bà Hoài đáp lời đôi bàn tay bé nhỏ đã dùng sức xé toạc
bụng dưới bà ra, máu tươi theo vết thương ồ ạt tràn ra ngoài khiến bà
đau đớn vô cùng. Nhưng điều kinh khủng hơn là đứa bé kia thế mà lại từ
đó chui tọt vào trong bụng bà.
"Không!"
Bà Hoài hét lên
một tiếng rồi bất tỉnh, khi mở mắt ra một lần nữa bà bắt gặp ngay ánh
mắt lo lắng của chồng. Ông Nhân gặng hỏi vợ làm sao nhưng bà Hoài đâu
dám nói thật cho chồng biết chỉ ậm ừ cho qua chuyện. Chiều ngày hôm ấy
bà gấp gáp tìm gặp Cẩm Tú.
Sau khi nghe chuyện Cẩm Tú trầm ngâm một lúc lâu mới an ủi:
"Chắc do chị mệt quá nên đêm mới nằm mơ ác mộng, từ giờ chị phải nghỉ ngơi đầy đủ mới tốt cho thai nhi."
Bà Tú nghe vậy muốn nói rồi lại thôi, thực lòng bà cảm thấy đó không đơn
giản chỉ là một rất mơ. Dường như thấy được nỗi băn khoăn trong lòng bà
Cẩm Tú lại tiếp lời:
"Nếu chị vẫn không yên lòng thì em có cái này cho chị."
Nói rồi cô lấy ra từ trong người ra một túi gấm nhỏ màu vàng nhạt đưa cho bà Hoài. Đoạn, dặn dò:
"Đây là bùa cầu bình an dạo trước em lên chùa xin được, giờ em tặng lại chị hy vọng nó sẽ đem đến may mắn cho chị và cháu."
Bà Hoài cảm ơn rối rít, đêm ấy trước khi đi ngủ bà đặt túi gấm dưới gối từ đó không còn mơ thấy đứa bé quái dị kia nữa. Chẳng mấy chốc đã đến ngày lâm bồn.