Nhà ông Tu nằm ở tận cuối cùng của bản, gần như cách biệt hoàn toàn so với
các hộ dân xung quanh. Thế nên dù ở đây đã lâu nhưng chưa bao giờ tôi
thấy hay đến nhà ông.
Nằm khuất giữa vườn cây ăn quả um tùm là
một căn nhà sàn khang trang, nhìn nước sơn cùng kiến trúc thì có lẽ nó
mới được tu sửa không lâu. Vừa bước vào khuôn viên nhà, tôi đã cảm nhận
được hơi mát nhẹ bao trùm lấy toàn bộ cơ thể. Dù hiện tại đang là giữa
trưa nhưng nhờ có bóng cây mà không khí vẫn vô cùng dễ chịu, chỉ là cảm
giác có hơi âm u, không không hợp để ở lâu.
Gia đình ông Tu không
giống những nhà khác, không nuôi gia súc dưới gầm sàn mà thay vào đó là
một bộ ghế dựa bằng gỗ, bên cạnh còn có một chiếc sập nhỏ dùng để nghỉ
ngơi. Lúc chúng tôi đến ông Tu đang ngồi châm nước trà, có lẽ ông đã
đoán trước được tôi chắn chắn sẽ làm theo lời ông ấy.
“Ngồi đi.”
Chưa để chúng tôi chào hỏi ông Tu đã lên tiếng. Chúng tôi có chút ngại ngùng nhưng vẫn ngồi theo ý ông. Ông Tu rót cho chúng tôi mỗi đứa một chén
nước, chờ khi ông xong xuôi anh Lâm mới mở lời:
“Ông cần chúng cháu giúp gì vậy ạ?”
Ông Tu nghe vậy hướng ánh mắt về phía anh, vân vẫn là cái vẻ điềm đạm đó
chẳng thể nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào. Tựa như cho dù có cả tảng núi đá
đổ xuống trước mặt, ông cũng chẳng bận tâm.
Được một lúc sau ông mới từ tốn đáp:
“Quả thật có chuyện này, lát nữa mọi người theo ta lên nhà trên sẽ rõ.”
Dường như anh Lâm không mấy hài lòng với đáp án được đưa ra, đôi lông mày anh khẽ chau lại song cũng không ý kiến thêm gì.
Mọi người cùng ngồi lại nhưng chẳng chuyện trò gì, bầu không khí xung quanh vô cùng căng thẳng. Khoảng độ mười lăm phút sau, khi nước trong chén đã vơi dần ông Tu mới thong thả đứng dậy, gọi bọn tôi theo sau.
Bốn người cùng lên nhà trên, vừa đến ngưỡng của tôi đã ngửi thấy hương trầm thoang thoảng trong không khí.
Không giống các loại nhang thường được dùng trong thờ cúng khác. Trầm hương
là kết tinh của trời đất, phải trải qua lắng đọng chục năm hoặc thậm chí hàng trăm năm mới cho ra được một loại chất lượng. Trầm quý không chỉ ở quá trình hình thành mà còn ở công dụng của nó. Hương trầm giúp an thần dưỡng khí, hỗ trợ thiền định. Hơn hết trong tâm linh nó còn là khắc
tinh của ma quỷ, dùng để xông nhà sẽ xua đi tai ương bệnh tật.
Nhưng cùng với đó giá trầm cũng không hề rẻ, thật không ngờ nhà ông Tu trông vậy mà cũng rất ăn lên làm ra.
Vừa bước chân vào nhà chính tôi đã không khỏi kinh ngạc. Căn nhà sàn được
chia ra làm nhiều gian, ở chính giữa là một ban thờ rất lớn, cách bày
biện cũng rất quái. Chính giữa trung tâm đặt một bài vị bằng gỗ, bên
trên có khắc những ký tự kỳ lạ. Hai phía xung quanh lần lượt là năm bức
tượng đất nung được bọc kín bằng vải đỏ, chẳng trông rõ hình thù. Trên
bàn cũng không phải đồ cúng ta thường thấy, mà thay mà đó là một cái thủ lợn sống, hai mắt vẫn còn trợn trừng nhìn lên trần nhà, kế bên còn có
thêm hai ba cái đầu gà nằm nghiêng ngả.
Nhìn cảnh này mà tôi ớn
hết cả người, không khỏi hơi lùi lại. Ông Tu gọi anh Lâm lại gần ban
thờ, rồi quay sang thì thầm gì đó bên tai anh. Chỉ thấy ngay sau đó anh
Lâm lăn đùng ra bất tỉnh. Tôi cùng Hoài Ân hốt hoảng muốn chạy đến song
lại bị ông cản lại:
“Đừng động vào, lấy giúp ta sợi dây thừng ở kia.”
Tôi đi đến góc tường, cầm lấy cuộn dây thừng treo sẵn ở đó đưa đến cho ông
Tu. Ông Tu nhận lấy, động tác rất thành thạo mà trói anh Lâm lại. Ông bẻ hai tay anh ra sau, tạo thành tư thế quỳ. Sau khi kiểm tra chắc chắn
mới từ từ đứng dậy nói với chúng tôi.
“Nó không sao sao đâu, một lát sẽ tự tỉnh. Giờ ta sẽ tiến hành làm lễ nếu không sẽ qua giờ lành.”
Hoài Ân vẫn chưa hết lo lắng, cô ấy hỏi:
“Làm phép gì thế ạ?”
Ông Tu quay lưng về phía chúng tôi, đối diện với gian thờ. Ông ấy vừa châm lên ba nén hương vừa đáp:
“Bắt quỷ.”
Đúng là không ngoài dự đoán của chúng tôi, anh
Lâm thực sự đã bị thứ gì đó đeo bám. Tôi kéo Hoài Ân lùi lại nhường chỗ
cho ông Tu thi pháp.
Khi tiếng gà gáy trưa thứ nhất vang lên, ông
Tu xúc một ít tro trong bát hương, trộn cùng một thứ mực loãng, vẽ một
vòng tròn dưới sàn ngay chỗ anh Lâm đang quỳ. Kế đến, ông lấy từ trên
gian thờ xuống một hũ sứ màu trắng ngà được đậy kín, cắt đầu ngón tay
rồi vẽ lên nắp bình một vài ký tự lạ. Ngay sau đó, nắp hũ đột nhiên bật
ra, một mùi hương thơm ngọt tỏa khắp gian nhà.
Những gì tiếp diễn sau sau đó đều vượt quá sức tưởng tượng của chúng tôi.
Ông Tu dùng một chiếc bát nhỏ, múc từ trong hũ sứ ra một thứ nước đỏ đặc
như máu. Đoạn ông bước đến trước mặt anh Lâm, dùng sức cạy miệng rồi đổ
cả chén nước vào ép anh uống. Chỉ khoảng vài phút sau anh ấy đột nhiên
mở trừng mắt, khắp cơ thể nổi gân máu như thể có hàng trăm con trùng lúc nhúc trong đó.
Lúc này anh ấy hệt như điên điên loạn, đau đớn
lăn lộn trên sàn gỗ. Nhưng khi lăn đến đường tròn ông Tu vẽ lại lập tức
quay ngược trở lại, làm cách nào cũng không thể thoát ra. Thấy cảnh đó
ông tu cũng không nói gì nhiều mà lập tức với lấy chiếc roi ngựa treo
trên vách tường quật mạnh vào người anh Lâm.
“Gừ gừ!”
Thứ âm thanh phát ra từ cơ thể không phải là giọng của anh ấy mà nghe giống
như một con thú dữ đang kêu gào. Cái quật vừa rồi tạo thành một vết xước dài trên da thịt, rách cả quần áo. Hoài Ân thấy thế thì hoảng lắm, muốn chạy đến ngăn lại nhưng ông Tu đã kịp giải thích:
“Roi này không
thể gây tổn thương đến cơ thể người trần đâu. Những gì các cô đang thấy
chỉ là vết thương của linh hồn ác quỷ bên trong mà thôi.”
Dù biết
vậy nhưng cảnh tượng tàn nhẫn này vẫn làm chúng tôi hoang mang. Ông Tu
vẫn không nương tay mà càng lúc càng dùng sức hơn, tiếng kêu gào của anh Lâm hòa cùng tiếng roi ra làm tôi lạnh cả người.
Ông Tu vừa đánh vừa quát bằng tiếng dân tộc, nhưng hình như không mấy hiệu quả.
“Cứng đầu!”
Ông tức giận quát lớn, sau đó lại mở nắp bình sứ nhúng cả cái roi vào đấy.
Thứ nước đỏ lòm quyện cùng máu tươi, nhất thời không thể phân biệt. Khi
roi nhúng nước vừa chạm vào cơ thể anh Lâm, cả người anh ấy liền giật
mạnh, hai mắt long lên sòng sọc. Sau một tiếng thét dài anh bất động,
đầu nghiêng về phía ông Tu nở một nụ cười quái dị. Mà phản ứng của ông
Tu lại càng kiến chúng tôi bất ngờ.
Ông ấy lao vào vòng tròn, nắm lấy cổ áo anh Lâm không ngừng lay mạnh.
“Không thể nào! Không thể như vậy.”
Hành động của ông ấy càng làm chúng tôi hoang mang, tôi chạy đến giữ lấy cánh tay ông hỏi gấp:
“Anh ấy sao thế ạ?”
Sau một hồi không thấy anh Lâm động đậy ông Tu mới từ từ buông anh ấy ra.
Ông đứng dậy, chỉnh lại tà áo đã nhăn nhúm đoạn thở dài:
“Ta đoán sai rồi, con quỷ đó không nhập vào người nó.”