"Mỗi con người khi chết đi đều sẽ mang theo một nỗi vương vấn nào đó,
nếu tích tụ đủ nhiều linh hồn sẽ lưu lại trần gian đến cuối cùng hóa
thành oán niệm, oán niệm đủ lớn hồn đọa ngạ quỷ…"
…
Chuyện xảy ra cũng đã lâu lắm rồi, ấy là khi tôi mới chuyển công tác đến mảnh đất này.
Tôi tên Hòa - một giáo viên trẻ vừa ra trường. Sinh ra vào thời kỳ đất nước đang trên đà đổi mới, từ khi còn là sinh viên tôi đã ý thức được bản
thân phải cống hiến vì tổ quốc thế nên khi được lệnh điều đến vùng Tây
Bắc dạy học tôi không hề chần chừ mà đồng ý ngay.
Tôi vẫn còn nhớ rất rõ ngày mình rời đi, đó là Hà Nội trong một chiều mưa lất phất, cái không khí se lạnh như điểm thêm vào tâm trạng những người sắp phải chia xa một nét đượm buồn. Cả bố và mẹ đều đến tiễn tôi, mẹ nước mắt lưng
tròng nắm lấy tay tôi mà dặn:
“Con lên chốn rừng thiên nước độc nhớ phải cẩn thận, thường xuyên gửi thư về cho cha mẹ nghe con.”
Tôi xúc động ôm chầm lấy bà nghẹn ngào đáp: “Dạ, con nhớ rồi. Cha mẹ ở nhà nhớ giữ gìn sức khỏe.”
Mẹ vuốt lưng, an ủi con gái hệt như những ngày còn thơ. Tiếng còi xe phía
sau bắt đầu giục giã, ai nấy đều quyến luyến chẳng muốn chia tay, thế
nhưng gánh vác trên vai sứ mệnh đất nước họ chỉ đành nén nước mắt xách
hành lý lên đường. Mẹ cũng buông tôi ra, trước khi lên xe bà nhét vào
lòng bàn tay tôi một chuỗi vòng rồi bảo:
“Mẹ xin trên chùa đấy, cầu bình an.”
Nói rồi bà lặng lẽ lau nước mắt. Tôi nhìn bà còn chưa kịp đáp lời cánh cửa
kính đã đóng lại, hình bóng mẹ theo tầm mắt xa dần, xe bắt đầu lăn bánh.
Rời khỏi nội thành đường càng trở lên khó đi, cứ vài mét lại có ổ voi ổ gà, chiếc xe xóc nảy lên xuống như muốn làm người ngồi bên trong lộn hết
r.u.ộ.t g.a.n ra ngoài. Có vài người không chịu được nôn thốc nôn tháo,
mùi chua loét lan khắp xe cực kì khó chịu.
Tôi bị đè chặt cứng
trong khoang, bấy giờ mới có thời gian xem xét chiếc vòng mẹ đưa. Đấy là một chuỗi hạt nhỏ chẳng biết làm từ chất liệu gì mà có màu trắng trong
trông vô cùng thuần khiết, hơn nữa nó còn tỏa ra một mùi thơm thoang
thoảng khá dễ chịu. Có nó ở đây nỗi bất an trong lòng tôi cũng vơi đi
phần nào, nghĩ vậy tôi liền đeo nó vào cổ tay.
Đường lên Tây Bắc
rất xa, theo lộ trình chúng tôi phải đi mất một tuần. Cách điểm đến càng gần tôi lại càng hiểu thấu được vì sao người ta ví nơi này là “nơi khỉ
ho cò gáy”, bởi lẽ ngoài con đường đất dài bất tận này ra thì hầu như
cảnh vật xung quanh chẳng có lấy nổi một hơi thở con người. Rừng núi
hoang sơ bao bọc lấy con sông với dòng chảy dữ tợn, đứng trước sự hùng
vĩ của thiên nhiên lòng người lại càng trở lên hoang mang.
Trong
suốt hành trình tôi đã đổi xe tận mấy lần, những người cùng tôi xuất
phát ban đầu giờ cũng đã rời đi gần hết, mỗi người mang một nhiệm vụ
khác nhau phân tán khắp miền núi này.
Bác tài nói với tôi ở lần
đổi xe kế tiếp phải đi bộ khoảng chừng nửa tiếng đồng hồ mới có thể đến
được trạm cuối, chỉ cần đi nốt chuyến xe ấy tới nơi cần đến. Đi theo
hướng bác chỉ quả thực ba mươi phút sau tôi đã đến được trạm xe. Nói là
trạm nhưng thực ra nó cũng chỉ là một cột mốc dựng tạm bên đường, bốn bề vẫn là rừng núi hoang vu.
Tôi xách theo hành lý chạy đến cái cột ấy. Khác với những lần trước, lần này chỉ có một mình tôi đứng đợi xe.
Hình như ngoài tôi ra chẳng có ai cùng tới cái thôn làng hẻo lánh ấy.
Đứng đợi được một lúc từ đằng xa một chiếc xe khách cuốn theo bụi bặm
chạy đến. Xe dừng trước trạm, cánh cửa mở ra kèm theo đó là giọ hò
khách:
“Em gì ơi! Mau lên đi!”
“Dạ!”
Tôi xách theo
túi đồ bước vội lên, không ngoài dự đoán trong xe cực kỳ vắng người chỉ
có bác tài, anh phụ lái cùng một hành khách nam ngồi ở ghế đầu. Tôi mỉm
cười chào bác tài cùng anh phụ lái.
“Thanh niên trí lớn xây dựng tổ quốc đáng khen lắm!”
Bác nhìn tôi qua gương chiếu hậu hào sảng nói, tôi cũng cười đáp lại dăm ba câu. Người khách ngồi hàng ghế đầu bỗng vươn tay kéo cửa sổ xe, gió
thổi vào khoang mang theo một luồng không khí tươi mới. Tôi tiến đến
ngồi kế bên anh ta cất lời: “Chào anh.”
Kể ra thì người này trông rất lạ, nhìn dáng vóc thì có lẽ vẫn còn trẻ nhưng cả người lại cuốn kín mít mấy lớp quần áo như sợ lạnh. Anh ta đội một cái mũ đen rộng vành,
mắt đeo kính râm, mặt bịt khẩu trang kín mít chẳng thấy rõ ngũ quan thế
nào. Nghe tôi chào anh ta cũng chỉ hơi nghiêng đầu một chút chứ không hề đáp lại.
Bị người ta cho ăn bơ tôi giận lắm, nhưng lại chẳng thể làm gì đành ngồi xuống ghế, quyết định ngó lơ anh ta.
Bác tài và anh phụ lái rất thân thiện, họ kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện
về vùng núi Tây Bắc đặc biệt là chuyện ma quỷ. Dù chuyện họ kể rất đỗi
chân thực nhưng tôi chỉ nghe chứ không tin, một người có tư tưởng tiến
bộ như tôi luôn lấy việc bài trừ mê tín dị đoan làm đầu.
Lúc lên
xe đã là chạng vạng đi được một lúc thì trời tối hẳn, ngó mặt trông ra
ngoài cửa sổ chẳng thấy gì ngoài một mảng đen kịt. Nhiệt độ về đêm cũng
giảm mạnh, tôi đưa tay đóng cửa xe lại ngăn từng đợt gió lạnh lùa vào
trong.
Trò chuyện thêm một lúc tôi bắt đầu thấy buồn ngủ, có lẽ
do đi đường mệt quá nên mí mắt cứ dán chặt lại với nhau. Anh phụ lái tốt bụng đưa tôi chiếc gối tựa rồi bảo tôi cứ yên trí ngủ mọi chuyện đã có
anh lo. Tôi bật cười trước lời nói đùa ấy nhận lấy gối rồi ngả lưng ra
sau.
Chẳng biết đã qua bao lâu, tôi đang mộng mị trong giấc ngủ
bỗng nghe “két!” một tiếng, cả người văng về phía trước mặt đập vào
thành ghế đau điếng. Tôi tỉnh hẳn ngủ vội hỏi bác tài:
“Có chuyện gì thế ạ?”
“Xe chết máy.”
Bác đáp ngắn gọn rồi nhanh chóng cùng anh phụ lái xuống xem xét, được một
lúc cả hai lại trở lên, sắc mặt có vẻ nghiêm trọng. Bác tài lấy dưới gầm xe ra một chiếc đèn măng xông cỡ lớn rồi quay sang nói với tôi:
“Cháu cùng anh bạn này ở đây đợi chúng ta, xe không khởi động được bác cùng anh này phải đến trạm cứu hộ gần đây nhờ trợ giúp.”
“Vâng.”
Tôi ngơ ngác đáp lại rồi nhìn sang cái người không đáng tin cậy kia. Bác
tài cùng anh phụ lái xuống xe, trước khi đi bác lại dặn:
“Cháu ở trên đấy, dù có chuyện gì xảy ra cũng không được xuống xe nghe chưa?”
“Dạ.”
Mặc dù không hiểu lời bác nói cho lắm nhưng tôi vẫn đồng ý. Bác tài xách
theo chiếc đèn cùng anh phụ lái rời đi, bóng họ khuất dần rồi bị màn đêm đặc quánh nuốt chửng.
Tôi lại ngửa lưng ra ghế, cơn buồn ngủ kéo đến làm đầu óc tôi mơ màng. Khi sắp chìm vào cơn mơ thì chợt một tiếng
“ầm” lớn làm tôi giật nảy mình. Tôi hốt hoảng mở mắt, từ trên nóc xe
truyền đến từng tràng âm thanh “trầm trầm” hệt như có ai nhảy đi nhảy
lại ở trên đấy vậy.
Tôi co người lại, cơ thể không tự chủ được
rung lên bần bật. Tôi tự trấn an bản thân rằng chắc chỉ là con chim gì
đó đâm phải nóc xe mà thôi mặc dù biết lý do ấy cực kỳ vô lý.
May mắn thay được một lúc âm thanh ấy liền im bặt, lúc này tôi mới dám thở
phào nhẹ nhõm. Nhưng chẳng để tôi an tâm được bao lâu từ cánh cửa kính
phía trước bỗng vang lên tiếng gõ “cộc cộc”. Kế tiếp, hàng loạt cánh cửa trên xe đều bị gõ như vậy cứ “cộc” một tiếng rồi lại một tiếng hệt như
có nhịp điệu.
Bấy giờ tôi đã không còn giữ nổi được bình tĩnh, trong lòng hoảng loạn vô cùng vội lay người ngồi bên lắp bắp gọi:
“Này! Này!”
Anh ta bị tôi đánh thức thì ra chiều bực bội lắm.
“Cái gì?”
“Anh…anh có nghe thấy gì không?”
“Không! Cô bị t.h.ầ.n k.i.nh à?”
Thần kỳ ở chỗ anh ta vừa mở miệng xung quanh liền im bặt như chưa hề có gì
xảy ra vậy. Đang lúc tôi muốn mở miệng giải thích thì ngay bên cạnh
chúng tôi cái tiếng “cộc cộc” ấy lại một lần nữa xuất hiện.
Tôi
trợn tròn mắt đối mắt với anh ta, nếu không phải bị cái kính râm to đùng che mất thì tôi chắc chắn rằng biểu cảm của anh ta lúc này cũng khoa
trương chẳng kém gì tôi. Tôi hơi liếc mắt nhìn ra ngoài lớp kính, tức
thì cả người cứng đờ. Tôi…tôi đã nhìn thấy “nó”.