Ánh mắt Tần Tử Kỳ lộ lên một tia nguy hiểm, vừa có chút gì đó khó đoán
vừa đậm chất lưu manh. Nhan Uyển Đình hơi sợ hãi nhưng vẻ mặt cô lại rất bình tĩnh, cô cười nhạt hỏi:"Anh muốn làm gì tôi?"
Tần Tử Kỳ khẽ cười, anh cúi người để khuôn mặt lại sát gần Nhan Uyển Đình một chút,
chỉ còn khoảng vài cm nữa thôi là hai bờ môi đã chạm nhau:"Nếu tôi nói
tôi muốn hôn em thì sao?"
Nhan Uyển Đình trừng mắt lên nhìn Tần
Tử Kỳ, cô vội vàng đẩy anh ra:"Xin Tổng Giám đốc tự trọng, tôi không
phải như những cô gái khác để anh thoải mái chơi đùa. Quy tắc ngầm à?
Xin lỗi, tôi đây không có hứng"
Tần Tử Kỳ bật cười:"Nhưng tôi lại có hứng với em đấy thì sao?"
Nhan Uyển Đình cười nhạt, cô tiến lại gần Tần Tử Kỳ một bước nói:"Anh quên
ai đó từng nói nếu mình mà để ý đến tôi thì người đó sẽ làm chó sao? Anh chấp nhận làm chó rồi à?"
Tần Tử Kỳ hơi bất ngờ với những lời
Nhan Uyển Đình thốt ra. Thoáng chốc trên mặt anh không còn chút biểu cảm trêu ghẹo hay hứng thú mà thay vào đó có một sự tức giận không hề
nhẹ:"Cô.. cô"
Tần Tử Kỳ muốn nói gì đó nhưng không thể. Dường như câu nói của cô đã chặn
được cổ họng của anh. Nhan Uyển Đình cười:"Vậy không có việc gì nữa thì
tôi xin phép đi trước đây"
Nói rồi cô xoay người bước đi, trước
khi đi cô có ngoảnh mặt lại nói một câu:"À phải rồi, lần sau anh với đàn chị Lâm Đồng có làm gì thì khóa cửa chặt vào nhé, ở bên cạnh là phòng
trang điểm của chúng tôi, có rất nhiều nhân viên vì tiếng ồn của hai
người mà hiệu suất làm việc không được hiểu quả cho lắm"
Tần Tử
Kỳ giật mình, chuyện ngày hôm đó với anh chỉ là chuyện thường tình mà
thôi. Anh luôn có suy nghĩ muốn giải tỏa nỗi căng thẳng, sự thỏa mãn của mình vừa hay khi đó Lâm Đồng tự mình muốn một điều gì đó từ anh nên cô
ta mới sử dụng quy tắc ngầm. Anh chẳng quan tâm cho lắm chỉ cần cô ta
đáp ứng nhu cầu của anh là được. Anh sẽ không bao giờ nghĩ ngợi được sẽ
có ngày mình cảm thấy hối hận và ghét bỏ những hành động quá khứ của
mình. Tất cả là vì Nhan Uyển Đình. Xem ra có lẽ anh sa vào lưới tình của cô mất rồi.
Sau khi Nhan Uyển Đình rời đi, Tần Tử Kỳ thở dài ngồi xuống, anh nhìn lên trần nhà khẽ nói:"Mình điên thật rồi"
Thẩm Nhã Tịnh hôm nay quay trở về nhà họ Lục, cô muốn hỏi thăm Lục Bách Thần cũng như muốn nhờ ông giúp mình một chuyện.
Đến nhà họ Lục, Thẩm Nhã Tịnh được đón tiếp rất nồng nhiệt. Nghe tin con
dâu về thăm, Lục Bách Thần rất vui mừng. Ông từ trong nhà chạy ra:"Con
đến rồi à, có mệt không để ta dặn người nấu cho con món gì đó ăn nhé"
Lục Mạn Nguyệt cũng đang ở đây. Thấy Thẩm Nhã Tịnh đến cũng rất vui mừng mà chào đón cô. Thẩm Nhã Tịnh cúi đầu chào:"Chị ạ"
Bên cạnh Lục Mạn Nguyệt còn có Lục Trì. Từ khi Thẩm Nhã Tịnh đến, cậu ta cứ né tránh cô, không dám nhìn thẳng vào mắt cô, chỉ muốn đào lỗ chui
xuống mà thôi. Từ sau khi Lục Vĩ Thành công khai thân phận người vợ của
mình, Lục Trì sốc không nói nên lời. Vợ của cậu mình lại là giảng viên
từng lên lớp cậu và còn là người trước đây cậu mặt dày đi tỏ tình. Nếu
Lục Vĩ Thành mà biết cậu từng tỏ tình với Thẩm Nhã Tịnh chắc anh sẽ băm
cậu ra thành trăm mảnh mất.
Vì thế Lục Trì không dám đối diện với người mợ này của mình, bây giờ có thể nói cậu sợ Thẩm Nhã Tịnh không kém gì Lục Vĩ Thành.
Thấy con trai cứ đứng yên một chỗ không nói gì, Lục Mạn Nguyệt cau mày véo
vào tay cậu:"Cái thằng nàu, thấy mợ mà không chào hỏi sao?"
Lục Trì a lên một tiếng vì đau, cậu ta nhanh chóng cúi đầu chào Thẩm Nhã Tịnh:"Con chào mợ"
Thẩm Nhã Tịnh gật đầu cho có lệ, cháu trai này đúng là có khá nhiều kỷ niệm
với cô nhưng cô không chấp nhất với cậu làm gì vì dù sao cậu cẫn còn
trong độ tuổi cần được người lớn chỉ bảo, hướng dẫn hơn.
Bốn
người ngồi cùng nhau ăn cơm, Lục Bách Thần hiếm khi cười nhưng hôm nay
ông cười rất nhiều, ông hỏi thăm sức khỏe Thẩm Nhã Tịnh và bà nội cô.
Lục Mạn Nguyệt cũng tiếp lời pha vài câu để không khí thêm rộn ràng hơn. Chỉ riêng Lục Trì từ đầu đến cuối ngồi cắm cụi ăn mà chẳng nói câu gì.
Cậu vừa ăn vừa lo sợ.
Sau khi ăn xong, Thẩm Nhã Tịnh vào thư phòng nói chuyện với Lục Bách Thần.
"Con muốn nhờ ta giúp chuyện gì sao?" Lục Bách Thần đột nhiên hỏi thẳng
khiến Thẩm Nhã Tịnh khá bất ngờ:"Sao ba biết con có việc cần nhờ ba
giúp"
Lục Bách Thần cười:"Linh cảm thôi, thấy con hiếm khi về, lần này con về đây chắc cũng vì có chuyện quan trọng"
Thẩm Nhã Tịnh giật mình, vội vàng lắc đầu:"Ý con không phải như vậy, con đến đây cũng một phần vì nhớ ba, lâu rồi con chưa về đây. Con không phải vì có chuyện quan trọng nên mới tìm ba đâu"
Lục Bách Thần bật
cười:"Con bé này, ta đâu có trách con chứ. Ta biết mà, con là một người
con dâu tốt. Từ lần đầu gặp con ta đã biết con được nhà họ Thẩm giáo dục đàng hoàng rồi"
Lục Bách Thần nâng tách trà lên nhâm nhi rồi hỏi cô:"Vậy chuyện con muốn nhờ ta giúp là gì?"
Thẩm Nhã Tịnh hít một hơi, cô nghiêm túc trình bày:"Viện trưởng bệnh viện Quân y có quen biết với bố đúng chứ?"
Lục Bách Thần gật đầu:"Đúng vậy, ông ta là bạn của ta và cả ba con nữa. Có chuyện gì sao? Sao con không nhờ ba con giúp"
Thẩm Nhã Tịnh rũ mắt xuống, trên gương mặt thoáng hiện một chút tâm trạng
khó tả. Đoán được sự bất thường của Thẩm Nhã Tịnh, Lục Bách Thần cũng
không hỏi gì thêm, ông chỉ nói:"Được rồi, ta sẽ giúp con gặp ông ấy"