Dù sao chiếc ô này cũng chỉ có duy nhất một cái, nếu anh ta đưa cho cô rồi thì anh ta về kiểu gì? Lý Y Nhiên đang định từ chối ý tốt của cô thì
một giọng nói quen thuộc vang lên ngay sau lung cô:
"Không cần đâu, cô ấy sẽ đi xe với tôi."
Lý Y Nhiên giật mình quay lưng lại đằng sau. Trước mắt cô là một Nhan Lục
Tần bằng da bằng thịt. Trong tay anh ấy cầm một chiếc dù màu đen, khuôn
mặt trông vô cùng tức giận làm cho cô có chút rén ngang. Cái trường hợp
này sao cứ na ná giống chuyện chồng sắp cưới bắt quả tang vợ ngoại tình
vậy?
Trần Tinh Húc nheo mày khó chịu nhìn Nhan Lục Tần. Bộ đồ sang trọng cùng với chiếc xe hiếm có cùng với khuôn mặt nổi bật thường xuyên xuất hiện trên báo chí, không ai khác chính là giám đốc của nhiều công
ty khác nhau, khối tài sản lên đến hàng tỉ chính là Nhan Lục Tần trước
mặt anh.
"Không biết Nhan tổng có quan hệ gì với em ấy nhỉ?" Trần Tinh Húc mỉm cười thân thiện.
Mặc dù bề ngoài khuôn mặt của anh trông rất hòa đồng, thế nhưng ẩn sau nụ
cười đó Nhan Lục Tần lại cảm nhận được sự khiêu khích đến từ Trần Tinh
Húc một cách rõ ràng. Tuy nhiên, trong mắt của anh thì tên nhóc này cũng chỉ là một con người tầm thường, không có đủ sức mà đấu lại anh.
Nhan Lục Tần cười khểnh, "Tôi là chồng sắp cưới của cô ấy."
Lúc này, sắc mặt của Trần Tinh Húc mới bắt đầu trắng bệch ra. Đôi mắt mở rõ thể hiện rõ sự ngỡ ngàng của bản thân. Đến cả Lý Y Nhiên cũng khá bất
ngờ trước lời nói của anh. Rõ ràng lúc đính hôn nói là không được tiết
lộ với người khác, tại sao bây giờ lại nói tuốt hết ra cho người lạ biết cơ chứ!
Trần Tinh Húc vẫn không tin, anh quay lại gặng hỏi Lý Y Nhiên: "Những gì anh ta nói là thật sao?"
Lý Y Nhiên thở dài, "Đúng vậy!"
Cô tiện tay trả lại chiếc dù cho anh, chạy đến bên cạnh Nhan Lục Tần. Bây
giờ, Trần Tinh Húc mới tin những điều mà Nhan Lục Tần vừa nói. Trong
lòng anh bất chợt nổi lên những con sóng nhỏ. Trái tim lại càng đau hơn, khuôn mặt anh nhăn lại, thể hiện rõ sự buồn bã và thất vọng. Anh không
biết tại sao cơ thể bản thân lại có phản ứng mãnh liệt đến như thế khi
nhìn thấy cô đứng bên cạnh một người khác.
Nhan Lục Tần khoác tay lên bờ vai của cô, nở một nụ cười chiến thắng nhìn Trần Tinh Húc, "Tạm biệt!"
Dứt lời, anh liền dắt Lý Y Nhiên lên xe của mình. Chiếc xe cũng nổ máy rời
đi nhanh chóng, bỏ lại mình Trần Tinh Húc ở đó. Sự đau đớn, dằn vặt cứ
lảng vảng trong tâm trí anh một cách lạ thường. Nước mắt cũng không kìm
được mà rơi xuống. Anh đưa tay lên lau những giọt nước mắt ấy đi mà thất thần tự đặt câu hỏi cho bản thân:
"Tại sao... mình lại buồn đến như vậy? Chẳng lẽ mình thích em ấy sao?"
Trong đầu anh bất chợt vang lên lời dặn dò cuối cùng của người thầy của mình:
"Cháu không phải là người bình thường như ông đâu, vị trí đại minh tinh vẫn đang chờ cháu quay lại!"
Ví trí, tiền bạc và danh vọng mà Quách Phong Cửu đang nắm giữ vốn dĩ là
của Trần Tinh Húc. Hai người vốn là anh em sinh đôi, họ giống nhau như
hai giọt nước, chỉ khác mỗi một nốt ruồi của dưới khóe mắt trái của Trần Tinh Húc. Cha mẹ mất sớm, họ trở thành trẻ mồ côi khi chỉ mới năm tuổi. Vào năm mười tuổi, Trần Tinh Húc được một gia đình tốt bụng nhận nuôi,
còn em trai cậu Trần Tinh Hạ, cũng chính là Quách Phong Cửu hiện tại thì lại không được nhận nuôi chung. Hai người bị chia cắt từ đó, tình cảm
anh em dạt dào cũng từng chút một mà bị chia cắt.
Trần Tinh Húc
được tào tạo trở thành một diễn viên xuất sắc và nổi tiếng nhất trên
diễn đàn trong nước. Còn Trần Tinh Hạ lại trở thành người lao công trong tiệm mì. Nhìn thấy anh trai thành đạt như vậy còn bản thân thì chỉ là
một tên phục vụ quèn, Trần Tinh Hạ liền nghĩ đến việc thế chỗ cho anh
trai của mình.
Trần Tinh Hạ hẹn Trần Tinh Húc đi leo núi để bồi đắp tình cảm đã mất suốt bao nhiêu năm qua.
Mặc kệ cho sự ngăn cản của quản lí, Trần Tinh Húc đã quyết tâm đến gặp em trai của mình.
"Anh trai, em rất nhớ anh đó!" Trần Tinh Hạ vui vẻ ôm lấy cậu.
Trần Tinh Húc cũng hào hứng đáp, vỗ nhẹ vào lưng người em: "Anh cũng rất nhớ em."
Hai người cùng nhau trò chuyện, cùng nhau leo núi giải khuây. Họ cắm trại
gần một cái vực thẳm rất sâu. Trần Tinh Hạ dẫn anh trai mình đến trước
bờ vực đấy, nói vài câu bí ẩn:
"Anh trai à, anh có thể cho em thế chỗ của anh được không?"
Trần Tinh Húc lúc này vẫn không biết sắp có nguy hiểm ập đến với cậu. Cậu
vẫn rất hồn nhiên xoa đầu em trai, "Không ổn đâu, muốn làm diễn viên
phải học rất nhiều thứ đó, phải đối mặt với nhiều lời nói độc ác của cư
dân mạng đấy! Anh thấy em vẫn nên sống tự do, tự tại như thế này sẽ
thoải mái hơn nhiều."