Võ Đông Nhiên không có cách nào trả lời câu hỏi này, cô chỉ quan tâm đến
người trước mắt. Cảm xúc ngưng tụ lại trong đáy mắt, con ngươi màu hổ
phách nhuộm một vầng bi thương nhìn hắn, cô ngẹn ngào khẽ cất lời:
“Duật!”
“Trương Duật!”
“Là chàng thật rồi!”
Hai tay của cô chống lấy vòm ngực vững chắc của hắn, cả cơ thể không nhịn
được run lên. Đôi mi rũ xuống yếu ớt đến mức mang lại cảm giác như một
cánh bướm sa cơ trong ngày mưa bão, vừa kiều diễm lại vừa tang thương.
Nước mắt lại không thể nhịn được mà trào lên vành mi, như một cơn mưa rào
đầu mùa hạ vượt qua tầng tầng mây dày trĩu nặng lao xuống nhân gian,
giải phóng tất cả mọi nhớ nhung, u ám, bất lực, đau đớn tích tụ mà lâu
ngày.
Trương Duật nhíu mày,
trái tim như bị vô số rễ cây xâm chiếm quấn lấy bóp nghẹt. Sự kinh hô,
ngỡ ngàng của cô khi nhìn thấy hắn khiến Trương Duật đau lòng.
Hàng mày khẽ nhíu chặt, ánh mắt đen tối nhưng mềm mại lưu chuyển từng đường nét trên mặt cô, bắt lấy từng mạch cảm xúc.
Hóa ra, cô luôn không có cảm giác an toàn, thậm chí cô sẽ không bao giờ nghĩ hắn sẽ đến bên cô khi cô gặp nguy nan.
Từ đầu đến cuối, cô vẫn luôn đơn độc trong mọi chặng đường của cuộc đời, một mình đấu tranh, một mình chịu đựng.
Để rồi khi nhìn thấy hắn, lại không thể tin vào hiện thực trước mắt như vậy.
Hắn nâng mặt cô lên, một tay giữ lấy gáy cô đầu ngón tay thon dài luồn qua
tóc cô, áp đôi môi nóng bỏng chạm vào cánh môi ẩm ướt lạnh lẽo của cô,
hôn cô với một loại khí thế xâm lược nhưng lại dịu dàng, khéo léo dung
hòa xúc cảm vừa ép buộc vừa trân trọng.
Hơi thở nam tính và kiều mị của hai người đan xen, dồn dập, mị hoặc, dụ dỗ, triền miên kéo dài. Hắn chỉ muốn kéo dài mãi mãi như vậy, hắn sợ mất đi hơi thở này.
Lúc vừa đưa cô
lên bờ, hắn điên cuồng tìm kiếm lại sư sống cho cô. Cả thân thể cô lạnh
toát, đôi môi nhợt nhạt, mặt mày không chút huyết sắc. Đến hơi thở yếu
ớt nhất hắn cũng không thể cảm nhận được.
Thời khắc ấy, hắn cứ ngỡ mình đã chết theo cô rồi. Tim hắn treo lơ lửng trên không, hắn ôm cô lên bờ, vác cô xốc chạy đêm để ép nước trong bụng ra.
Hắn huấn luyện thủy quân, đối diện không biết bao ca đuối nước của binh sĩ. Thế nhưng, khi đối diện với ranh giới sinh tử của cô, hắn lại hoảng
loạn đến mức chân tay lại run lẩy bẩy không còn chút sức lực như vậy.
Giờ đây, khi đã ôm cô trong tay hắn lại không thể xóa đi sự sợ hãi ấy đi được.
“Xin lỗi nàng! Ta về muộn! Để nàng chịu cực hình đau đớn như vậy! Là ta bất tài vô năng không bảo vệ được nàng.”
Cô ôm lấy bờ vai rộng hắn, hai tay nhỏ vỗ về sau lưng. Sự mềm mại ấm áp
của nữ nhân như dòng nước ấm hòa tan đi tất cả sự lạnh lẽo căng cứng
từng kinh mạch của hắn. Chảy từng dòng dòng rơi xuống mặt đất, rồi nhanh chóng bị nuốt chửng.
“Không trách chàng, không trách chàng.!”
Cái con người này... ai mới cần được an ủi đây, tại sao hắn còn suy sụp hơn cả cô như vậy! Hắn không khóc, không la, không bi lụy nhưng cô có thể
cảm nhận được nội tâm của hắn phức tạp đến dường nào, vừa giống một cơn
bão cuồng phong đang gào thét lại như một con nước mùa hè giãy dụa trong ngày khô hạn.
“Ta không sao! Chàng đã về là ta sống lại rồi! Mọi chuyện cũng đã qua cả rồi.”
Tuyến phòng thủ của Trương Duật đã hoàn toàn vỡ vụn, nhớ lại chuyện cách đây ba ngày cả người hắn lại run lên.
Khi hắn gặp Trịnh Chiêu, cũng là lúc đang trên đường trở về Thị Cầu. Nhận
được tin dữ của cô, một trận lửa lớn đốt cháy lồng ngực của hắn. Sự tức
giận bủa vây toàn bộ lý trí, khiến Trương Duật trở nên cuồng dại hơn bất cứ khi nào.
Trong thời khắc đó, hắn muốn xông về doanh trại chém chết tất cả những kẻ có liên quan trong vụ việc lần này.
Nhưng cuối cùng, hắn đã lựa chọn đi cứu cô trước. Tập hợp đội quân bí mật rồi dẫn đoàn ngày đêm chạy về thành Khâm Châu.
Võ Đông Nhiên nở nụ cười yếu ớt, giọng nói mềm mại trầm bổng như con gió mùa hè xoa dịu hắn, dỗ dành hắn:
“Đại tướng quân à, ta từng nghĩ sẽ giận chàng. Chàng mà về ta sẽ đánh chàng, tội chàng tự ý hành động, tự ý đòi danh phận cho ta. Nhưng sao lúc này
ta lại không nỡ thế này... chàng đừng trưng dáng vẻ yếu đuối thế này
được không? Ta không quen thấy chàng như thế này! Nếu binh sĩ nhìn thấy, uy thế của chàng lụi tàn trong mắt họ đấy!”
Ánh mắt Trương Duật hiện ra một làn sóng nước mênh mông vừa kiên định lại vừa xót xa: