Cha con Mạnh gia mồ hôi lạnh ròng ròng, bọn họ không biết cái gì là đọa
biến thú, ở trong mắt bọn họ Tần Nghiễn An đây là tiến vào toàn dị thái.
Toàn dị thái tính công kích rất mạnh, cơ hồ là một con quái vật chân chính,
mà dị hóa nhân thời kỳ này đã không còn tính là nhân loại, bọn hắn phi
thường nguy hiểm.
Nhưng Quý Hủ lại ở gần một tồn tại khủng bố như vậy, cha con Mạnh gia sợ hãi không dám nhìn, sợ hãi Quý Hủ bị một ngụm
cắn thành hai đoạn.
Cánh dơi khẽ vươn lên, đầu cơ hồ dán mặt đất, đồng tử dựng thẳng màu vàng đề phòng theo dõi Quý Hủ, bốn móng vuốt
mạnh mẽ giẫm tới giẫm lui trên mặt đất, phi thường nóng nảy, thỉnh
thoảng phun ra hơi thở đe dọa nhân loại tới gần, miệng đầy răng nanh bại lộ thật rõ ràng, như hăm dọa răng của mình sắc bén bao nhiêu.
Quý Hủ ném cây dù đen trong tay, đồng tử dựng thẳng liếc qua đồ vật trên mặt đất.
Quý Hủ vươn hai tay cẩn thận tới gần:
- Đừng sợ, em sẽ cùng anh, em biết anh đã thật nỗ lực khống chế, anh làm
tốt lắm, chúng ta cùng nhau cố gắng vượt qua thời kỳ này, được không?
Đọa biến thú nóng nảy lui về phía sau, hướng Quý Hủ rống một tiếng, màng
tai Quý Hủ đau nhức, nhất thời không nghe được thanh âm gì, hắn đứng
thẳng bất động hai giây, thân thể gục về phía trước.
Cái đầu to lớn tránh né, đột nhiên vươn về phía trước nâng đỡ nhân loại muốn ngã xuống.
Nhân loại thuận thế ôm lấy cái đầu, toàn bộ đọa biến thú cứng ngắc ngay tại
chỗ, chóp mũi đều là hương vị quen thuộc dễ ngửi, về phần làm sao quen
thuộc nó không biết, chỉ là thật dễ ngửi, nó thật thích.
Cái đầu củng củng trong lòng nhân loại, muốn cướp lấy hương vị của nhân loại, nó thích hương vị này.
Dưới lòng bàn tay đều là lớp vảy băng sương lại cứng rắn.
Quý Hủ gãi gãi cằm của hắn, đại gia hỏa thoải mái nheo mắt lại, tựa hồ thật thích nhân loại đụng vào.
- Anh quá lớn, có thể thu nhỏ một chút hay không?
Một đại gia hỏa như vậy, đi đâu đều thật dọa người, nếu như có thể thu nhỏ, làm cho người ta có cảm giác uy hiếp cũng nhỏ một chút.
Hắn
không biết quá trình đọa biến của đọa biến thú là như thế nào, hắn chỉ
biết là có chút toàn dị thái có thể tuỳ ý biến hóa lớn nhỏ, dị thái của
Quý Hủ là có thể thay đổi lớn nhỏ.
Đọa biến thú không nghe hiểu,
vẫn tiếp tục kề cận nhân loại có mùi dễ ngửi, nhưng Quý Hủ có điểm nhịn
không được, tổn thương trên lưng hắn rất đau đớn..
Đang trong lúc một người một thú xây dựng tín nhiệm, phía sau đột nhiên truyền tới một tiếng hét thảm, người đang nằm sấp trong đống tuyết đều nhảy dựng lên,
chạy trốn bốn phía, từ địa phương bọn họ nằm sấp có mấy người đã lặng
yên biến thành da người!
Đây không phải là năng lực của Chu Toại
Hành sao? Bọn hắn vốn cho rằng thủ lĩnh đã chết rồi, không nghĩ tới vỡ
thành như vậy rồi mà còn chưa có chết!
Đọa biến thú thật vất vả
mới yên tĩnh trở lại, ngẩng phắt đầu lên, đồng tử màu vàng rất nhanh co
rút lại, hơi thở ồ ồ, như đang ngửi mùi vị sợ hãi dụ dỗ đang lan tràn
trong không khí.
- Ca! Ca, bình tĩnh một chút!
Quý Hủ miễn cưỡng đứng lên, muốn làm yên lòng đọa biến thú, nhưng đọa biến thú
ngẩng đầu, lực chú ý của nó đã bị bên kia hấp dẫn.
Quý Hủ không
nhìn thấy đầu cùng cổ của đọa biến thú, chỉ đành lảo đảo đi qua ôm lấy
chân trước của hắn, làm đại gia hỏa cả kinh thiếu chút nữa nhảy dựng
lên, nâng lên một móng vuốt không dám lộn xộn, như đối đãi đồ dễ bể, tuý ý cho tiểu nhân loại ôm mình.
Quý Hủ nhìn thấy đọa biến thú bị
phân tán lực chú ý, lúc này mới quay đầu nhìn lại, khi chứng kiến đống
tuyết rung động, sau đó một người đứng lên trong đống tuyết, chính là
Chu Toại Hành đã sống lại!
Chỉ cần có người sống cung cấp năng
lượng, hắn sẽ không chết, cho dù nhục thể của hắn bị huỷ, chỉ cần năng
lượng tế ti của hắn còn tại luôn có thể tìm được cơ hội một lần nữa sống lại.
Toàn thân hắn trần trụi, khom người nhặt lên quần áo của
người chết tuỳ ý khoác lên người, lúc này mới xoay người nhìn hướng Quý
Hủ.
Chỉ liếc mắt nhìn thì đồng tử của hắn co rụt thật nhỏ, căn
bản không dám dừng lại, cho dù có cừu hận bao lớn nhưng giờ phút này
cũng nhất định phải buông, chạy trốn quan trọng hơn!
- Không thể để cho hắn chạy thoát!
Quý Hủ sốt ruột, nhưng hắn trọng thương trong người, không thể đuổi theo,
những người khác đều bị hù phá mật, không ai dám ngăn trở, lại làm cho
hắn càng trốn càng xa.
Trong lòng Quý Hủ rỗng tuếch, đọa biến thú nhân lúc hắn không chú ý đã rút lại móng vuốt.
Cuồng phong nhấc lên, bông tuyết đầy trời, đọa biến thú đã biến mất nguyên
tại chỗ, trong nháy mắt đã đuổi theo Chu Toại Hành, một ngụm cắn vào
trong miệng!
Quý Hủ thiếu chút nữa ngất, khàn giọng hô to:
- Đừng ăn! Không thể ăn bậy đồ dơ bẩn!
Đọa biến thú săn bắn thành công giơ lên đầu, quay đầu nhìn tiểu nhân loại đang nói chuyện.
Quý Hủ hô to:
- Không thể ăn! Phun ra!
Đọa biến thú dừng một chút, vung đầu, đem con mồi máu me nhầy nhụa lắc rơi xuống tuyết.
Cánh dơi mở ra, tứ chi chạy như điên trên mặt tuyết, rũ cụp cánh dơi phóng về hướng Quý Hủ.
Quý Hủ:
- ..
Nếu bị đụng một cái, hắn xong rồi!
Đọa biến thú nhanh chóng chạy về, hình thể dần dần thu nhỏ, lúc vọt tới
trước mặt Quý Hủ đã chỉ còn thể tích như một con mèo nhỏ, còn muốn ngắn
hơn Bố tể một đoạn.
Quý Hủ:
- !
Tiểu đọa biến thú
vọt tới trước mặt Quý Hủ, tứ chi không ngừng nhảy lên, trong miệng chi
oa kêu to, hình thể thu nhỏ thanh âm cũng biến thành non nớt ngây thơ.
Quý Hủ không hiểu nó muốn biểu đạt cái gì, chỉ nhìn thấy nó không ngừng huy động cánh dơi, trôi đi trên mặt tuyết, phủi ra từng đạo dấu vết.
Quý Hủ cũng không biết đọa biến thú làm cho người ta nghe danh đã sợ mất mật, không ngờ còn có một mặt khả ái như thế.
Hắn ngồi xổm người xuống, giang rộng hai tay làm ra tư thế muốn ôm, tiểu tử kia không chút do dự trôi đi tới trước mặt hắn, miệng há to lộ ra miệng đầy răng nanh nho nhỏ.
Khoang miệng của tiểu đọa biến thú, răng
cùng trên lân phiến đều dính vết máu, Quý Hủ vừa nghĩ là máu của ai,
thần sắc biến thành chán ghét.
Tiểu đọa biến thú vẫn há hốc mồm
với Quý Hủ, trong cổ họng phát ra tiếng hô non nớt, Quý Hủ lúc này mới ý thức được tiểu đọa biến thú muốn hắn xem miệng mình, nó đang tự chứng
minh trong sạch là mình không ăn đồ gì dơ bẩn.