"Để xem đã". Trịnh Tạ Thiên đứng lên để lại ba chữ kia rồi đứng lên rời đi, chẳng buồn ở lại đối mặt với tên già này nữa, thở chung một bầu không
khí cũng thật khó chịu.
.
Trịnh Tạ Thiên hôm nay có cuộc họp lúc sáu giờ, vừa lái xe vừa nhìn đồng hồ trên tay thấy thời gian vẫn
còn sớm tận nửa tiếng nên anh đánh lái đi đến căn cứ băng đảng để đàm
luận với thằng nhóc kia một chút.
Vào căn cứ Trịnh Tạ Thiên tìm
mãi mới thấy một tên đàm em, thì hỏi Cố Mộng Điệp đang ở đâu, thì người
nọ chỉ cậu nhóc đang ở trong phòng ăn, anh gật đầu rồi cho người kia đi
còn mình thì đi mấy vòng đến phòng ăn, vừa đến phòng ăn mở cửa ra thì
bắt gặp phòng ăn đầy cả người, đám đàn em và thằng nhóc Cố Mộng Điệp
ngồi ở bàn ăn ngẩng đầu chăm chú nhìn màn hình tivi đang trình chiếu đô
vật trên đó, mà bát cơm ở dưới thì vẫn còn y nguyên.
Trịnh Tạ
Thiên. "...". Ra đây là lý do căn cứ chẳng thấy bóng ma nào, thì ra bọn
chúng chui hết vào đây xem đô vật. Cái nhà ăn thường hay vắng vẻ nay có
nhiều người đông như vậy đúng là có chút không quen.
Nhà ăn ở căn
cứ được Trịnh Tạ Thiên cho gắn một cái tivi màn hình lớn để đám đàn em
vừa ăn vừa xem phim, chỉ là kênh mà anh bật bọn chúng nhìn cũng chẳng
thèm nhìn chỉ muốn cúi đầu ăn thật nhanh rồi rời đi, vì thế mà nhà ăn
lúc nào cũng trống vắng đến đáng thương, lý do vì sao anh bật phim mà
tụi nó không coi thì cũng phải hỏi lại vị lão đại này, người đàn ông hai mươi tám tuổi vang danh cả thế giới ngầm lại cho bọn họ coi "Tom and
Jerry", "Doraemon"!
Hỏi thì vị lão đại này chỉ nói. "Tao thấy tụi
bây chỉ lo đánh đấm, sợ tụi bây về sau đánh người đến nghiện nên cho xem vài thứ phim hoạt hình để giải tỏa, đừng có ở đó mà than trời đất, tao
còn chưa bật búp bê babbie cho coi đã là nhân nhượng lắm rồi".
Đám đàn em khi đó. "...". Là đã giống một băng khét tiếng chưa? Bên ngoài
đồn băng của mình yếu đuối như vậy quả là có nguyên nhân cả mà!
Xem đến là chăm chú nên khi Cố Mộng Điệp và đám đàn em nghe thấy tiếng mở
cửa thì quay đầu lại nhìn xem là ai, vừa nhìn thấy người mở cửa là lão
đại cả đám liền hốt hoảng, vội vã đứng hết lên đồng thanh chào lão đại,
chỉ riêng mỗi mình Cố Mộng Điệp thấy người đến là ai cũng chẳng thèm
chào hỏi mà chỉ ngồi im một chỗ tiếp tục múc cơm ăn rồi chăm chú xem đô
vật .
Còn chưa đợi Trịnh Tạ Thiên mở miệng là ai đã đổi kênh của
anh thì đám đàn em kia đã đồng thanh mà vạch tội, bọn chúng đồng loạt
chỉ tay về phía Cố Mộng Điệp khai báo. "Là thằng nhóc đó".
Có đứa
còn nhiệt liệt hơn mà kể lại sự việc. "Nó đến nhà ăn bảo là 'thằng cha
nào trẻ trâu bật cái bộ phim này trong căn cứ của băng đảng Mafia' sau
đó tìm điều khiển để đổi kênh nhưng không thấy, bọn em có bảo là cái
tivi này chỉ có lão đại là điều khiển được, vì thế nó chạy ngay đến chỗ
anh Tố mà đòi điều khiển, dọa anh Tố nếu không đổi nó sẽ đánh ảnh".
Tố Quy Phục đang trong phòng làm việc khóc không ra nước mắt vì bị Cố Mộng Điệp dọa.
Trịnh Tạ Thiên nghe xong chỉ để lại biểu tình ba chấm, xua tay đuổi đám đàn
em đi ra ngoài hết, đám đàn em vội vã đứng lên chạy nhanh ra khỏi nhà ăn chỉ sợ sẽ bị lão đại phạt, dù sao thì thằng nhóc Cố Mộng Điệp kia lãnh
phạt một mình là được rồi.
Nhưng còn chưa kịp vui mừng ra mặt thì đã bị câu nói của Trịnh Tạ Thiên làm cho than cả đám. "Tự ý coi phim khác khi chưa có sự cho phép
của lão đại, phạt chạy vòng sân năm mươi vòng".
Đám đàn em. "...". Chỉ ngồi coi thôi mà, thủ phạm còn đang ngồi trên ghế đó!
Nhà ăn nhanh chóng đã chẳng còn ma nào trong căn phòng, Trịnh Tạ Thiên đi
đến ngồi trước mặt Cố Mộng Điệp, lấy ngón trỏ gõ nhẹ lên mặt bàn ăn bằng gỗ vang lên tiếng 'cộc cộc' muốn lấy lại chú ý của thằng nhóc từ màn
hình tivi.
Cố Mộng Điệp đưa mắt xuống nhìn Trịnh Tạ Thiên, cau mày vì bị người này làm gián đoạn mình coi phim, vừa múc cơm vừa ăn hỏi.
"Nói lẹ đi, tôi đang coi phim".
Trịnh Tạ Thiên cũng chẳng giận
thằng nhóc láo với mình, thản nhiên nói. "Cùng tôi đi xin lỗi Văn Kính
Như cháu của băng đảng Chim Ưng".
Cố Mộng Điệp vừa nghe thấy từ
đại kị trong lòng mình thì tức giận đứng lên, hét toáng. "Không, tôi
không đi!". Nói rồi cậu muốn đứng lên rời đi, nhưng nghĩ lại màn hình
còn đang chiếu đô vật, sắp tới khúc hai người kia sinh tử thì có chút
tiếc tiếc mà ngồi xuống tiếp tục xem.
"Làm sai vì sao không đi xin lỗi". Trịnh Tạ Thiên nhìn thấy hành động của nó thì có hơi buồn cười,
vội nắm tay thành nắm đấm rồi đưa lên môi che đi nụ cười của mình, dịu
giọng hỏi mà trong giọng nói chỉ toàn là vẻ cưng chiều.
"Không
muốn, rõ là tên đó gây sự trước!". Cố Mộng Điệp tức giận lấy cái muỗng
dằm nát thịt trong tô muốn trút giận, đầy mặt đều là tố cáo hành vi tên
kia ăn nói hàm hồ trước, cậu chỉ là thấy ai nói xấu mình thì đánh nên có gì là sai?
Trịnh Tạ Thiên cũng chẳng ngại nói ra cái sai của
thằng nhỏ, nhưng trong giọng nói chẳng có sự trách móc nào. "Cậu gây sự
trước mà, rõ là người ta chỉ đang nhắc nhở thôi, cậu vậy mà lại đánh
người ta".
"Mới không có, tên đó bắt chuyện trước thì chính là gây sự trước!". Cố Mộng Điệp tức giận quăng cái thìa đi không cầm nữa, cũng chẳng muốn nhìn thấy mặt cái tên bắt cậu đi xin lỗi này, còn nói cậu
sai nữa chứ!
"...". Trịnh Tạ Thiên nhìn đứa nhỏ mình dạy thành
ngang bướng, lại thấy hành động này của nó liền có chút không nói được
nên lời, hình như Cố Mộng Điệp không biết viết hai chữ xin lỗi như thế
nào rồi thì phải.