"Động tĩnh lớn
như vậy mà trước đó chúng ta không hề phát giác, cuộc sống của bọn họ
quá thư thả cho nên không cảnh giác. Tiếc cho quân lương triều đình nuôi bọn chúng. Tiếc cho một thuyền chở dược của Tiểu Khuê cứ vậy mà mất
trắng."
Ban đêm, Lê Trường Quân bàn bạc công việc trong cung xong vừa mới hồi phủ, một tay đỡ trán, tựa lưng vào ghế thở dài.
"Nhiều năm trôi qua, không nói đến bọn họ, ngay cả chúng ta cũng hạ thấp đề phòng với Mã Quốc."
Đoàn Lan Khuê nhìn thư báo khẽ nhíu mày.
"Mặc dù ta tổn thất một thuyền hàng, nhưng cũng đã phá hủy kế hoạch đánh lén của Mã Quốc không phải sao?"
Mã Quốc vốn muốn đánh lén Duyệt Châu, nhưng lại không ngờ gặp phải thuyền buôn của Mộng Điệp Sơn Trang.
||||| Truyện đề cử: Vạn Cổ Chí Tôn |||||
Cho dù là hải tặc xung quanh đều đã bị tiêu diệt, bắt được cũng đã bỏ chạy
từ lâu nhưng chưởng sự thuyền buôn vẫn dựa theo thói quen, cho thuyền
nhỏ tiên phong bốn phía tìm hiểu. Cũng trùng hợp, trong đó có một cái
thuyền nhỏ vô tình đi tới một khối đá ngầm phía sau đảo San Hô, gặp được thủy quân Mã Quốc trốn phía sau tảng đá ngầm đó. Nhưng thuyền nhỏ cũng
bị người phát hiện, chưa kịp trốn thoát.
Khi chưởng sự thuyền buôn nhìn thấy vị trí đá ngầm đảo San Hô chệch hướng
đường thuyền sáng lên hai ngọn khói lửa, trong lòng biết không ổn. Dựa
theo quy củ, chỉ có khi không có cách nào trốn thoát mới được phóng khói lửa cảnh báo, còn nếu là hai ngọn khói lửa, vậy thì chứng tỏ phải đoàn
thuyền hải tặc. Nhưng mà vùng biển này, hải tặc đã sớm bị tiêu diệt, ở
đâu đột nhiên xuất hiện đoàn thuyền hải tặc?
Duy nhất có năng lực tổ hợp thành đoàn thuyền, ngoại trừ bản triều Minh Quốc và thủy quân Mã Quốc ra thì chính là thuyền buôn. Mà bình thường thuyền buôn cũng không có người nào dám ra tay với thuyền buôn của Mộng Điệp Sơn Trang cả,
thủy quân Minh Quốc lại càng không thể! Khả năng duy nhất đó chính là
thủy quân của Mã Quốc!
Biết sự tình có thể không tốt, chưởng sự
lập tức muốn bỏ chạy đi báo tin. Nhưng mà bởi vì thuyền nhỏ kia báo tin, làm cho Mã Quốc biết mình đã bại lộ, thế nên lập tức phái người đi đuổi theo. Nhưng mà người Mã Quốc coi thường bọn họ, vốn tưởng rằng chỉ là
thuyền buôn bình thường, nhưng không ngờ gặp phải kẻ khó ăn.
Chưởng sự kia biết đi không nổi, thả thuyền nhỏ ra, để nhi tử của ông ta lập
tức chạy tới châu quận gần nhất báo tin. Còn bản thân mình giữ lại hai
người giả bộ đối phó với thủy quân của Mã Quốc, cuối cùng cả thuyền bị
hủy diệt, mà hai cái xuồng kia của Mã Quốc cũng đều bị thiêu huỷ ở trên
mặt biển.
Cũng chính bởi vì sớm báo tin cho nên mới làm Hải Nam
kịp thời phòng vệ, mà bên Duyệt Châu lại phòng vệ không kịp, cuối cùng
bị chiếm đóng.
Trong đêm chiến sự nổ ra Mã Hàm Hương lập tức cho thu dọn đồ của mình chạy về Mã Quốc.
Hai bên chính thức tuyên chiến. Vốn Lê Trường Quân muốn nhờ Luân Hoà thái
Hậu đến Đoàn An Hầu phủ cầu hôn nhưng chiến sự cấp bách nên đành phải
gác lại.
Hắn sắp xếp sự vụ trong triều, điều quân nhanh chóng chi viện tuyền tuyến.
Nhìn thông báo chiến sự được báo về liên tục Lê Trường Quân có chút sốt ruột.
Do tứ quốc đã ký hiệp ước hoà bình, nên biên quan mấy năm nay khá yên tĩnh không mấy khi có giao tranh.
Yên tĩnh quá lâu làm cho các châu quận, thủy sư gần Đông Nam cả ngày nhàn
nhã sống qua ngày không có chút sức chiến đấu nào, tình hình bên Duyệt
Châu nghiêm trọng nhất. Lương Sơn là người có tài điều quân, Binh bộ
phái hắn đi Duyệt Châu, vì muốn để hắn và Tri châu Duyệt Châu có thể
chỉnh đốn thủy sư nơi đó thật tốt, đáng tiếc thói quen khó sửa, còn chưa có thu được hiệu quả, đã dễ dàng bị Mã Quốc đột kích.
Trong
triều văn thần không hiểu hải chiến, chỉ cho rằng Lương Sơn không địch
lại thủy quân Mã Quốc, lập tức muốn cầu chi viện của Yến Quốc, bọn họ
muốn Yến Quốc và Mã Quốc đánh nhau một trận, tiêu hao thể lực một phen
rồi nói tiếp.
Lê Trường Quân đối với những con mọt sách chỉ biết tưởng tượng giáo điều
không hiểu rõ thực tế, cũng chẳng biết dụng binh đánh trận này ở trước
điện mắng xối xả nước miếng văng tung toé.
"Mã Quốc đột nhiên
xuất binh, đầu tiên tiến đánh không phải Yến Quốc cách họ gần nhất.
Ngược lại, vượt qua họ đến tập kích Minh Quốc ta, chuyện này làm cho bản vương nghi ngờ. Bây giờ lại còn muốn tiêu hao thế lực Yến Quốc trước,
ngư ông đắc lợi... Hừ! Nghĩ thật là đơn giản."
Hắn cười lạnh, chế giễu.
"Đừng nói Yến Quốc có thể lấy cớ xuất binh hay không, cho dù là xuất binh,
đến lúc đó mất quá nhiều thời gian, bách tính Duyệt Châu nên làm cái gì
bây giờ?"
Các quan văn nghe hắn nói đồng loạt cúi đầu, cắn chặt
răng cụp đuôi lại. Lê Trường Quân nhìn bọn họ, trong lòng điên cuồng
muốn chửi mấy kẻ ăn hại này.
Hoàng đế sức khỏe đã tốt, hiện tại có thể ngồi xe lăn.
Sau khi xem tin chiến sự báo về nguy cấp vô cùng, hắn muốn tự mình dẫn quân ra trận, vậy nên hoàng đế buộc phải ngồi xe lăn để thượng triều chống
đỡ cục diện.
Lê Trường Quân vội vã đi cũng không kịp cùng Đoàn
Lan Khuê từ biệt, hắn sau khi đến Duyệt Châu rồi cho người liên hệ với
thám tử ở trong Mã Quốc. Sau đó mới hiểu được, vì sao Mã Quốc lại đột
nhiên xé bỏ minh ước.
Nghe nói Hoàng đế Mã Quốc nhận một Vu nữ
nào đó vào cung, tất cả bởi vì Vu nữ kia nói Mã Quốc có thể nắm giữ Đông Nam rộng lớn của Đại Lục làm quốc thổ cho mình, Hoàng đế Mã Quốc lập
tức tỉnh ngộ.
Lê Trường Quân sau khi biết nguồn gốc sự tình mang vẻ mặt hoang đường thở dài.
"Hoàng đế Mã Quốc có thể dựa vào một lời nói của Nữ Vu đã... Chẳng lẽ Triều thần Mã Quốc không phản đối sao?"
Lưu Xương lần này làm phó tướng cho hắn nhàn nhạt nói.
"Nghe nói Nữ Vu kia hình như có chút năng lực, có thể nhìn ra chính xác cái
thai chỉ mới hai tháng là nam hay nữ, biết thời tiết ngày mai là quang
đãng hay âm u, biết năm nay nơi nào sẽ có thiên tai... Mấy tháng trước,
Mã Quốc có một khối thiên thạch rơi xuống, Nữ Vu kia nói là trời cao đưa lễ vật tới, chúc mừng Hoàng đế Mã Quốc sắp có được Đông Nam rộng lớn
làm quốc thổ của mình. Cho nên, Hoàng đế Mã Quốc liền tin ngay.
Mà trong đám triều thần không phải không có người phản đối, nhưng Hoàng đế dường như bị mê hoặc, lại chém đầu những triều thần phản đối, vậy nên
không có ai dám phản đối nữa."
Lê Trường Quân giơ hai tay, buồn cười nói.
"Đã sớm nghe nói người dân Mã Quốc tôn trọng vu thuật, nhưng không nghĩ Đế
Vương một nước lại cũng không ngoại lệ. Nói như bọn hắn thì Minh Quốc
chúng ta cũng nên tôn sùng Mộng Điệp Y Tử cô nương làm thánh nữ mới tốt, nàng ấy còn có thể cứu người chết sống lại đấy."
Lưu Xương từ chối cho ý kiến.
Vì chiến sự lần này, Mã Quốc, kẻ khai chiến cũng nhận tai họa ngập trời.
Ban đầu nhận được ảnh hưởng của sự thông thương giữa hai nước, cuộc sống bách tính có phần khởi sắc. Chiến sự nổ ra, bến cảng thông thương dần
dần đóng cửa, hải tặc vốn biến mất lại xuất hiện giống như u linh. Thủy
quân Mã Quốc chỉ biết đánh trận, không rảnh rỗi đi quản hải tặc. Bách
tính vùng duyên hải không thể không bỏ nhà chạy đi nơi khác.
Thông thương vừa bị ngăn chặn, thế tộc đại gia ở Kinh Thành Mã Quốc cũng bị
ảnh hưởng ít nhiều. Bọn họ có thể mặc kệ bách tính duyên hải nhưng một
khi lợi ích của mình bị hao tổn, chính là tổn thương đến gân cốt.