Đôi mắt của Đinh Tiếu ngày một trở nên khó đoán, cô đứng nhìn anh một
lúc rồi mới tiếp tục lên tiếng “Chúng ta cho nhau thời gian suy nghĩ,
hiện tại chúng ta có nhiều thứ để suy nghĩ, lại thường xuyên bất đồng
quan điểm.” Cô thật sự cảm thấy căng thẳng.
Lời nói của cô khiến
anh bất động không dám tin, nhưng nhìn biểu cảm của cô lẫn sự thay đổi
khác thường từ mấy hôm trước của cô, làm anh nghi ngờ bản thân mình làm
không tốt khiến cô không vui.
“Tiếu Tiếu! Anh làm gì sai em nói
được không, anh thật lòng không muốn xa em.” Lục Nhiên Thành dáng vẻ vừa dịu dàng lại mang chút sự bất lực đối với lời nói của cô.
Từ
trước đến nay anh thích cô nhất, cũng sợ mất cô nhất, từ lâu rồi cô là
người duy nhất không thể thiếu trong cuộc sống của anh. Anh sợ cô không
vui, anh nguyện bước xuống địa ngục vì cô, cũng nguyện vì cô mà lên núi
đao xuống biển lửa.
Trên môi cô nở nụ cười nhàn nhạt đầu khẽ lắc
nhẹ một cái “Không phải lỗi của anh, vậy nhé em đi trước.” Cô nói rồi
xoay người rời đi, trên tay vẫn cầm chặt chai nước, giây phút xoay người lại Đinh Tiếu đã rơi nước mắt.
Lục Nhiên Thành hoàn hảo quá, cô
lại không ưu tú còn liên lụy đến anh. Cô không muốn vì mình mà ảnh hưởng đến anh một chút nào, cô chấp nhận một mình bước xuống vực thẳm cũng
không muốn lôi anh theo.
Nhưng cô lại không biết được Lục Nhiên Thành là tình nguyện vì cô mà đi xuống vực thẳm cùng cô.
Cả cơ thể của anh bất động đứng dõi theo bóng lưng của cô ngày một xa,
khoé môi anh khẽ nhếch lên đầy thất vọng, anh không thất vọng ở cô, mà
chính ở bản thân mình. Là anh không tốt cho nên mới khiến cô không vui,
mới khiến bọn họ trở nên như vậy.
Gương mặt của Lục Nhiên Thành
quay trở về phòng phải nói là đen như đít nồi, anh đi đến giường của
mình cầm lấy bao thuốc rồi rời đi ngay, Tiêu Tuấn Nam bị anh lướt qua
cũng giật mình khó hiểu ngoái đầu nhìn theo.
Cảm thấy có gì đó
không ổn, liền đuổi theo nhìn thấy anh đứng ở hàng cây phía sau nơi học
quân sự, cầm lấy bao thuốc hút hết điếu này điếu khác, hai hốc mắt của
Lục Nhiên Thành cũng đỏ lên hết khiến cho cậu ta nhìn thấy cũng hoảng
sợ.
“Lục Nhiên Thành! Cậu muốn chết sao hút nhiều như vậy.” Tiêu
Tuấn Nam đi đến giật lấy điếu thuốc trên tay anh khiến anh nhíu mày ngẩn đầu lên nhìn.
Khoé môi anh nhàn nhạt nhếch lên “Định Tiếu và tôi chia tay rồi, cô ấy vứt bỏ tôi, cô ấy đá tôi. Hình như là tại tôi không tốt khiến cô ấy không vui.” Là tại anh đối với cô không tốt cho nên cô
mới ghét bỏ anh như vậy, mới kiên quyết vứt bỏ anh.
“Hai người
rốt cuộc bị điên sao? Không có chuyện lại đi làm cho có chuyện à? Tôi đi tìm cậu ấy nói chuyện, cậu hút thêm một điếu nào nữa, tôi đánh chết
cậu.” Tiêu Tuấn Nam giật lấy điếu thuốc rồi tiện tay cầm cả bao thuốc
rời đi.
Mẹ kiếp! Đinh Tiếu là người đầu tiên cậu ta thấy có thể
khiến cho Lục Nhiên Thành thành ra thế này đấy, đúng là hay thật khiến
người mà quanh năm suốt tháng không vướng bận thành thế này.
Đinh Tiếu không chút sức sống ngồi thẫn thờ, cô không biết như thế nào nữa,
hình như cô lại gây ra chuyện động trời rồi, nhưng cô mệt mỏi quá không
biết nên làm gì, cô không tìm được phương hướng nữa.
Ánh mắt thất vọng của Lục Nhiên Thành cô nhìn thấy rất rõ, chỉ là cô thật sự chỉ là
sao chổi khiến anh trở nên xui xẻo mà thôi, đây là cách duy nhất cô có
thể khiển anh trở nên tốt hơn.