Mạc Khuynh Châu cười như không cười, động tác thành thục uyển chuyển pha cốc trà rồi đặt xuống ngay trước mặt Lê Hiếu.
" Xin mời. "
Lê Hiếu hất cằm, tự cho mình có quyền miễn bàn sai xử, trông vẻ mặt cực kỳ ngạo mạn. Hắn nâng cốc trà làm ra vẻ đạo mạo hít lấy một hơi, hương vị
cũng thật đắm say lòng người đi. Ngửi xong hắn liền uống một hơi hết
sạch cốc trà. Chẳng biết liệu có nếm ra vị nào hay không nhưng vẫn buông lời đánh giá.
" Cũng được. "
Mạc Khuynh Châu cười dịu, cũng khách khí qua một tiếng. Chính mình nói lời cảm tạ cũng chẳng biết vì gì.
Nhưng trong lòng lại là một bụng khinh thường. Mạc Khuynh Châu khi nhìn qua
cách uống trà của đối phương cũng có thể thấy rõ là một kẻ không biết
thưởng thức trà. Cái miệng chem chép khiếm nhã khi nếm qua vị trà cùng
bản mặt mơ hồ thấy rõ của Lê Hiếu đã bị Mạc Khuynh Châu thấy được.
Rõ là không nếm được hương vị tuyệt hảo của trà thượng hạn nhưng vẫn cố
diễn tuồng, chút trò vặt này ai nhìn qua cũng có thể nhận ra. Mạc Khuynh Châu không coi khinh ra mặt mà vẫn ôn hòa cũng là đã nể mặt Lê Hiếu lắm rồi. Nếu là người khác không biết đã có bao nhiêu giễu cợt.
Nhưng xét thấy với thân phận của Lê Hiếu kẻ dám nói mất lòng hắn hẳn phải gan dạ lắm. Ngôn Tình Trọng Sinh
Mạc Khuynh Châu cười thầm một tiếng. Đơn phương giễu cợt lá gan nhỏ của hắn.
Lê Hiếu quay mặt qua chỗ khác, cố tình tránh né ánh mắt người nhìn. Hắn
khẽ dùng lưỡi đảo quanh khoang miệng dường như muốn dọn sạch dư vị còn
lại của trà.
Lúc ngửi qua hương trà thì thấy trà thơm, ai biết
khi uống vào nào có thơm như hương, vị trà hơi chát lại có chút ngọt
bùi, khi nuốt xuống họng lại có hương vị thanh mát. Nhất thời trong giây lát Lê Hiếu cũng cảm thấy ngon miệng, cơ mà càng uống thì càng cảm thấy vị không hợp.
Lê Hiếu khó hiểu vì sao Cố Tích lại không dùng
rượu để tiếp đón mà lại dùng trà. Ngoài sảnh không phải cũng có rượu
sao. Mang vào một ít cũng có sao đâu.
Cố Tích có nhiều tiền như vậy. Chút tiền mua thêm rượu cũng không phải không có đi.
Trong lòng Lê Hiếu khó chịu, ngứa ngáy không thôi. Hắn mơ hồ nhớ đến mùi vị
rượu Whisky cay nồng mà hắn thường uống, hiển nhiên liền chán ghét mùi
vị thanh đạm của trà.
Càng nhớ Lê Hiếu càng cảm thấy vị trà hồi nãy một tí cũng không ngon nữa. Thập phần càng thêm tức giận.
Lê Hiếu dù có cảm giác như thế nào đều không liên quan đến gia chủ.
Cố Tích nhìn ấm trà mới rót được mấy cốc, trong lòng có chút không vui.
Loại trà được pha vốn là loại trà cao cấp cũng phải tốn rất nhiều công sức
mới có được. Cố Tích tất nhiên có tiếc nhưng thay vì tiếc của thì Cố
Tích lại sợ trà hết hạn rồi thì càng đau lòng.
Cố Tích là người
thích uống trà, thưởng trà và có lòng ham muốn với các loại trà hiếm
thấy. Cơ mà Cố Thanh Phong lại không thích uống nên Cố Tích chỉ có thể
uống một mình.
Mà số trà trong kho chứa lại ngày càng nhiều, một
mình Cố Tích uống không hết mà mang đi tặng thì cũng chỉ vơi đi một
chút. Cố Tích buồn phiền rối não. Lại nhìn đến hạn sử dụng của số trà
trong kho ngày một giảm, Cố Tích không thể không vội. Mà một ngày ba bữa Cố Tích dù có yêu thích trà đến nỗi nào cũng không thể lúc nào cũng có
thể uống được. Bởi vậy nên càng u lo.
Tiệc sinh nhật hôm nay Cố
Tích chẳng thể nào mang trà ra tiếp đãi được, dù sao người trẻ hiện tại
cũng chẳng có mấy người thích uống trà.
Vậy nên Cố Tích đành làm
lơ, dụng ý dùng trà trong buổi đấu thầu bí mật hôm nay. Cũng chẳng có
bao nhiêu người, pha một ấm trà lại chẳng hao hụt đi bao nhiêu nên Cố
Tích đã nghĩ ra việc tặng quà cho các vị khách ngày hôm nay. Bọn họ dù
không uống cũng không thể không nhận. Dù sao thì trà Cố Tích có toàn là
loại trà cao cấp, bọn họ cũng có thể mang đi tặng được.
Việc Cố Tích làm vừa lấy được thiện cảm từ người khác còn mang thêm tiếng thơm. Một công đôi việc. Cố Tích việc gì không làm.
Không biết trong lòng Cố Tích lúc này vui sướng biết bao nhiêu.
Cố Tích ho nhẹ, cố che đi gương mặt phấn khích của mình mà nghiêm nghị nói: " Được rồi. Mọi người ngồi xuống hết đi. "
Sở Thiên Vũ liếc mắt nhìn qua cánh cửa, mở miệng hỏi: " Chú Cố, người đến đủ hết rồi sao?"
Cố Tích rũ mắt, sắc mặt bình lặng.
" Chưa đủ. Cơ mà cũng chẳng phải là người quan trọng gì. Dù sao cũng là Mạc tổng đại diện qua. "
Sở Thiên Vũ sắc mặt không dị biến, bình tĩnh ngồi xuống ghế ngay bên cạnh
Lê Hiếu. Tuy thần sắc hắn không dao động nhưng trong lòng lại dậy sóng.
Mạc Khuynh Châu vẫn còn khó chịu với sự hoang tàn lúc nãy của Lê Hiếu. Khi
nghe đến người nhắc đến tên mình chỉ khẽ cau mày cũng không hề tỏ thái
độ.
Sở Thiên Vũ liếc qua Mạc Khuynh Châu. Đối phương giấu cũng thật kĩ đi. Cái gì cũng chẳng thể nhìn ra.
Chỉ có thể dựa vào câu trả lời lang man của Cố Tích mà suy nghĩ. Sở Thiên
Vũ nhớ đến sáu từ " chẳng phải là người quan trọng " giọng điệu tuy lướt qua nhưng mơ hồ vẫn nghe rõ ý nhấn mạnh trong lời nói. Cố Tích còn nói
đến Mạc Khuynh Châu đây là chỉ rõ người kia cùng Mạc Khuynh Châu có quan hệ mật thiết.
Sở Thiên Vũ càng thêm hoài nghi người quan trọng
đó liệu có phải là Tần Mặc. Dù sao trong khoảng thời gian hắn ra nước
ngoài nhân lực của Tần Mặc so với khi trước tăng lên không ít. Vừa qua
cũng đàn áp tập đoàn Miên Long không ít lần. Thiệt hại cũng không hề
nhỏ.
Đây là cố tình đánh vào phe cách của Sở Thiên Vũ. Dù rằng Sở Thiên Vũ rất tức giận nhưng khó lòng mà làm gì được Tần Mặc.
Nhưng mà nơi đây là sân nhà của Sở Thiên Vũ, hắn không thể thua được. Ngoài
kia còn có Cố Thanh Phong thay hắn để ý đến Tần Mặc hẳn sẽ không có vấn
đề gì đi. Cơ mà không biết tại sao trong lòng hắn lại bức rức, khó chịu, cảm giác giống như hôm nay mọi chuyện sẽ không được như ý, thậm chí là
mất đi người quan trọng.
…
Tuy rằng không biết thiếu niên
trước mặt mình là ai nhưng Hoa Nhan vẫn cố gắng mỉm cười xã giao. Cô dè
chừng cất tiếng hỏi: " Xin lỗi cơ mà anh là ai vậy? "
Doãn Tùng
Khiết tỏ vẻ có lỗi, lịch sự giới thiệu mình: " Tôi là Doãn Tùng Khiết.
Cô cứ gọi tôi là Tùng Khiết. Mà chắc đây có thể là lần cuối cô được gọi
tên tôi. "
Doãn Tùng Khiết híp mắt, khuôn mặt hiện ý cười nhưng không hiểu sao Hoa Nhan lại cảm thấy rùng mình run rẩy.
Hoa Nhan cảm thấy con người Doãn Tùng Khiết có chút kì lạ còn mang theo cảm giác khiến người khác phải dè chừng nhưng lại có chút hòa ái lạ kỳ,
tưởng chừng như là một con sói mang mặt cừu vậy.