Bạch Lâm đã đồng ý điều đó với Đào Dã. Nhưng giờ đây cậu đã lên tiếng rằng :
"Nếu muốn tôi tiếp tục mối quan hệ yêu đương với anh thì chỉ có một cách. Đó là anh phải đuổi người phụ nữ kia đi. Và chấm dứt hợp đồng hôn nhân gì
đó với cô ta. Với lại anh phải làm mọi cách để cái thai trong bụng cô ta không còn nữa...Như vậy tôi mới có thể cho anh một cơ hội..."
Đào Dã nghe đến đây mà ngay lập tức đồng ý với yêu cầu mà Bạch Lâm đưa ra,
sau đó cậu hôn Bạch Lâm nhưng Bạch Lâm lại không chờ cậu hôn mà lên
tiếng :
"Kể từ bây giờ anh không được quyền đọng vào tôi. Khi anh chưa loại bỏ được cô ta ra khỏi cuộc sống của hai ta..."
Cứ như vậy cô đã nhìn bọn họ ở bên cạnh nhau nhưng mọi người ngủ một hướng không ai động chạm vào ai cả. Nhưng đều mà làm cô hoang mang lo lắng
nhất đó là bọn họ nói rằng họ muốn phá cái thai trong bụng cô. Và thậm
chí là anh ta còn muốn hủy hợp đồng hôn nhân với cô...
Nghe đến
đây mà cô cảm thấy vô cùng tức giận, cô lên tiếng nói rằng : "Mấy người
muốn làm gì thì cũng được. Nhưng mấy người không được đụng đến con của
tôi ! Và tôi sẽ không để cho mấy người có thể làm hại đến nó..."
Gia Mẫn nghĩ đến đây mà bậc khóc nức nở tay cô sờ vào bụng mình mà lên
tiếng : "Con à ! Mẹ nhất định sẽ không để con xảy ra chuyện gì đâu..."
Cứ như vậy cô đã ngồi xuống đất cuộn tròn lại trong tư thế nằm cô bậc khóc nức nở trong sự tủi thân cùng sự lạnh lẽo của cái lạnh khi ở ngoài trời giữa mùa đông như thế này...
Mặt trời cũng đã dần ló dạng soi
sáng khắp nơi, cô đang chìm vào trong giấc ngủ say thì đã có âm thanh mở cửa vang lên. Từ bên trong bước ra là Bạch Dương cậu ta nhìn chăm chăm
cô mà lên tiếng trong khi chân đá vào người cô :
"Nào dạy mau, dạy mau đi người giúp việc ! Dậy để làm việc nhà cửa rồi đi chợ mua đồ về nấu ăn cho bọn tôi ăn nữa..."
Gia Mẫn trong sự mơ hồ cô bắt đầu tỉnh lại, giờ cô cảm thấy vô cùng mệt
mỏi. Người chả còn một chút sức lực nào cả. Nhưng sau khi nghe những câu nói kia trong việc cô phải làm việc nhà, vậy nên cô buộc lòng phải thức dậy mà bắt đầu làm tất cả việc nhà như một con ở của căn nhà này...
Cứ như vậy cô đã vào bên trong nhà rồi bắt đầu dọn dẹp mọi thứ
cho gọn gàng sạch sẽ, và rồi cô đã vô tình đi ngang qua chỗ Bạch Dương
nói chuyện. Giờ đây anh ta đang bàn với ai đó và chuyện sẽ làm cho cô
xảy thai.. Điều này khiến cô vô hình hoang mang, cô suy nghĩ tại sao bọn họ lại có thể tàn ác như một con quỷ như vậy ?
Một hồi lâu ở đó
nghe ngóng cô đã nghe được tất cả. Bạch Dương bảo với người kia rằng
mình sẽ đưa tiền cho cô đi chợ sau đó bảo tên đó phải tông cô xảy thai,
và rồi họ sẽ lập một hiện trường giả coi như đó là một vụ tai nạn tình
cờ...
Cô lúc này vô cùng hoang mang với những gì mình đã nghe
được, và rồi chuyện đó cũng đã xảy ra khi Bạch Dương đã gọi cô lên và
đưa tiền cho cô, để cô đi chợ. Mặc dù cô không muốn đi một chút nào hết, nhưng vì sợ bọn họ sẽ nghi ngờ khi đột ngột cô lại không muốn đi chợ
nên cô đã đành mặc kệ mọi chuyện mà quyết định sẽ đi chợ. Và rồi cô sẽ
tính sau với những âm mưu của họ, bởi vì giờ đây cô đã biết âm mưu của
họ là gì...
Gia Mẫn với chiếc giỏ trên tay cô bước ra đường mà
phải đi bộ đến chợ cách đây cũng không xa lắm. Cô giờ đây vừa đi mà
không ngừng quan sát khắp mọi nơi, để xem thử rốt cuộc có kẻ nào khả
nghi hay không ? Trong việc muốn tông vào cô làm cho cô xảy thai...
Tìm kiếm một lát lâu mà cô cũng chả thấy có gì bất thường hay ai khả nghi.
Vậy nên cô đã thở phào nhẹ nhõm trong sự mệt và tiếp tục đi đến chợ. Rồi giờ đây cô cũng đã đến được chợ. Giờ đây cô rất mừng vì mình vẫn an
toàn. Sau đó cô ngay lập tức bước vào bên trong chợ, nơi khung cảnh vô
cùng ồn ào nháo nhịp cô lên tiếng :
"Thật là may mắn khi mình vẫn
chưa bị làm sao ! Và mình mong rằng thần linh sẽ phù hộ mình thoát khỏi
con mắt của đám quỷ dữ. Và không một ai có thể khiến cô đánh mất đứa con của mình được..."
Cứ như vậy cô bắt đầu mua đồ trong chợ, và thậm chí là tàn ngẩu vài cậu hỏi thăm với những người bàn hàng điều này đã
khiến cho tâm trạng của cô đã tốt hơn hẳn. Sau một lúc cô đã mua được
tất cả những thứ mình cần thiết...
Giờ đây cô bắt đầu bước ra khỏi chợ để về nhà. Và sự lo lắng bất an lại ập đến với cô một lần nữa. Khi
cô không ngừng nghĩ rằng : "Liệu rằng bọn người đó ? Bọn họ có làm ra
chuyện bỉ ổi gì cô để mất đi cái thai hay không ?"