Hoà Vy nhìn qua gương chiếu hậu, định nói gì đó nhưng lại thôi.
Mỹ Loan đẩy gọng kính, kiểm tra thông tin văn kiện, nhẹ giọng vạch trần: “ muốn gì cứ nói” khiến Hoà Vy dật mình, luống cuống trả lời: “ chỉ là..
muốn xin sếp chút thời gian mua cơm hộp”
“ chưa ăn?” nghe thấy nàng hỏi ngược lại mình, cô gật gật, chột dạ nhìn nàng thì Mỹ Loan bảo: “ 10 phút”
“ Dạ!” Hoà Vy vui mừng đồng ý
Chiếc ô tô đen sang trọng rẽ vào bên lề đường, đỗ trước quán xôi của một bà lão tóc bạc. Mỹ Loan vẫn ngồi im, hạ cửa kính xuống.
Hoà Vy biết bản thân không có nhiều thời gian, vội vã cầm tờ 10k chạy tới. Nhưng Bình An lúc này cũng nôn nao lắm
Cô chỉ vào chiếc bánh mì đang làm dở: “ bà ơi, cháu không ăn được rau mùi, bà đừng cho nhé” thì bã lão gật gật đầu, tay run run gắp miếng chả.
Hoà Vy cảm thấy bất lực trước bạn nữ kén ăn này, định xin phép Bình An nhường mình mua trước thì
Nghe thấy cô hét lên, sờ sờ hai bên túi áo: “ mé, quên tiền rồi”
Bà lão tuổi cao, tai cũng lãng nên chẳng nghe rõ. Cứ lật đật cho bánh vào
máy ép khiến Hoà Vy bó tay. Nhưng mình chỉ có 10k, không thể giúp cô.
Bình An mồm lẩm bẩm, cảm thấy hôm nay thật đen đủi, nếu chậm trễ thì đoàn
phim sẽ đi mất. Đang loay hoay thì bắt gặp ánh mắt vội vàng của Hoà Vy.
Áo sơ mi trắng, quần tây đen vừa giản dị vừa thanh lịch. nhìn có vẻ khá
giả, cô liền xấn tới, cười hì hì nói : “ bạn ơi, mình.. quên mang tiền
ấy, có thể cho vay mấy nghìn được chứ?” Làm Hoà Vy càng bối rối, đưa tờ
10k lên: “ xin lỗi…”
Bình An dường như hiểu ra ngay, lắc đầu bảo
không sao. Nhưng trong lòng cuống quýt vô cùng, nơm nớm lo sợ nhìn thiếu nữ ngồi trong xe.
Bình An có ý định như thế nào, Hoà Vy tất nhiên biết rõ. Muốn ngăn cô cũng không kịp, vì Bình An sớm đã chạy tới chỗ nàng.
Mỹ Loan đang đọc tài liệu. bỗng nghe thấy tiếng gõ nhỏ, nàng khó chịu nhíu mày ngước lên. Mỹ Loan da trắng, tóc buộc cao kết hợp với mắt phượng
hẹp dài trông thập phần hấp dẫn. Bình An hai má hồng hồng, ấp úng bắt
chuyện: “ làm phiền.. nhưng mà có thể cho mình vay 10k được không.. mình quên đem…”
Nàng nghiêng người, nhìn bộ dạng lúng túng của Hoà Vy
sau đó thì thở dài. Từ trong túi xách đen lấy ra tờ 200k phẳng phiu đưa
cho cô. Bình An sốc nặng, nhưng thấy xấp tiền toàn 500k thì câm nín.
Không ngờ là nữ đại gia, cô gặp thánh nhân rồi.
Bà lão vừa đóng
gói xong, cô cũng đưa tiền tới. Hình như hơi “ to” thì phải. Bà mò mẫm
trong chiếc hộp sắt, đếm từng đồng trả Bình An
Cô cúi đầu cảm ơn,
Hoà Vy thở phào bước lên gọi món. Xách theo túi bánh mì, cô đứng xát vào cửa xe thì thầm: “ xin lỗi nhé.. còn 10k sẽ trả sau”
Mỹ Loan ung
dung nhận lấy, một tiếng cũng không nói khiến cô hơi lo lo. Chẳng lẽ vị
nhà giàu này đang khó chịu? Cô lúng túng cười: “ có thể kết bạn chứ? lần sau có dịp gặp lại,mình mời cậu li nước”
Nhưng nàng chỉ lắc đầu,
giọng trầm thấp lại mang theo nhẹ nhàng: “ không cần” cô ngượng ngùng
nói cảm ơn lần nữa. Thật là hào phóng, mặc dù chỉ là 10k nhưng Bình An
vẫn cảm kích lắm.
Lúc cô quay đi, giọng nói của Hoà Vy một lần nữa cất lên : “ sếp muốn ăn gì?”
Nàng ung dung đáp: “ Hoà Vy, đã hết 10 phút”
Hoà Vy:…..
Bình An:!!!
Hoà Vy- thư kí của Mỹ Loan và là một trong
những nhân vật được tác giả nhắc đến không nhiều. Với tính cách hậu đậu
và tích cực, mọi người chưa từng nghĩ khi cô nghiêm túc sẽ tạo ra thành
quả tốt như thế. Người được Mỹ Loan tín nhiệm đương nhiên năng lực không tồi, lại nói cô luôn hoàn thành tốt nhiệm vụ được yêu cầu.
Trong
cốt truyện Hoà Vy xuất hiện khi Mỹ Loan tìm Mộc Hoàn sau khi nữ chính bị tai nạn. Nhờ cô mà một số việc của Mỹ Loan cũng suôn sẻ hơn rất nhiều
Bình An tăng tốc lực, chạy không thèm nhìn khiến hệ thống đuổi theo mệt ơi là mệt
Cô vừa mượn tiền của Mỹ Loan? Người đó thực sự là nữ chính thứ nhất? Mặc
dù miệng nói rằng không tin, nhưng khi nghe cuộc đối thoại vừa nãy của
họ và thông báo từ Hồ Lô, Bình An thực sự đυ.ng vào thứ không nên đυ.ng
rồi.
Chỉ có 10k, chắc nàng ấy sẽ chẳng so đo đâu. Bình An tự an ủi mình, rầu rĩ tìm đường về khách sạn.
Hôm nay, Mộc Hoàn vẫn như thế. Đối xử với cô khách sáo vô cùng khiến Bình An dần dần mất hi vọng
Sáng sớm xui xẻo nên cả ngày xui xẻo. Bình An đi đứng kiểu gì mà lại ngã lật cả móng, đau đớn vô cùng. Nhưng Mộc Hoàn chỉ hỏi thăm một chút, sau đó
nhờ Thanh Ly đến xem giúp
Hệ thống ngao ngán lắc đầu: “ mị lực của ngài hình như hết hạn sửa dụng”
Vừa suýt xoa vì đau, cô đáp: “ ngươi còn nói?” Rõ ràng tại Hồ Lô nhảy tới
người cô, Bình An mới ngã, sao mọi người cứ nghĩ cô hậu đậu?
Mộc Hoàn… thế mà đã quen bạn mới, tên là Tiểu Hy- một diễn viên bằng tuổi.
Cô bất ngờ lắm! trong cốt truyện không hề có tình tiết này nên Bình An càng phải tập trung lên kế hoạch công lược.
Tiểu Hy đóng vai nữ phụ, cô nhìn từ nàng từ xa thì đoán được vị này có vẻ
cũng thuộc dạng ít nói. Hai người có vẻ hợp ý nên thân thiết khá nhanh.
Chỉ là cô cảm thấy nàng…có chút miễn cưỡng thì phải…
Mộc Hoàn đang nghe Tiểu Hy kể về vụ lùm ở trên mạng. Nghe đâu ả diễn viên đó bị phát
hiện hối lộ với đạo diễn nên bị công chúng kịch liệt tẩy chay. Cả hai
cũng gật đầu lấy đây làm bài học.
Bỗng, hương thơm quen thuộc
thoang thoảng quanh chóp mũi. Mộc Hoàn mím môi nhìn cô ngồi cạnh mình.
Bình An hai mắt long lanh, tóc ngắn đung đưa theo gió . Tiểu Hy bèn thì
thầm: “ trợ lí của cậu?” thì nàng “ ừ” một tiếng
Mộc Hoàn nhút
nhút cười, lúng túng nói khéo: “ có.. chuyện gì sao?” Tim cô đập nhanh
một nhịp, phải có chuyện mới được tìm nàng? Bình An thấp thỏm không biết nói gì…
Quả nhiên, Mộc Hoàn đứng dậy rồi kéo tay Tiểu Hy. Giọng
nói mang theo ngượng ngùng: “ vậy chị ra kia nhé” chưa đợi cô trả lời,
hai nàng đã đi mất.
Cô muốn vươn tay… rồi rụt lại. Hoá ra, nàng
vốn vô tình như vậy. Bình An cảm thấy mọi thứ thật mông lung, hai mắt có tầng nước mỏng trực trào. Cả cơ thể ngồi phịch xuống tựa như búp bê bị
bỏ rơi. Cô… cực kì ghét cảm giác này! Cực kì ghét…