Ở thế giới của người trưởng thành, tình ái là không thể thiếu, buồn cười chính là, Quý Thanh Cừ rõ ràng từng có nhiều bạn trai như vậy, ở phương diện này lại là trống rỗng. Nàng đã từng cho rằng rất nhiều bất ngờ là
trùng hợp, mãi đến tận Quý Hâm Thư lộ ra bộ mặt thật, Quý Thanh Cừ mới ý thức tới thì ra quỹ tích nhân sinh của chính mình, bao gồm giao du
riêng tư với bạn trai đều ở bên trong sự điều khiển của cô.
Khuy
áo váy ngủ bị cô chầm chậm mở ra, Quý Thanh Cừ từ đầu đến cuối mặt lạnh
nhìn Quý Hâm Thư, dường như chuyện hai người tiếp theo phải làm chỉ là
một việc nhỏ thưa thớt bình thường, mà không phải tình ái tỷ muội loạn
luân. Theo nút áo váy ngủ toàn bộ loại trừ đi, thân thể trắng nõn của
Quý Thanh Cừ từ trong lộ ra. Nàng không có mặc áo lót, cũng không phải
là toàn bộ lộ ra, váy ngủ còn che ở hai bên, đem đặc thù no đủ nữ tính
từng cái che khuất nửa bên, trái lại làm cho lộ ra một nửa khác có vẻ
muốn lộ còn che, so với toàn bộ bại lộ ở trong tầm mắt làm đến mê người
đáng yêu.
Quý Hâm Thư không phải lần đầu tiên thấy được thân thể
của Quý Thanh Cừ, lần này lại là ở lúc hai người đều tỉnh táo, đồng thời nguyện ý cùng tình huống đối mặt lẫn nhau thẳng thắng lại trực tiếp
nhìn như vậy. Cho tới bây giờ đầu của cô vẫn là trống rỗng, tựa hồ còn
chìm đắm ở trong vui sướng Quý Thanh Cừ nguyện ý cùng chính mình thân
mật không có hồi phục tinh thần lại. Môi dưới Quý Hâm Thư run rẩy, con
mắt hơi nóng rơi vào ngực Quý Thanh Cừ, lại chậm rãi hướng lên trên,
nhìn mặt nàng.
Cho dù cố ý làm ra tư thái hờ hững, nhưng né tránh trong tầm mắt nàng vẫn là không tránh được con mắt của Quý Hâm Thư.
Thanh Cừ a Thanh Cừ, em muốn dùng phương pháp này chứng minh đối với chị không có cảm giác, nhưng em có nhớ không? Trước kia em có bao nhiêu yêu thích chị đụng vào em, những trìu mến chân chính phát sinh kia mỗi một
lần đều đầy đủ quý giá, bị Quý Hâm Thư nhớ sâu ở trong xương, cô chưa
từng quên.
"Thanh Cừ, đây là hôm nay chị có được món quà vui vẻ
nhất, chị thật yêu em." Quý Hâm Thư nhẹ giọng nỉ non, cô dùng tay kéo lễ phục màu đỏ rườm rà trên người, váy ngắn có giá trị không nhỏ bị cô
không thể chờ đợi được nữa lại vô cùng thô lỗ kéo đi, kéo dường như vải
phế bỏ vứt trên đất.
Quý Hâm Thư cũng không có mặc áo lót, sau
khi cởi váy, trên người cô cũng chỉ còn sót lại một cái quần lót màu
trắng nhạt. Cho dù Quý Thanh Cừ không có cố ý đi nhìn, không biết làm
sao mục tiêu quá lớn, mà sau khi lễ phục rút đi, hai vật mềm bên trong
từ trong đó nhảy ra, loại xung kích thị giác kia có thể đi tránh né,
nhưng dư quang của khóe mắt vẫn có thể ngắm được. Quý Thanh Cừ muốn nhắm mắt lại, làm như vậy không thể nghi ngờ là làm nhượng bộ và lui bước,
càng là sẽ cho Quý Hâm Thư một loại hiểu lầm chính mình thuận theo. Quý
Thanh Cừ cố nén tâm trạng hoảng loạn, nỗ lực nhìn thẳng thân thể Quý Hâm Thư.
Đây là một nữ thể hoàn mỹ lại chín chắn, qua ba mươi tuổi,
toàn thân Quý Hâm Thư đều tản ra mị lực thành thục nữ tính mới có, đó là tuổi tác và sự từng trãi tích lũy. Cô thì ngồi ở trên đùi chính mình,
một cái tay nhẹ nhàng áp sát bộ ngực đầy đặn, tầm mắt từ trên xuống
dưới, con mắt nửa khép nhìn chính mình, ôn nhu lộ ra của cặp mắt kia là
Quý Thanh Cừ trước đây thích nhất.
Tầm mắt nàng đảo qua nốt ruồi
trước mắt Quý Hâm Thư, chẳng biết vì sao, ánh mắt của Quý Hâm Thư càng
là ôn nhu, nốt ruồi kia lại càng khiến người ta cảm thấy khổ sở. Quý
Thanh Cừ đối với phản ứng của mình cảm thấy không rõ, rõ ràng người làm
sai chuyện vẫn luôn là Quý Hâm Thư, tại sao người này sẽ làm chính mình
cảm thấy đau lòng chứ.
"Đây không phải món quà, chỉ là cho chị
hết hy vọng thôi." Quý Thanh Cừ hai tay buông xuống bên người, nhẹ nhàng cầm lấy ráp trải giường dưới thân. Lời của nàng để Quý Hâm Thư khẽ cười thành tiếng, tuy không hiểu cô vì sao cười, nhưng Quý Thanh Cừ nghe
tiếng cười này, luôn cảm thấy có loại cảm giác mặt đỏ tới mang tai.
"Bất luận làm sao, đây đều là thời điểm chị vui vẻ nhất." Quý Hâm Thư nói
qua, không có lập tức đi cởi quần của Quý Thanh Cừ, trái lại đem quần
lót còn sót lại trên người mình cởi đi. Vải vóc màu trắng chính giữa đã
thấm ướt, làm cho vải vóc vốn là mỏng manh càng thêm trong suốt. Quý
Thanh Cừ cau mày nhìn, phát hiện Quý Hâm Thư không biết ở lúc này cố ý
cạo đi bộ lông địa phương nơi này. Không còn rừng rậm màu đen, cô không
hề che đậy, sạch sành sanh bại lộ ở trong tầm nhìn.
Lớp da Quý
Hâm Thư vốn là trắng, nơi đó chưa bao giờ trãi qua gió thổi trời sưởi,
càng là trắng mịn đến quá mức. Nhìn mảnh phấn hồng bên trong trắng kia,
Quý Thanh Cừ hơi đỏ mặt, nhất thời như từ bỏ trị liệu đem con mắt đóng
chặt lại. Phản ứng như vậy bị Quý Hâm Thư nhìn ở trong mắt, cô cố nén ý
cười, nhấc lên thân thể đi cởi quần của Quý Thanh Cừ.
Váy ngủ
bằng bông rất rộng rãi, thêm nữa mười phần co dãn, cũng rất dễ dàng cởi
đi. Bên trong là một cái quần lót tơ mỏng khiêu gợi màu đen, loại kiểu
dáng này vẫn luôn là Quý Thanh Cừ thích nhất, không ai càng rõ ràng hơn
Quý Hâm Thư, chính mình những năm này, đã giặt bao nhiêu lần quần lót
nhỏ như vậy cho Thanh Cừ.
"Thanh Cừ, chị thật thích." Quý Hâm Thư vô ý thức nỉ non, cô ép người xuống, đem mặt dán tựa ở nơi bụng Quý
Thanh Cừ, sau đó, chầm chậm cởi quần lót kia. Theo quần lót bóc ra từng
mảng, hô hấp của Quý Thanh Cừ dần dần chặt, bụng dưới cũng căng chặt
theo. Quý Hâm Thư dán ở rất gần, mỗi một lần hô hấp đều vừa vặn thổi ở
trên da của chính mình, nhiệt độ nóng bỏng cũng rơi vào trên bộ lông vị
trí tư mật.
Nghĩ đến bộ lông, Quý Thanh Cừ lại không nhịn được
hồi tưởng lại tình cảnh vừa rồi đó, Quý Hâm Thư tại sao phải đem bộ lông cạo đi, lại là thời điểm gì cạo đây..
Ở trong lúc Quý Thanh Cừ
hoảng hốt, vật che chắn trên người nàng đã toàn bộ bị ném xuống đất. Dù
cho không phải lần đầu tiên ở trước mặt Quý Hâm Thư trần trụi thân thể,
mình trước kia cũng thường thường lẫm lẫm liệt liệt ở trước mặt Quý Hâm
Thư thay quần áo, nhưng khi đó Quý Thanh Cừ chỉ coi Quý Hâm Thư là tỷ
tỷ, quan hệ của hai người cũng không phải như bây giờ. Nghĩ đến chuyện
tiếp theo các nàng cần làm, Quý Thanh Cừ thậm chí có chút sợ hãi, nhưng
đã đến bước này, rút lui có trật tự không khỏi quá mất mặt chút.
"Thanh Cừ đang phát run đó, đừng sợ, chị sẽ không thương tổn em." Quý Hâm Thư
đem thân thể nhẹ nhàng đè xuống, thân thể hai người mềm mại trơn bóng
dán vào nhau. Cho dù Quý Hâm Thư để cho mình đừng sợ, nhưng Quý Thanh Cừ vẫn là nhịn không được run rẩy lên, nàng là lần đầu tiên cùng Quý Hâm
Thư chặt chẽ như thế dính vào cùng nhau, xương mu trơn truột của đối
phương nhẹ nhàng ma sát vị trí giống nhau của chính mình để Quý Thanh Cừ căng thẳng thân thể, hoàn toàn không có cách nào ung dung.
Hô
hấp của người trên người dần dần dựa gần, mùi hương hoa sơn mộng thoang
thoảng quanh quẩn ở trong mũi. Quý Thanh Cừ mở mắt ra, thấy được mặt Quý Hâm Thư gần trong gang tấc. Hai người cách rất gần, gần đến chính mình
có thể thấy rõ con mắt đen thui kia của Quý Hâm Thư, trong cặp mắt đẹp
đẽ kia tràn đầy dáng dấp của chính mình. Cảm thấy đối phương muốn hôn
lên, Quý Thanh Cừ vào lúc này nghiêng đầu, né tránh nụ hôn của Quý Hâm
Thư.
"Làm tình là được rồi, tôi chỉ là muốn chứng minh tôi sẽ
không có cảm giác đối với chị, không muốn cùng chị hôn môi." Quý Thanh
Cừ thấp giọng nói qua, cảm giác bài xích rất rõ ràng. Quý Hâm Thư nghe
xong, tầm mắt trước sau rơi vào trên bờ môi khép mở của Quý Thanh Cừ,
mất mác trong mắt bị cô ẩn đi, nhưng mà nghĩ đến thân mật sau đó, cô lại cong lên nụ cười.
"Được, Thanh Cừ không cho hôn, chị sẽ không
hôn." Quý Hâm Thư vào lúc này ngược lại ngoan ngoãn mạnh mẽ, cô nhắm hai mắt, thành kính hôn cái cổ của Quý Thanh Cừ, ở phía trên lưu luyến rơi
xuống nụ hôn, cái cổ là địa phương rất yếu ớt, đồng dạng cũng rất mẫn
cảm. Quý Hâm Thư cũng không phải là nụ hôn đơn thuần, còn kèm theo liếm, thậm chí dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa xương quai xanh của chính
mình. Quý Thanh Cừ không muốn thừa nhận hô hấp của mình bởi vì quấy rầy
lần này rối loạn, nàng nỗ lực bình phục hô hấp, nụ hôn của Quý Hâm Thư
đã đi xuống.
Nụ hôn ẩm ướt ấm áp trước sau đều có mục tiêu của
nó, mới bắt đầu là môi, môi không thể, liền nghĩ tới chủ ý một nơi khác. Ngực của Quý Thanh Cừ còn lâu mới có được đầy đặn như Quý Hâm Thư,
nhưng hình dáng mượt mà lại rất có đàn hồi, chúng nó lại thẳng lại vểnh, cho dù nằm cũng vẫn duy trì hai viên hình tròn hoàn chỉnh. Quý Hâm Thư
chăm chú nhìn, cô không nhịn được đưa tay nắm chặt một viên trong đó mà
vò, cùng lúc đó, cô nghe được thanh âm hít vào một hơi của Quý Thanh Cừ, tâm trạng sản sinh sung sướng. Cô biết, Thanh Cừ sẽ không hoàn toàn
không có cảm giác, Thanh Cừ cũng khát vọng chính mình.
"Quý Hâm
Thư, đừng làm chuyện dư thừa." Quý Thanh Cừ cảm thấy động tác của Quý
Hâm Thư, không nhịn được lên tiếng nhắc nhở. Nghe được lời của nàng,
động tác trên tay của Quý Hâm Thư không ngừng lại, mà là nhích qua, đem
một nụ hôn rơi vào bên tai Quý Thanh Cừ.
"Thanh Cừ, chị làm không phải chuyện dư thừa, đều là ở bên trong thân mật nên làm. Chị muốn cố
gắng thương yêu em, nếu giống như em nói bỏ qua bộ phận này, em là có
thể sản sinh viện cớ đối với chị không có cảm giác chứ?" Quý Hâm Thư
thấp giọng nói qua, nhiệt khí cô thở ra cũng đều thổi ở bên tai Quý
Thanh Cừ. Lỗ tai là bộ phận rất mẫn cảm của Quý Thanh Cừ, mắt thấy vành
tai trước mắt lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được mà trở nên đỏ. Quý Hâm Thư trong mắt lập loè vui sướng, cô mặc kệ Quý Thanh Cừ nói cái gì, há mồm ngậm đồ vật tinh xảo đó, lưỡi mềm dọc theo tai trượt vào, ở
trong đó mềm nhẹ lật quấy.
"Ngô ân.." Quý Thanh Cừ nhắm hai mắt,
cuối cùng không nhịn được hừ nhẹ lên tiếng. Trên mặt nàng nhuộm hơi đỏ,
hai tay siết ráp trải giường dưới thân thật chặt, hai bàn chân nhỏ trắng mịn căng thẳng vô cùng. Quý Hâm Thư nhìn dáng dấp giờ khắc này của Quý
Thanh Cừ, trong mắt trìu mến đạt được nhiều đến muốn tràn ra. Cô thận
trọng xoa ngực mềm mại đàn hồi của Quý Thanh Cừ, đem cục tròn nhỏ kia
nắm chặt ở lòng bàn tay chính mình, dùng khe hở giữa lòng bàn tay kề cận nhũ hoa mà ma sát.
Dần dần, Quý Hâm Thư không hề thỏa mãn với
đó, cô có chút mánh khóe dùng ngón tay ngậm lấy hạt đậu nhỏ trên cục
tròn, đem nó lôi lên phía trên, lại ma sát xoay tròn. Nhũ hoa mẫn cảm
gặp bắt nạt như thế, trong vách tai lại bị đầu lưỡi ướt mềm của Quý Hâm
Thư liếm láp. Quý Thanh Cừ cảm thấy lỗ tai kia mất đi thính lực, ý thức
của mình cũng có chút tung bay.
Bụng dưới nàng căng chặt, từng
luồng từng luồng dòng nước nào đó theo trong cơ thể trượt xuống, tìm
kiếm lấy miệng phát tiết, cuối cùng theo chân tâm tràn ra. Ướt rồi, đây
là thân thể phản ứng không thể không cảm nhận được của Quý Thanh Cừ,
nàng là nữ nhân chín chắn, rất rõ ràng phản ứng sinh lý này là vì cái
gì. Nghĩ đến chính mình long trọng thề thốt nói nàng không hề có cảm
giác gì đối với Quý Hâm Thư, những câu nói kia lại như một cái tát vỗ
vào trên mặt, để Quý Thanh Cừ cảm thấy không đất dung thân.
"Thanh Cừ là có cảm giác." Mỗi cái phản ứng của Quý Thanh Cừ Quý Hâm Thư đều
nhìn ở trong mắt, cô đem đầu gối hướng lên trên, nhẹ nhàng đẩy ở giữa
hai chân Quý Thanh Cừ, lúc đụng vào, xúc cảm nơi riêng tư ướt mềm để
thân thể Quý Hâm Thư mềm nhũn. Cô vô lực đem địa phương đã sớm mềm đến
sắp chảy đi của mình đồng thời cọ ở trên đùi Quý Thanh Cừ, nóng ướt của
hai người, đều bị hai bên cảm giác được.
"Quý Hâm Thư.. Đủ rồi."
Quý Thanh Cừ cảm thấy đầu óc ngừng suy nghĩ rồi, cũng có thể là bị phản
ứng của chính mình đả kích. Nàng không có cách nào phủ nhận, chính mình
đối với đụng vào của Quý Hâm Thư dị thường có cảm giác, đặc biệt là đối
phương còn ở lúc này đem thân thể đè xuống, vật mềm đầy đặn kia đè ép
chính mình, để hai tay Quý Thanh Cừ nóng lên. Nàng muốn dùng lực vò cục
mềm no đủ của Quý Hâm Thư kia, lại như trong mộng từng làm vô số lần như vậy, điên cuồng xoa chúng nó, vò đỏ vò hư, vò đến Quý Hâm Thư đau ra
nước mắt mới được.
"Không đủ, trong lòng Thanh Cừ nhất định không phải lời nói này, Thanh Cừ, em là thoải mái." Quý Hâm Thư ở khi nói
chuyện, lại một lần nữa đem vành tai của Quý Thanh Cừ ngậm lấy mà hôn,
lại thò ra cái lưỡi không nghe theo đảo qua vành tai nàng. Tay phải linh xảo xoa xoa vật mềm bởi vì động tình càng no đủ hơn trước của nàng. Đầu gối cũng đồng dạng không nhàn rỗi, Quý Hâm Thư lấy sức mạnh mềm nhẹ,
chầm chậm ma sát hoa tâm ướt mềm của Quý Thanh Cừ, nơi đó bị cô cọ đến
càng ướt càng mềm, từng khối từng khối múi thịt không đoan chính, ngâm ở bên trong dịch hoa đang nồng nặc.
"A.. Đủ rồi.. Quý Hâm Thư, tôi không muốn làm rồi." Quý Thanh Cừ đẩy bờ vai của Quý Hâm Thư, lại phát
hiện thân thể của chính mình tỏa nhiệt lại như nhũn ra, thậm chí còn
đang lưu luyến tất cả Quý Hâm Thư làm đối với mình. Nàng vô ý thức vặn
eo, chủ động đi cọ đầu gối của Quý Hâm Thư. Cảm giác ma sát thoải mái
rất chặt, để Quý Thanh Cừ vui vẻ gọi ra. Đợi nghe được thanh âm của bản
thân nàng, mới ý thức được mình rốt cuộc đang làm chuyện buồn nôn gì.
Quý Thanh Cừ lấy lại tinh thần, chột dạ đến không dám nhìn mặt của Quý Hâm
Thư, nàng hoảng loạn, muốn bất chấp tất cả đem Quý Hâm Thư đẩy ra. Ý
thức được đối phương muốn đem tay tìm về phía chân của mình, một khi bị
tìm thấy, Quý Hâm Thư thì sẽ biết chính mình vì cô trở nên ướt át cỡ
nào, như vậy, chật vật của chính mình sẽ lộ rõ. Quý Thanh Cừ vội vàng
giãy dụa, đặc biệt không biết, tất cả phản ứng của nàng, âm thanh phát
ra, sớm đã bị Quý Hâm Thư nhìn ở trong mắt, nhớ ở trong lòng.
Vào lúc này nhìn thấy Quý Thanh Cừ liều mạng mà đem tay mình kéo ra, lừa
mình dối người giống như không muốn chính mình dùng tay chạm nơi đó của
nàng. Quý Hâm Thư thở khẽ, Thanh Cừ hoàn toàn không ý thức được, nàng
lung tung giãy dụa như vậy, đùi một mực ma sát chân tâm sắp tan vỡ của
chính mình. Quý Hâm Thư hừ nhẹ một tiếng, cô cũng không chịu nổi, dưới
tình huống như vậy, cô chỉ có thể thừa dịp thời khắc Quý Thanh Cừ đem sự chú ý đều đặt ở trên tay mình, đem chân xâm nhập giữa hai chân Quý
Thanh Cừ, đem địa phương ướt mềm của mình dán tựa ở giữa chân tâm nàng.
Hoa tâm tư mật hai người lại ướt mềm hòa vào nhau, thời khắc viên thịt đụng vào nhau, hình thành ma sát đẩy. Quý Thanh Cừ cứng ngắc lại thân thể,
Quý Hâm Thư ôm thật chặt Quý Thanh Cừ, dường như rắn giao phối, quấn
quanh nàng.