Quý Thanh Cừ đi rồi, Quý Hâm Thư dùng thời gian rất lâu mới hoàn hồn. Cô ngẩng đầu nhìn trước mắt, dường như cái gì cũng không phát sinh đi vào
nhà bếp, ánh mắt đờ đẫn mà chuẩn bị bữa ăn tối hôm nay. Kỳ thực cô rất
rõ ràng, mặc kệ hiện tại mình làm cái gì, Thanh Cừ cũng sẽ không có tâm
tình thưởng thức nữa, nhưng cô vẫn là muốn làm, có lẽ chỉ có như vậy,
mới có thể tiếp tục duy trì hài hòa giả tạo như ban đầu của mình và
Thanh Cừ.
Đêm nay Quý Hâm Thư làm bò bít tết, cơm tây bày trí rất quan trọng, trong tay cô lấy cà rốt dùng để chạm trổ hoa văn, lưỡi dao
sắc bén rơi vào phía trên, vừa mới hơi mất tập trung, lưỡi dao lệch đi,
trực tiếp hạ xuống một đạo vết thương sắc bén ở lòng bàn tay, Quý Hâm
Thư kinh ngạc mà liếc nhìn, lại dường như không thấy, tiếp tục tiến hành chạm trổ hoa văn.
Máu tươi theo cổ tay cô lướt xuống đến ống tay áo của áo sơ mi trắng, cũng đem cà rốt trong tay nhuộm đến đỏ như máu.
Quý Hâm Thư mãi đến lúc này mới có lộ vẻ xúc động, cô đem cà rốt nhuốm
máu để tới trong nước rửa sạch sẽ, nước cũng ở trong chớp mắt nhuộm
thành màu đỏ, cà rốt không những không rửa sạch, ngươc lại bị làm dơ
rồi.
Quý Hâm Thư chết lặng đem tay đặt ở dưới nước lạnh cọ rửa,
Quý Thanh Cừ đến dưới lầu tìm rượu, thấy chính là cảnh này. Trải qua
lúng túng vừa rồi, nàng vốn là không muốn xuống lầu, làm sao kho rượu ở
dưới lầu, Quý Thanh Cừ mang theo tâm lý may mắn, cho rằng Quý Hâm Thư đã trở về phòng rồi, lại không nghĩ rằng đối phương còn ở lại dưới lầu.
Thanh âm của dòng nước chảy rất rõ ràng, Quý Thanh Cừ nhìn Quý Hâm Thư đứng ở trước bồn rửa tay không nhúc nhích, ngay cả chính mình xuống lầu cũng
như là không chỗ nào phát hiện. Lúc đi ngang qua nhà bếp mùi máu tanh
nhàn nhạt để Quý Thanh Cừ nhíu mày, nàng nghiêng mắt đi nhìn, bàn tay
máu đầm đìa của Quý Hâm Thư xuất hiện ở trước mắt. Vết thương kia bị
nước xối đến trắng bệch, cắt ra da thịt cuộn cuộn, vết máu đỏ tươi bên
trong và tơ máu không ngừng chảy ra ngoài. Quý Thanh Cừ chỉ nhìn một
chút thì trắng mặt, nàng không có trải qua đại não suy nghĩ, xuất phát
từ bản năng đi tới đem tay của Quý Hâm Thư nắm lấy, lại tắt đi vòi nước.
"Chị như vậy tính là gì? Quý Hâm Thư, tôi nói rất nhiều lần rồi, chị như thế nào đi nữa chơi trò hề này cũng vô dụng, chị muốn dùng phương thức
thương tổn tới chính mình ép tôi là không thể có tác dụng!" Quý Thanh Cừ có chút tức giận kêu Quý Hâm Thư, nàng chưa từng thấy Quý Hâm Thư không để ý thân thể chính mình giống như vậy, rõ ràng thân thể mới tốt một
ít, hiện tại liền bắt đầu dùng hành động càng thêm tự tàn quá đáng.
Nhìn vết thương nơi kia, Quý Thanh Cừ cảm thấy trái tim lạnh lẽo, cho dù
ngoài miệng cậy mạnh như thế nào đi nữa, nàng vẫn là không có cách nào
phớt lờ Quý Hâm Thư. Đau lòng cô thành một loại quen thuộc và bản năng,
cái này cũng là nguyên nhân tại sao chính mình sẽ bị Quý Hâm Thư quản
chế như vậy.
"Thanh Cừ? Xin lỗi, chị không phải cố ý làm thương
chính mình, chị chỉ là.. Đang thất thần." Quý Hâm Thư vào lúc này mới
hoàn hồn, cô nhìn tay được Quý Thanh Cừ nắm lấy, trong mắt lộ ra mấy
phần mờ mịt, tựa hồ cả bản thân cô cũng không biết vết thương như vậy là thế nào làm ra. Quý Hâm Thư ngơ ngác mà đứng ở đó, vết thương lòng bàn
tay cô lại bắt đầu chảy máu, Quý Hâm Thư nhìn cũng không hề bị lay động.
Quý Thanh Cừ có chút căm tức thái độ của cô, mặt lạnh đem người kéo tới
trên ghế salông, lại cầm tủ thuốc đặt ở phòng khách đến. Đây là Đường
Khởi trước đó chuẩn bị cho các nàng, không nghĩ tới nhanh như vậy lại sẽ phát huy được tác dụng. Quý Thanh Cừ ấn lại bờ vai của Quý Hâm Thư đem
cô đặt ngồi xuống ở trên ghế salông, hành động này để nàng nhớ tới hành
động 'suýt chút nữa súng cướp cò' của hai người vừa rồi, vành tai hiện
lên một ít đỏ ửng.
Nàng đem tủ thuốc mở ra, bên trong có nước khử trùng, có băng gạc, vừa khéo xử lý vết thương trình độ như thế này của
Quý Hâm Thư. Nàng lấy ra nước khử trùng bôi vào trên bông khử trùng,
trực tiếp bôi đến trong vết thương của Quý Hâm Thư. Vết thương phát ra
tiếng vang "xèo xèo", còn có một chút bọt màu trắng từ trong đó xôi lên. Quý Hâm Thư hừ nhẹ một tiếng, tay đặt ở một bên chân run run.
"Thanh Cừ, đau." Âm thanh Quý Hâm Thư rất ủy khuất, như là người tạo thành cái đau của cô là chính mình vậy. Quý Thanh Cừ ngẩng đầu lên, nhìn lên viền mắt và chóp mũi bởi vì sinh lý đau đớn mà đỏ lên của Quý Hâm Thư, giận
không chỗ phát tiết. "Đau cũng là bản thân chị làm, đáng đời." Quý Thanh Cừ dữ dằn nói qua, động tác trên tay so với trước mềm nhẹ rất nhiều,
nàng vừa khử trùng cho Quý Hâm Thư vừa nhẹ nhàng thổi lướt qua vết
thương của cô, lại rắc lên thuốc cầm máu và thuốc kháng sinh.
Quý Hâm Thư ngồi ở một bên, nhìn Quý Thanh Cừ động tác dịu dàng và tầm mắt
chăm chú, ngay cả trước đó lòng bị làm đau cũng không khó chịu như vậy
nữa rồi. Cô bỗng nhiên ý thức được, tựa hồ chỉ có chính mình tổn thương
rồi, Thanh Cừ mới có thể đối với mình lộ ra nhỏ tí tẹo ôn nhu kia. Cho
dù mỏng manh như vậy, vẫn để cho Quý Hâm Thư thỏa mãn không ngớt.
"Được rồi, vết thương đừng dính nước, tắm rửa cũng phải chú ý."
"Chị còn muốn làm cơm cho Thanh Cừ, không tắm cũng là không được."
"Chị có thể không cần làm, dù sao đồ vật chị làm tôi cũng không muốn ăn, còn về chuyện tắm rửa, chính chị xem mà làm."
Quý Thanh Cừ băng bó cẩn thận vết thương, thái độ lại khôi phục lạnh nhạt
trước đó, nhìn thấy nàng yên tĩnh thu thập xong tủ thuốc lại muốn lên
lầu, Quý Hâm Thư vội vàng kéo lấy y phục của nàng, đem cái trán tựa ở
trên bả vai nàng. Nàng có thể cảm giác được thân thể Quý Thanh Cừ ở khi
chính mình tiếp cận nhẹ nhàng run rẩy, Quý Hâm Thư cong lấy khóe miệng,
dùng gò má ở nơi bả vai Quý Thanh Cừ cọ cọ.
"Chị muốn làm cơm cho Thanh Cừ, Thanh Cừ không muốn ăn chị cũng muốn làm. Chuyện tắm rửa,
Thanh Cừ có thể giúp chị không? Vừa rồi em như vậy đối với chị, thân thể cần dọn dẹp một chút." Âm thanh Quý Hâm Thư rất nhẹ, đặc biệt là câu
nói sau cùng tràn đầy ám muội. Quý Thanh Cừ đương nhiên rõ ràng cái gọi
là dọn dẹp cô nói là có ý gì, dù sao thời điểm nàng vừa rồi lấy tay tiến vào, quần lót của Quý Hâm Thư.. Rất ướt át.
"Chị đều có thể gọi
Đường Khởi giúp chị, nàng không phải trợ lý trung thành nhất của chị
sao?" Quý Thanh Cừ nhắc đến Đường Khởi, trong lòng có chút bất mãn, cho
dù rõ ràng Đường Khởi không có biện pháp giúp mình là bởi vì Quý Hâm
Thư, nhưng mà đối phương không muốn đối với mình tiến hành cứu cũng là
sự thực.
"Thanh Cừ thật sự nghĩ như vậy sao? Em đồng ý người khác thấy được cũng đụng vào thân thể của chị, đồng ý Đường Khởi giúp chị
thanh tẩy áo lót quần lót sao?" Quý Hâm Thư có chút mất mát nói qua, cô
đặt mình vào hoàn cảnh người khác nghĩ, nếu có người đối với Thanh Cừ
làm những việc này, mình nhất định sẽ điên mất, đồng thời sẽ không chút
do dự mà để người kia biến mất từ trên thế giới, nhưng Thanh Cừ đối với
mình.. Lại không có ý muốn sở hữu như vậy ư.
Nghe lời của Quý Hâm Thư, Quý Thanh Cừ ở địa phương cô nhìn không tới nhíu mày. Kỳ thực bản
thân nàng cũng không cách nào tưởng tượng hình ảnh như vậy, dù sao cho
tới nay, người xem qua thân thể Quý Hâm Thư chỉ có chính mình. Quý Hâm
Thư đối ngoại luôn là rất lạnh nhạt, chỉ có đối với mình mới có thể dung túng sủng nịch như vậy, không ai từng thấy thân thể của cô, càng không
ai dám đụng vào cô, chớ đừng nói chi là giúp cô tắm rửa. Nghĩ đến sẽ có
người ngoại trừ chính mình ra thấy được thân thể Quý Hâm Thư, phần cảm
giác khó chịu này ở trong lòng mở rộng, vậy mà để Quý Thanh Cừ cũng sinh ra một tia mâu thuẫn và không vui.
"Tùy chị." Quý Thanh Cừ buồn
bực mà đem cô đẩy ra, kì thực lại là bởi vì hình ảnh tường tượng trong
lòng mình mà tức giận, thấy được nàng quay người lên lầu, Quý Hâm Thư đè xuống mất mác trong lòng, nhìn vết thương trên tay cười lên. Cô nên vui mừng vết thương này, để cho mình có biện pháp mới tiếp cận Thanh Cừ.
Quý Hâm Thư không tiếp tục làm cơm nữa, mà là trở về phòng cởi y phục trên
người, thay đổi váy ngủ và quần lót mới. Quần áo trước đó cô không dự
định giặc nữa, trực tiếp ném vào trong thùng rác. Buổi tối, Quý Thanh Cừ nằm ở trên giường lăn qua lộn lại ngủ không được, sau khi uống rượu
thần kinh không có lười biếng, trái lại rõ ràng quá mức. Chỉ cần nàng
nhắm mắt lại, Quý Hâm Thư sẽ xuất hiện ở trước tầm mắt. Ký ức từ tối hôm nay bắt đầu chiếu lại khác người, vẫn chiếu ra thời điểm hai người chân chính cọ sát. Cảm giác thân thể không có cách nào lừa người, Quý Thanh
Cừ biết thân thể mình luôn là trái lại ý nghĩ của nàng, sẽ ướt át chính
là chứng minh tốt nhất.
Quý Thanh Cừ đảo lộn thân thể, đem mặt
quay về cửa, ngay sau đó, cửa truyền đến từng trận tiếng bước chân,
không cần nghĩ cũng biết là ai. Khóa cửa bị người từ bên ngoài mở ra,
Quý Thanh Cừ nhìn Quý Hâm Thư đi tới. Băng gạc trên tay cô không biết
vào lúc nào bị cô mở ra, vết thương lại một lần nứt ra máu, theo cô tiến vào mang theo một trận mùi máu tanh nhàn nhạt.
"Thanh Cừ, em đã
ngủ chưa?" Quý Hâm Thư đi tới bên giường, yên tĩnh nhìn Quý Thanh Cừ
nhắm mắt lại, địa phương cô đứng cản lấy đèn bàn bên cạnh, không giải
thích được bóng tối cắn nuốt tầm mắt Quý Thanh Cừ. Lúc này, một cái tay
hơi lạnh sờ lên gò má, ngược lại chính là máu nóng bỏng mà sền sệt rơi
xuống ở phía trên.
Cái tay kia hơi lạnh dùng ôn nhu trước sau như một xoa xoa mặt của mình, rồi lại ở gò má dùng máu tươi cọ qua một cái
dấu vết dài nhỏ. Đến thời điểm này, Quý Thanh Cừ mở mắt ra, nhìn về phía Quý Hâm Thư đứng bên giường. Tóc dài cô tỏa ra, trên người là một cái
váy ngủ màu tím nhạt, vào lúc này đang chăm chú mà ấm áp nhìn mình. Quý
Thanh Cừ đã sớm chuẩn bị, cũng không có bị tư thái giờ khắc này của cô
hù dọa.
"Chị lại muốn làm cái gì?" Máu trên mặt đọng lại, ở trên
gương mặt sinh ra mấy phần cảm giác khó chịu, Quý Hâm Thư khẽ cười, nằm
dài trên giường, tự nhiên vùi vào trong lồng ngực Quý Thanh Cừ.
"Thanh Cừ, vết thương của chị nứt ra rồi, em giúp chị băng bó một chút nữa có
được hay không? Dáng vẻ em bây giờ, thật là đẹp mắt." Âm thanh Quý Hâm
Thư có chút khàn khàn, giọng mũi nghe vào rất nặng.
Cô cúi đầu,
chăm chú lại chuyên chú đem máu trên tay mình bôi ở trên mặt Quý Thanh
Cừ, lại từ từ đi xuống, cọ ở một bên miệng nàng. Con mắt Quý Hâm Thư lúc sáng lúc tối, con ngươi đen nhánh cũng nhàn nhạt màu máu. Quý Hâm Thư
vào lúc này cùng với cô bình thường hoàn toàn không giống, không có tao
nhã đoan trang, trái lại toàn thân đều mang theo một cỗ tà khí.
Cặp mắt hoa đào kia của cô nửa khép, môi mỏng hé mở, gần như si mê nhìn
trên mặt nhuốm máu của Quý Thanh Cừ, phía trên kia là máu thuộc về mình, hai người trong cơ thể có huyết thống đồng dạng. Sự tồn tại như vậy vốn là vô cùng thân mật chứng minh, cô và Thanh Cừ là một thể, đây là ai
đều không thể thay đổi sự thực.
"Chị là cố ý." Quý Thanh Cừ hoàn
toàn không có nghi vấn, nàng biết là Quý Hâm Thư cố ý đem vết thương xé
ra, nhờ vào đó tìm đến mình. Trong lòng bởi vì hành vi không quý trọng
thân thể này của đối phương mà phẫn nộ, nhưng Quý Thanh Cừ lại cảm thấy
Quý Hâm Thư giờ khắc này rất kỳ quái. Tầm mắt đối phương có chút hoảng
hốt và tán loạn, loại cảm giác đó hoàn toàn không giống như là người ý
thức rõ ràng, nàng cảm thấy, bệnh của tỷ tỷ nghiêm trọng hơn rồi.
"Ừm, chị là cố ý, chị nhận sai với Thanh Cừ, nhưng lần sau chị vẫn là sẽ làm như vậy. Chỉ có như vậy, Thanh Cừ mới có thể phân cho chị một ít thương tiếc. Thanh Cừ giúp chị băng bó cẩn thận nữa được không?" Khoảng thời
gian này, ngữ khí nói chuyện của Quý Hâm Thư với mình luôn là tràn đầy
thấp kém, thậm chí cho Quý Thanh Cừ một loại ảo giác cho dù chính mình
muốn giết cô, cô đều sẽ đàng hoàng đứng ở đó để cho mình thương tổn.
Quý Thanh Cừ không nói một lời xuống giường, nàng đem ra tủ thuốc, một lần
nữa băng bó vết thương cho Quý Hâm Thư. Miệng máu dữ tợn vào mắt, Quý
Thanh Cừ trái tim chua xót, viền mắt không cẩn thận thành màu đỏ. Quý
Hâm Thư thời khắc quan sát nàng, đương nhiên có thể nhìn thấy biến hóa
của nàng. Mắt thấy Quý Thanh Cừ khó chịu như vậy, cô đột nhiên cảm giác
thấy, mình có phải đã làm sai điều gì không.
"Thanh Cừ, chị để em khổ sở rồi."
"Quý Hâm Thư nếu như chị thật sự rõ ràng tại sao tôi khổ sở, hai chúng ta
cũng sẽ không tới mức độ của hôm nay, đừng tiếp tục thương tổn chính
chị, được không?"
Quý Thanh Cừ ngẩng đầu lên nhìn Quý Hâm Thư,
nước mắt theo khóe mắt trượt xuống. Nói cho cùng, nàng vẫn là không có
cách nào thật sự căm hận Quý Hâm Thư, không phải không hận, mà là không
có cách nào hận. Bất luận Quý Hâm Thư làm cái gì, cô vẫn là người quan
trọng nhất của mình.
"Được, chị đáp ứng Thanh Cừ, vậy Thanh Cừ
cũng đáp ứng chị một chuyện có được hay không? Qua mấy ngày là sinh nhật chị, Thanh Cừ lại như trước đây ở cùng chị một ngày như vậy có được hay không?"