"Tỷ, hôm nay chị có làm việc không?" Sáng ngày thứ hai, Quý Thanh Cừ và
Quý Hâm Thư cùng nhau tỉnh lại, hai người không có lập tức xuống giường, dựa vào bờ vai lẫn nhau nằm ở trên giường, suy nghĩ hôm nay làm chút
gì.
"Hôm nay không có làm việc, em thì sao?"
"Em ngày hôm qua cũng kết thúc công việc sớm rồi, chính là nói, hôm nay hai chúng ta đều rất thanh nhàn, vậy chúng ta đi bờ biển chơi thế nào?
Lâu như vậy không đến phố Thiên Lan, hiếm thấy tới một lần, buông lỏng
một chút cũng không tệ."
Quý Thanh Cừ nói xong, hai mắt đều nổi lên ánh sáng, nàng yêu thích du
lịch khắp nơi, phố Thiên Lan cũng đã tới mấy lần, mà Quý Hâm Thư mỗi lần đều là lấy nguyên nhân công việc đi công tác đến đây, số lần thật sự
đến chơi lại là một lần cũng không có. Công việc của Quý thị đều là Quý
Hâm Thư đang xử lý, thời gian nhàn hạ của cô quá ít, Quý Thanh Cừ nhắc
ra đi chơi, Cũng là muốn để cô buông lỏng một chút. Hai người thương
lượng xong, quyết định một lúc đi bờ biển.
Quý Thanh Cừ mang theo đồ tắm đến, Quý Hâm Thư không biết bơi, cũng
không có ý định xuống nước, chỉ mặc quần áo thông thường là được. Hai
người một trước một sau đi tắm rửa, trải qua lúng túng tối hôm qua, họ
cũng sẽ ở khi đối phương tắm rửa đến ban công hít thở, mặc dù chỉ là
kính mờ, mà không phải trực tiếp thấy được, nhưng ít nhiều vẫn là sẽ có
chút lúng túng.
"Tỷ, sau lưng em kem chống nắng bôi không tới, chị giúp em bôi một
chút." Quý Thanh Cừ trực tiếp mặc đồ tắm từ phòng tắm đi ra, quần áo
bình thường của nàng đa số là loại gợi cảm, áo tắm bikini cũng là vải
vóc rất ít. Áo tắm màu đỏ bao lấy tròn trịa mượt mà khá cao ngất của
nàng. Quần lót lớn như bàn tay đem cái mông tròn trịa của nàng bó ở bên
trong.
Vóc người của hai tỷ muội đều có chút gầy gò, nhưng không phải ốm, mà là thân thể cân xứng, cái gọi là địa phương nên có thịt thì có thịt, địa
phương nên mảnh khảnh, một tia thịt dư thừa cũng sẽ không có. Quý Thanh
Cừ vóc người cao gầy, vóc người tốt đến kinh người. Chân dài nhỏ mà
thẳng tắp, xương bánh chè cũng rất hẹp.
Màu da trắng như tuyết và áo tắm màu đỏ phối hợp cùng nhau, nhìn qua gợi cảm nóng bỏng. Một mực Quý Thanh Cừ lại hiểu rõ nhất làm sao lợi dụng
vẻ đẹp của nàng. Nhìn nàng cười cười với mình, sau đó giơ tay lên, đem
tóc dài màu mật trà kia vén lên, lộ ra xương bươm buớm sau lưng với
mình. Quý Hâm Thư sờ sờ vành tai ửng đỏ, yên lặng cầm lấy kem chống
nắng một bên.
"Tỷ tỷ, vóc người của em có phải là rất tốt không?" Quý Thanh Cừ đứng
trước gương, có chút tự luyến vặn vẹo thân thể. Quý Hâm Thư cũng không
dám ngẩng đầu lên để nhìn, bởi vì cô sợ hãi ánh mắt của chính mình sẽ
bại lộ quá nhiều. Chỉ là, theo vặn vẹo của Quý Thanh Cừ, hai hõm eo bên
hông nàng chập trùng theo, nhìn qua khiến người ta rất muốn xoa một
chút, chọt mọt cái.
Quý Hâm Thư đương nhiên sẽ không thật sự làm như vậy, cô vỗ nhẹ nhẹ cái
mông của Quý Thanh Cừ, để nàng không được phép lộn xộn. Bỗng nhiên bị
đánh cái mông, Quý Thanh Cừ ngoan ngoãn nga một tiếng, đứng thẳng người, nổi bậc ở lớp da. Quý Hâm Thư giúp nàng đem kem chống nắng bôi xong,
lại kiểm tra dây và nút của áo lót nàng, sau khi xác định không thành
vấn đề, hai người mới đi bờ biển.
Vào lúc này người đến Lam Hải nghỉ phép không ít, bằng không khách sạn
Lam Hải cũng sẽ không xuất hiện tình huống hết vé. Bờ biển tụ tập rất
nhiều người, đại đa số nữ nhân đều mặc bikini vô cùng gợi cảm, ý đồ vào
lúc này bày ra vóc người kiêu ngạo của mình. Khi Quý Thanh Cừ và Quý Hâm Thư cùng đi đến bờ biển, ngay lập tức thì hấp dẫn phần lớn ánh mắt của
con người.
Không ít nam nhân nhìn Quý Thanh Cừ mà trợn tròn mắt, trực tiếp thì huýt sáo lên. Nữ nhân cũng quăng tới ánh mắt ước ao hoặc đố kị, sau đó đối
với bụng dưới tràn ngập thịt của mình kêu rên ở trong lòng. Đương nhiên, cũng không có ít người chú ý tới Quý Hâm Thư bên cạnh Quý Thanh Cừ. So
với đa số nữ nhân quần áo khiêu gợi, cô có vẻ đặc biệt rất nhiều.
Bên ngoài Quý Hâm Thư là một cái áo sơ mi trắng vải vóc rất mỏng, bên
trong phối hợp áo ngắn vải the không có tay, phía dưới là một cái quần
đỏ hoa vụn màu trắng, áo ngắn màu trắng được cô để vào trong váy, thiết kế váy thu eo, đem đường viền eo của cô phác hoạ ra. Mái tóc dài màu
đen của cô tản ra, đỉnh đầu là mũ che nắng màu vàng nhạt, vừa đúng che
khuất ánh mặt trời, lại lộ ra gương mặt tinh xảo ôn nhu.
Một thân này nhìn qua căn bản không như đến bờ biển chơi nước, ngược lại càng giống là một mỹ nữ tao nhã khí chất đến bờ biển chụp hình chân
dung. Quý Hâm Thư và Quý Thanh Cừ đi ngang qua bờ biển, nữ nhân trung
niên đang nằm nhoài trên hồ bơi ếch, ngẩng đầu lên thấy được Quý Thanh
Cừ và Quý Hâm Thư đi ngang qua, bỗng nhiên thì ngừng lại, tựa hồ đang bị khác biệt của người với người đả kích..
"Tỷ tỷ, thật nhiều nữ nhân đang nhìn chị nha, chị làm sao hấp dẫn mỹ nữ
như vậy chứ?" Quý Thanh Cừ kéo lấy Quý Hâm Thư, hai người ở bờ biển đi
dạo một chút, nàng đã sớm chú ý được, thời gian đầu tiên hai người đến
bờ biển, thì có không thiếu nữ nhân đem tầm mắt rơi vào trên người Quý
Hâm Thư, những người kia nhan sắc cũng còn không tồi. Nàng vẫn luôn rõ ràng tỷ tỷ nhà mình là loại hình nữ tính thích nhất, không ít bạn bè
của mình đều từng theo đuổi cô, chỉ đáng tiếc Quý Hâm Thư lại chưa từng
động tâm với bất cứ người nào, cho tới hiện tại xu hướng tính dục không
phân biệt được.
"Là bản thân họ nhìn qua, chị cũng hết cách." Quý Hâm Thư nói xong, nhìn nam nhân đem ánh mắt đi khắp trên người Quý Thanh Cừ kia, trong nháy
mắt sinh ra một loại cảm giác khó chịu bảo vật của mình bị người khác dò xét, Quý Hâm Thư cởi đi áo ngoài trên người mình mặc ở trên người Quý
Thanh Cừ, cùng lúc che khuất ngực của nàng, cũng che khuất cơ bụng trên bụng nàng chính mình không nhịn được muốn nhìn. Mắt thấy tỷ tỷ nhà
mình đem quần áo thêm ở trên người mình, lại đem nút cài từ đầu đến
cuối. Quý Thanh Cừ há há miệng, rồi lại bất đắc dĩ đem lời nuốt trở lại.
"Chị, em đi mua rượu." Hai người ở bờ biển đi dạo một chút, Quý Thanh Cừ không có ý định sớm như vậy thì xuống nước, muốn uống hai ly trước rồi
nói. Thấy nàng hứng thú cao, Quý Hâm Thư cũng không mất hứng, gật đầu để nàng đi. Quý Thanh Cừ một đường đi tới nơi bán bia đá, mới vừa đi gần
nàng liền phát hiện, ở dưới dù che nắng to lớn ở bên cạnh, một đám nữ
nhân mặc đồ tắm ngồi cùng một chỗ, người ở chính giữa kia, rõ ràng là
người quen cũ của mình, Tống Ngôn Khê.
Giang hồ truyền nhau, Quý có Thanh Cừ, Tống có Ngôn Khê. Câu nói này ở
bên trong giới bạn tốt của hai người lưu truyền rộng rãi. Tống Ngôn Khê
con người này, chiều cao thấp hơn Quý Thanh Cừ hai centimet, thường dùng giày cao gót bù đắp không đủ này, hai người cùng tuổi, ngày sinh cũng
chỉ chênh lệch hai tháng. Tống Ngôn Khê là con lai, cha của nàng là
người Nga, mẹ là người Trung Quốc. Phần lớn thời gian nàng định cư ở
nước ngoài, một khoảng thời gian không liên lạc, lại tình cờ gặp nàng ở đây.
Nàng mặc áo tắm màu vàng sáng, loại màu sắc này, người quá đen mặc sẽ
bại lộ màu da thiếu hụt của chính mình, mà người trắng mặc, thỉnh thoảng cũng sẽ đem khí chất kéo thấp, độ khó điều động cao. Nhưng mà Tống Ngôn Khê từ trước đến giờ dám mặc, cũng có vốn làm càn này. Màu da nàng
trong trắng lộ hồng, là loại màu da nhìn qua cũng rất khỏe mạnh kia.
Phía trên áo tắm chọn dùng thiết kế không dây rất lớn mật, chỉ dùng một
cái dây lưng và cúc áo trước duy trì cố định ở trên người. Lộ ra một
mảng lớn bộ ngực trắng nõn và xương quai xanh giống như Hoành Sơn.
Cái áo tắm này trên thân to gan, dưới thân cũng không hàm hồ, vải vóc
căng mịn bao bọc lấy mông mật đào khá vểnh của Tống Ngôn Khê, khe hở ở
phía sau mông, là một thiết kế hình tròn điêu khắc rộng khoảng nửa lóng
tay. Từ phía sau có thể tinh tường thấy được cánh mông kẹp vào nhau mà
hình thành khe rãnh, thâm thúy trắng nõn. Tống Ngôn Khê đem đồ tắm này
mặc ra cảm giác cực kỳ nóng bỏng, nàng ngồi ở trong đám người kia,
chính là sự tồn tại được chú ý nhất.
"Thích chỗ này không?" Tống Ngôn Khê ngẩng đầu nhìn người ngồi ở bên
người nàng có chút an tĩnh, hình dạng thanh tú nhu hòa của nữ nhân,
thuộc về loại nhẫn nhịn nhìn kia. Cô ngồi ở trong đó, cùng báu vật nóng
bỏng xung quanh có chút không giống. Tống Ngôn Khê rót một chén rượu đỏ
đưa cho cô, lại đem anh đào bên trong rượu đỏ dùng để tô điểm lấy đi,
dương dương tự đắc đặt ở trong miệng.
Hai con mắt nàng híp lại, ăn thịt quả anh đào, đem hạt anh đào bỏ ở một
bên, lại chỉ có đem cuống anh đào lưu lại. Nàng vểnh môi hồng hào
căng mịn, đầu lưỡi linh xảo ở trong miệng quét qua quét lại. Những nữ
nhân xung quanh kia dùng ánh mắt hừng hực nhìn nàng, sau đó, môi đỏ của
nàng hé mở, đầu lưỡi trắng nõn dò ra, ở phía trên, bất ngờ là cuống anh
đào vừa rồi kia. Nó kết lại cùng nhau, hình dáng như hình một trái tim.
Hành động như vậy bại lộ lượng tin tức không ít, vô cùng tính ám chỉ. Nữ nhân xung quanh rít gào lên, ngay cả nữ nhân an tĩnh bên người Tống
Ngôn Khê cũng cười lên.
Tống Ngôn Khê ôm lấy đầu của nữ nhân, thay nàng vuốt vuốt tóc dài kia,
lại nằm nhoài bên tai nữ nhân nói cái gì, trêu đến người sau sắc mặt đỏ
lên. Người chung quanh giải tán lập tức, như là cố ý di chuyển chỗ cho
các nàng. Tống Ngôn Khê cảm tạ các nàng thức thời, nàng móc lấy chân,
một cái tay nắm ly rượu, cả người tựa ở trong lồng ngực nữ nhân bên
cạnh. Dáng dấp kia lại như tiểu hồ ly ăn đủ tinh khí, lười biếng lại gợi cảm.
"Không nghĩ tới có thể ở đây tình cờ gặp ngươi, vừa rồi biểu diễn đến
không tệ." Quý Thanh Cừ thấy bên kia hơi yên tĩnh một ít, đi tới chào
hỏi với Tống Ngôn Khê. Các nàng quen nhau cũng có bốn, năm năm rồi, bình thường tụ tập cùng nhau thì hẹn rượu. Thêm vào ban đầu chuyện nàng và
tỷ tỷ nhà mình Quý Thanh Cừ cũng tham gia không ít, qua hệ càng tốt đẹp
hơn người bình thường.
"Cục cưng, ta cũng không nghĩ tới sẽ ở đây thấy được ngươi. Lâu như vậy không gặp, ngươi vẫn là như cũ, thật xa ta là có thể ngửi thấy được
hormone nữ tính trên người ngươi, ta thấy chân của ngươi thì muốn sờ."
Tống Ngôn Khê và Quý Thanh Cừ luôn luôn chơi đến rất lớn, hai người
cũng yêu thích táy máy tay chân với nhau, dù sao mỹ nữ mà, có ai không
thích đây?
Con mắt của Tống Ngôn Khê là mắt phượng, so với Quý Thanh Cừ quyến rũ
không nhiều lắm, càng nhiều chút cảm giác xâm lược, Thêm nữa nàng là con lai, đường viền toàn thể rất sâu. Đồng dạng là gợi cảm, nhưng Quý Thanh Cừ là quyến rũ, mà nàng là yêu dã, còn có chút cảm giác lãnh diễm như
vậy, chính là tươi đẹp đến có mang tính xâm lược rất mạnh. Màu tóc của
nàng là màu xanh đen đặc thù, không phải đen thuần túy, màu sắc thiên
hướng xanh thẫm, dưới ánh mặt trời đặc biệt dễ thấy. Đôi con ngươi màu
xanh lam kia cũng rất khác với tất cả mọi người, khi nhìn người, đều sẽ cho người ta có loại ảo giác rất thâm tình, đương nhiên, người hiểu rõ
Tống Ngôn Khê đều biết, nàng thâm tình tuyệt đối là giả.
"Ngươi xem thì xem, đừng sờ loạn a, cô bạn gái ngươi còn ở đó." Thân là
nữ thẳng, Quý Thanh Cừ đương nhiên không ngại cùng Tống Ngôn Khê sờ tới
sờ lui, các nàng đều rất thèm thân thể của đối phương, đương nhiên không phải thèm mang tính dục vọng, thuần túy là thưởng thức vóc người tốt và chân dài của đối phương. Nhưng bây giờ bạn gái của Tống Ngôn Khê thì
ngồi ở bên cạnh, nếu như nàng vẫn cùng người sờ tới sờ lui, cũng không
phải chuyện như vậy a.
"Điểm tâm nhỏ nhà ta mới sẽ không lưu ý đâu, đúng không?" Tống Ngôn Khê
cười nhìn về phía bạn gái một bên, người sau gật gật đầu, đích thật là
một bộ dáng vẻ nhẹ như mây gió hoàn toàn không thèm để ý. Tống Ngôn Khê
nhờ vào đó, trực tiếp dùng tay sờ chân của Quý Thanh Cừ, chủ động đem
nàng ôm vào trong lồng ngực của mình, trong miệng còn nói thầm Quý Thanh Cừ có phải lại đi thẩm mỹ viện bảo dưỡng, da thịt nhẵn nhụi nhiều hơn
lúc trước rồi.
"Ta không phải một mình tới, chị ta cũng tới, ngươi có muốn cùng chúng
ta ăn một bữa cơm hay không?" Lúc này Quý Thanh Cừ mới nhớ tới mình là
mua bia đá, ai biết gặp phải Tống Ngôn Khê, cứ như vậy hàn huyên một hồi lâu. Tống Ngôn Khê vốn đang tâm tình tốt sờ chân của Quý Thanh Cừ, ai
biết nàng bỗng nhiên nhắc đến Quý Hâm Thư, phản xạ có điều kiện liền
nổi lên một lớp da gà. Nàng khẽ nhíu mày, không hiểu mà nhìn Quý Thanh
Cừ.
"Ngươi là cảm thấy du lịch quá thoải mái hay là thế nào? Khi thả lỏng
còn muốn ở cùng với Quý Hâm Thư?" Tống Ngôn Khê không nhịn được mở miệng hỏi nàng, làm đến Quý Thanh Cừ đầu óc mơ hồ, nàng cảm thấy cùng tỷ tỷ nhà mình ra ngoài dạo tốt vô cùng a, làm sao Tống Ngôn Khê vừa mở
miệng, hình như không phải chuyện như thế chứ?
"Ta nói ngươi, cho dù năm đó theo đuổi chị ta không thành, ngươi cũng
không đến mức nhớ đến bây giờ chứ?" Quý Thanh Cừ nhỏ giọng nói thầm ở
bên tai Tống Ngôn Khê, dùng tiếng chỉ có hai người mới có thể nghe được. Các nàng ở rất gần, ở bên trong mắt người, đại khái chính là dáng dấp
đang hôn, đặc biệt là tay của Tống Ngôn Khê còn đặt ở trên đùi Quý Thanh Cừ. Nàng vừa muốn nói gì, lúc này, bóng người xa xa đi tới để Tống
Ngôn Khê sửng sốt một chút.
Trên mặt Quý Hâm Thư mang theo cười nhạt, đối diện chính mình ôn nhu mà
cười, từ từ tới gần. Nụ cười kia để phía sau lưng Tống Ngôn Khê phát tê, trên mặt xuất hiện dấu vết cứng ngắc, đặc biệt là vào lúc này Quý Thanh Cừ còn đang mời nàng đêm nay cùng nhau ăn cơm, Tống Ngôn Khê trong óc
chỉ có ba chữ "Hồng Môn Yến". Nàng cứng mí mắt nở nụ cười với Quý Thanh Cừ diễm lệ, đưa tay ra nâng lấy cằm của chính mình, nhíu mày.
"Tiểu Cừ Cừ, đêm nay ta còn có việc muốn làm, còn về ăn cơm cái gì thì
không cần, ngươi phải nhớ giúp ta hỏi tăm tỷ tỷ của ngươi, ta thì đi
chơi trước." Tống Ngôn Khê nói xong, cũng không đợi Quý Thanh Cừ nói
cái gì, vội vàng mang theo bạn gái của nàng đi rồi. Cảm thấy nàng nôn
nóng, Quý Thanh Cừ luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, cảm giác Tống
Ngôn Khê vừa rời đi, thấy thế nào cũng giống như chạy trốn..