Ăn sáng xong Thẩm Khanh Vãn muốn đi nơi trình
diễn làm việc, Tống Ngôn Khê cảm thấy một mình ở khách sạn vô vị cũng
mặc chỉnh tề cùng đi với cô. Khách sạn cách nơi trình diễn không xa, là
không ít người mẫu và công nhân viên ở chỗ này lựa chọn hàng đầu ở tạm,
không cần lái xe, mấy phút đi bộ là có thể đến thẳng. Trên đường Tống
Ngôn Khê thấy được mấy người mẫu vừa nói vừa cười đi qua, ở trên chân
dài của họ nhìn một chút, sau đó lại đem tầm mắt thu hồi lại.
"Khanh Khanh, em cảm thấy chân của chị cũng đẹp, một chút cũng không tệ hơn mấy người mẫu kia. Bảo bối của em, nơi nào đều rất hoàn mỹ." Tống
Ngôn Khê chưa bao giờ keo kiệt lời khen ngợi, nếu như ban đầu nói còn có chút không thích ứng, hiện tại Thẩm Khanh Vãn đã không cảm thấy kinh
ngạc rồi. "Rất nhanh sẽ đến, một lúc nữa em là muốn theo tôi mở hội, hay là muốn tự mình đi dạo?" Thẩm Khanh Vãn không có ý định tách Tống Ngôn
Khê ra, dù sao Tống Ngôn Khê là một trong phía đầu tư, nàng đương nhiên là có quyền tham dự vào.
"Vậy đương nhiên theo chị rồi, chị biết, em làm sao cam lòng rời khỏi
chị chứ?" Tống Ngôn Khê nói xong cũng dính lên, cảm thấy nàng dùng đầu
cọ nhẹ ở trên bờ vai mình, Thẩm Khanh Vãn cũng lười đẩy nàng ra, cho dù đã có không ít người nhìn về phía chỗ họ. Thế nhưng, Thẩm Khanh Vãn
không để ý cái nhìn của người khác, lúc trước là vậy, bây giờ càng như
thế.
Hai người đến nơi biễu diễn, nơi này là sân bãi kín lớn nhất của phố
Thiên Lan, cũng là nơi rất nhiều người hàng xa xỉ cấp thế giới dùng để
mở show. Thẩm Khanh Vãn đi vào sân khấu, nhìn công nhân viên đợi chờ
mình, đi đến chào hỏi với cùng bọn họ.
"Xin chào, ta là tổng giám phụ trách sáng tạo sân khấu lần này, Thẩm
Khanh Vãn, bên cạnh ta vị này chính là một trong người đầu tư, tổng giám đốc Tống thị, cô Tống Ngôn Khê."
"Thẩm lão sư không cần giới thiệu chúng ta cũng biết thanh danh của
ngươi, nghe nói lần này là toàn bộ hành trình ngươi xử lý, ta rất kinh
hỉ, cũng rất chờ mong có thể hợp tác cùng ngươi một lần, kỳ thực ta
còn là fan của ngươi. Tác phẩm ngươi ta đều có xem qua, mặc dù đại đa số mua không nổi, thế nhưng ta thật sự rất thích thiết kế truyền cảm của
ngươi."
Người nói chuyện là một trong người phụ trách sân khấu, hắn tên Phương
Nguyên, mấy người khác cũng đều biết đại danh của Thẩm Khanh Vãn, dù sao thân là một sự tồn tại giống như phương diện thiết kế Kim Tự Tháp,
Thẩm Khanh Vãn cho dù vắng lặng mấy năm cũng sẽ không bị người quên.
Thẩm Khanh Vãn cười cười, không có vì phần khen này kiêu ngạo tự mãn, cô vỗ vỗ tay, ra hiệu mọi người nên khẩn trương lên, công tác sắp bắt đầu.
Lần này chủ đề của Quý thị và W&R hợp tác lấy mê huyễn làm chủ, là:
Không có bất kì định nghĩa nào, tùy ý làm càn. Loại này không có chủ đề
phương hướng đặc biệt sáng tỏ là khó làm nhất, nhưng đối với Thẩm Khanh
Vãn chủ công loại hình truyền cảm mà nói, thực sự là loại hình khá là am hiểu. Châu báu xuất ra cùng ngày có 30 loại sản phẩm dòng chính, cùng
với 25 loại phụ kiện đi kèm, các người mẫu phải mặc quần áo của W&R, đi ở trên sàn nhảy phù hợp chủ đề.
Thẩm Khanh Vãn muốn làm, không chỉ muốn để sân khấu kinh diễm, cũng phải để trang phục của W&R đặc sắc, còn phải để mọi người chú ý tới châu báu (trang sức) cùng phụ kiện. Đây là một bài kiểm tra khó đối với kỹ
năng và trình độ đối với nhà thiết kế, nhưng cô cũng không luống cuống,
chuyện này đối với Thẩm Khanh Vãn mà nói là sau khi về nước, một lần nữa giải bài thi đầu tiên sau khi làm việc lại, cô đương nhiên sẽ ở mỗi
cái phương diện nỗ lực làm đến tốt nhất.
Tống Ngôn Khê đối với những đồ vật chuyên ngành này cũng không hiểu,
nàng chỉ là yên tĩnh đi theo bên người Thẩm Khanh Vãn, nhìn cô và những người kia nói xây dựng và cấu tạo phương diện sân khấu, làm sao trung
hòa khí chất của người mẫu và cân bằng châu báu với và trang phục. Tống
Ngôn Khê không phải lần đầu tiên thấy được dáng vẻ Thẩm Khanh Vãn làm
việc, thế nhưng cô phát số chỉ huy như vậy, vẫn là lần đầu tiên thấy
Thẩm Khanh Vãn dễ tính, thêm vào loại hình tiếng nói là rất mềm như cô,
thường thường sẽ cho người một loại cảm giác cô rất dịu dàng. Tính cách
cô đúng là như thế, nhưng chăm chỉ làm việc lên, cảm giác lãnh đạo này
cũng là không có cách nào bỏ qua. Cô ăn mặc áo vest phong cách nhàn nhã, cúi đầu ở trên bảng vẽ nghiêm túc bôi vẽ. Sợi tóc rơi xuống, cô sẽ giơ
tay lên vén ra sau tai. Chờ sau khi cô vẽ xong, rồi lập tức lấy cho
Phương Nguyên xem, tiếp tục thảo luận bước kế tiếp.
Tống Ngôn Khê ngơ ngác nhìn, chưa hề biết chính mình sẽ nhìn một người
nhìn đến nhập thần như thế, nàng rất yêu thích dáng dấp lúc làm việc
của Thẩm Khanh Vãn, thậm chí cảm giác mình vào đúng lúc này cũng trở
thành fan của Thẩm Khanh Vãn. Thẩm Khanh Vãn bận rộn bao lâu, nàng thì
nhìn bấy lâu, thẳng tới giữa trưa, toàn bộ công nhân viên muốn nghỉ
ngơi ăn cơm, Tống Ngôn Khê lúc này mới hoàn hồn phát hiện, chính mình
lại cứ như vậy ngơ ngác mà nhìn Thẩm Khanh Vãn cả một buổi sáng
"Khanh Khanh, chị hơi quá đáng rồi." Trên đường nghỉ ngơi, Tống Ngôn Khê cầm một ly cà phê nóng đưa cho Thẩm Khanh Vãn, cô nói chuyện cả một
buổi sáng, cuống họng xác thực hơi khô, thêm nữa cô luôn có bệnh trạng
cổ họng khô, xác thực cần uống chút đồ vật. Trên nhiều khía cạnh, Tống
Ngôn Khê là người dốc lòng, nàng đã sớm phát hiện mình sẽ thường thường khô họng, ở thời điểm bên cạnh mình.
"Cám ơn em, nhưng mà.. Tôi làm sao?" Thẩm Khanh Vãn buồn bực Tống Ngôn
Khê nói quá đáng là có ý gì, cô nghiêng đầu, nghi hoặc mà nhìn sang. Vào lúc này nàng hai tay nắm lấy cốc, rõ ràng dáng dấp ăn mặc ngự tỷ như
vậy, rồi lại làm ra bộ vẻ mặt nhỏ nghi hoặc này. Tống Ngôn Khê che ngực, nàng biết Thẩm Khanh Vãn không phải cố ý bán manh, mà là trong bản
tính thì có một mặt này. Đến nơi này một chút, trong đầu Tống Ngôn Khê
bay ra một câu nói thời xưa thường thường xuất hiện bên trong văn bá đạo tổng tài.
Nữ nhân này, ngọt mỹ đáng chết.
"Không có gì, chính là Khanh Khanh trêu người còn không tự biết, em a,
suýt chút nữa thì ướt rồi." Tống Ngôn Khê sau khi nói một câu thì kề sát ở bên tai Thẩm Khanh Vãn nói, sau khi nghe được, Thẩm Khanh Vãn không
nhịn được liếc mặt về phía bụng dưới nàng. Tống Ngôn Khê hôm nay cũng
ăn mặc rất đoan trang, một cái váy ngắn qua gối, trên người lộ ra áo sơ mi xương quai xanh. Không biết làm sao, Thẩm Khanh Vãn bỗng nhiên liền
nghĩ đến bức vẻ tối hôm qua bị Tống Ngôn Khê muốn đi, cũng không biết..
Nàng sẽ để ở nơi nào.
"Nếu như em cảm thấy tẻ nhạt.."
"Không có tẻ nhạt, thấy Khanh Khanh làm sao sẽ tẻ nhạt chứ?"
Lời Thẩm Khanh Vãn nói còn chưa xong, Tống Ngôn Khê đã ôm chầm đến, hai
người cùng nhau ăn đồ vật, buổi chiều vẫn duy trì hình thức buổi sáng,
Thẩm Khanh Vãn làm việc, Tống Ngôn Khê khắp nơi đi dạo. Nàng chú ý tới
danh sách công nhân viên của show lần này, ở phía trên thấy được một cái tên quen thuộc, Quý Thanh Cừ. Cẩn thận ngẫm lại, Quý Thanh Cừ ở giới
thời thượng có chút danh tiếng, thêm vào lần này cũng coi như việc làm
ăn của bản thân Quý gia, Quý Thanh Cừ sẽ đến cũng không kỳ quái. Tống
Ngôn Khê muốn trực tiếp gọi điện thoại cho Quý Thanh Cừ, tín hiệu bên
kia hẳn không phải là rất tốt, liên lạc kéo dài rất lâu mới kết nối.
"Cục cưng, đang làm gì?" Tống Ngôn Khê suy nghĩ một chút, chính mình
hình như rất lâu không liên lạc Quý Thanh Cừ, người này gần đây ẩn giấu
đến lợi hại, buổi tối cũng không tham gia tụ hội, như là bốc hơi khỏi
thế gian.
"Không có làm cái gì, ta ở trên máy bay."
"Để ta đoán thử, ngươi phải đến phố Thiên Lan?"
Tống Ngôn Khê nghe được Quý Thanh Cừ ở trên máy bay, một cái thì đoán ra nàng đại khái là bay về phía này, Quý Thanh Cừ "Ừm." một tiếng, Tống
Ngôn Khê nhất thời tinh thần tỉnh táo. Nàng nhìn Thẩm Khanh Vãn một bên
còn đang làm việc, đi tới địa phương hơi yên tĩnh.
"Ta hiện tại đã ở phố Thiên Lan, cùng cục cưng nhà ta tới bên này làm
việc, ngươi là tự mình tới sao?" Tống Ngôn Khê nghẹ giọng hỏi, kỳ thực ý dưới lời nói chính là muốn biết nữ nhân Quý Hâm Thư đáng sợ kia có theo tới hay không. "Đương nhiên là bản thân ta, ngươi muốn làm gì?" Quý
Thanh Cừ luôn cảm thấy ngữ khí Tống Ngôn Khê nói chuyện có chút thần
thần bí bí, chính mình làm việc, không phải một mình còn có thể mang mấy người?
"Không có gì mà, đêm nay ăn một bữa cơm, ta đem ta cục đường của ta giới thiệu cho ngươi." Tống Ngôn Khê nói xong liền cúp điện thoại, nàng lên tiếng chào hỏi với Thẩm Khanh Vãn, đi phi trường đón Quý Thanh Cừ. Hai
người ở phi trường chạm mặt, Tống Ngôn Khê phát hiện Quý Thanh Cừ kẻ này lại ốm rồi. Nàng ăn mặc áo mỏng ngắn màu đen đơn giản, hạ thân là quần bò cái lỗ màu đen bó sát người. Chân dài nhỏ quả thực như người mẫu,
nếu không phải gương mặt thúi Quý Thanh Cừ, e sợ mấy người vây xem bên
cạnh đều muốn đến xin chữ kí.
"Tiểu Cừ Cừ, ngươi làm sao đầy mặt dáng vẻ không vui? Ai chọc ngươi tức
giận?" Tống Ngôn Khê đã lâu không thấy Quý Thanh Cừ, vui vẻ khoác vai
của nàng đi ra ngoài.
"Không có gì, chỉ là có chút mệt thôi, ngươi làm sao bỗng nhiên dính líu giới thời trang rồi? Ta nhớ tới Tống thị cũng không có đầu tư phương
diện này." Quý Thanh Cừ tò mò nhìn Tống Ngôn Khê, cũng không biết nàng
là lạ ở chỗ nào, bỗng nhiên thì đến đầu tư loại chuyện này.
"Loại chuyện nhàm chán này thì khỏi nói, ngươi cùng ta ở một khách sạn
được rồi, cũng thuận tiện ngươi làm việc." Tống Ngôn Khê mang theo Quý
Thanh Cừ đi ra ngoài, Quý Thanh Cừ nhìn bóng lưng của nàng, cong lấy
khóe miệng đuổi tới. Nàng thừa nhận, đi tới phố Thiên Lan làm việc kỳ
thực cũng không uể oải, trái lại để nỗi lòng luôn lo lắng của nàng cũng thả lỏng theo không ít.
Buổi tối ngày hôm ấy sau khi nàng từ chỗ Trương Minh kia trở về, phản
ứng của Quý Hâm Thư rất bình thường, thậm chí có thể dùng bình tĩnh để
hình dung. Nàng vốn tưởng rằng tỷ tỷ ở trong điện thoại kích động như
vậy lại sẽ làm ra chuyện kỳ quái, nhưng sau đêm đó, tỷ tỷ lại không tên
khôi phục bình thường, dường như trước đó phát sinh hết tất cả đều là ảo giác.
Quý Hâm Thư vẫn là sẽ mỗi ngày đi làm, không hề quản hành động của chính mình nhiều nữa, chỉ là Quý Thanh Cừ cũng không dám ở trước mặt cô nhắc
tới Trương Minh, thậm chí không dám đến bệnh viện, chỉ lo sẽ lại kích
thích đến Quý Hâm Thư. Sau đó, Quý Thanh Cừ vẫn thận trọng ở chung với
Quý Hâm Thư, thỉnh thoảng sẽ cảm thấy ánh mắt của tỷ tỷ nhìn chính mình
và khí tức tỏa ra rất khác thường, đến bây giờ nàng cũng không có cách
nghĩ rõ ràng nguyên nhân. Cũng mặc kệ nói thế nào, trong lòng Quý Thanh
Cừ vĩnh viễn không thể tức giận đối với Quý Hâm Thư.
Ý thức được chính mình lại đang nghĩ chuyện của Quý Hâm Thư, Quý Thanh
Cừ bất đắc dĩ cười lên. Vốn muốn đến phố Thiên Lan là có thể tháo xuống
gánh nặng nhiều ngày, có lẽ còn có thể hẹn bạn bè thả lỏng tâm tình uống chút rượu nữa. Ở trên máy bay nàng còn rất vui vẻ có thể ra ngoài hơn
nửa tháng, nhưng vừa mới xuống phi cơ này một chút, nàng liền bắt đầu
nhớ nhung Quý Hâm Thư rồi.
Hành lý của chính mình vẫn là tỷ tỷ thu thập, trước khi đi, nàng có cố
gắng nói hẹn gặp lại với tỷ tỷ? Quý Thanh Cừ suy nghĩ miên man, hoàn
toàn không chú ý tới Tống Ngôn Khê ở bên cạnh như có điều suy nghĩ nhìn
nàng hồi lâu.