"Thanh Cừ, em ở đâu? Đừng làm rộn, mau mau ra
ngoài đi." Quý Hâm Thư có chút bối rối đi lại ở trong phòng, cô đẩy ra
căn phòng của Quý Thanh Cừ, căn phòng không có một bóng người yên tĩnh
đến khiến người ta khó có thể hô hấp. Quý Hâm Thư chưa từ bỏ ý định mà
đem mỗi cái căn phòng đều đi một lượt, ngay cả căn phòng chứa đồ bình
thường sẽ mở ra đều đi xem rồi.
Mái tóc dài màu đen của cô ngổn ngang tản ở trên vai, con ngươi đen
nhánh mất đi tiêu cự, tựa hồ hiện tại đang khống chế động tác của cô
cũng không phải tư tưởng, vẻn vẹn chỉ là xuất phát từ bản năng của thân
thể làm ra hành động. Nhà bếp không có, phòng khách cũng không có,
phòng tập thể dục, phòng vũ đạo, Quý Hâm Thư để chân trần, đi khắp toàn
bộ căn phòng, khắp nơi đều không có bóng dáng của Quý Thanh Cừ.
Thanh Cừ không thấy rồi, Thanh Cừ rời khỏi chính mình rồi, Thanh Cừ,
nàng còn chưa có trở lại. Quý Hâm Thư run rẩy thân thể co rúm lại ở góc tường, cô nghĩ đến, là chính mình để Thanh Cừ rời đi, cô để nàng đi gặp Trương Minh, nhưng mà cả một buổi chiều qua đi, Thanh Cừ còn chưa có
trở lại. Tại sao lừa gạt mình chứ? Rõ ràng đã nói sẽ không rời khỏi
chính mình, tên lừa gạt, Thanh Cừ tại sao em tại sao có thể lừa gạt tỷ
tỷ.
Quý Hâm Thư siết thật chặt quả đấm, móng tay lún sâu vào miệng vết
thương không có khép lại trong lòng bàn tay, rất nhanh liền đem vết
thương dữ tợn một lần nữa xé rách chảy máu. Quý Hâm Thư ngơ ngác nhìn
máu của bàn tay rơi vào trên sàn nhà, đau nhói khôi phục thần trí của
cô. Cô đứng dậy đi trở về trên lầu, cầm lấy điện thoại đặt lên giường,
bấm dãy số quen thuộc. Dãy số vang lên rất lâu đều không có người nhận,
Quý Hâm Thư chẳng ngại lần lượt gọi đến, cuối cùng ở lần thứ bốn có âm
thanh rồi.
"Thanh Cừ.."
"Quý tiểu thư, là tôi Trương Minh, Thanh Cừ nàng đang tắm, chờ tí tôi để nàng.."
Trương Minh nhìn màn hình cuộc gọi, ghi chú phía trên là tỷ tỷ, hắn suy
đoán hơn nửa hẳn là Quý Hâm Thư gọi điện thoại tới. Kỳ thực lần trước
gặp mặt không thể nói là vui vẻ, hắn cũng mơ hồ có thể cảm giác được tỷ tỷ của bạn gái đối với mình cũng không phải rất hữu hảo. Vào lúc này
thấy được Quý Hâm Thư gọi đến, hắn cũng không biết nên nói cái gì.
Trương Minh câu nói này còn chưa nói hết, điện thoại đã giữa đường bị
cúp đi. Hắn cau mày nhìn màn hình điện thoại tối đen, vừa vặn Quý Thanh
Cừ lúc này tắm xong đi ra, nàng nhìn thấy Trương Minh cầm điện thoại di
động của chính mình, không để ý lau lau tóc đi ra ngoài.
"Làm sao vậy?"
"Tỷ tỷ của em vừa gọi điện thoại đến, em gọi lại cho nàng một chút đi."
Trương Minh đem điện thoại di động giao cho Quý Thanh Cừ, tầm mắt không
nhịn được rơi vào trên người nàng, hai người mấy năm trước bởi vì hợp
tác mà quen biết, sau đó uống chung mấy lần rượu, một cách tự nhiên
thành bạn tốt. Kỳ thực mới bắt đầu Trương Minh cũng không có đối với Quý Thanh Cừ sản sinh loại ý nguyện muốn trở thành người yêu kia, sau đó
biết được thân phận của nàng, tâm tư cũng đã xảy ra thay đổi. Trương
Minh thừa nhận, mục đích chính mình tiếp cận Quý Thanh Cừ không tinh
khiết, nhưng hắn nửa năm qua cũng xác thực làm được tiêu chuẩn của bạn
trai tốt, cho tới nay chưa bao giờ sẽ ép buộc Quý Thanh Cừ làm cái gì.
Thân là nam nhân, có nhu cầu không ngoài ý muốn, Trương Minh tin tưởng
Quý Thanh Cừ cũng đồng dạng cần. Chỉ đáng tiếc mình bây giờ có thương
tích trên người, rõ ràng là hai người lần đầu tiên cùng nhau qua đêm,
lại cái gì cũng không thể làm. Trương Minh có chút tiếc nuối thưởng thức vóc người nóng bỏng lại hoàn mỹ dưới khăn tắm của Quý Thanh Cừ, bất kỳ
nam nhân đều không cách nào không động lòng với Quý Thanh Cừ, mình cũng
là một trong số đó.
Quý Thanh Cừ tiếp nhận điện thoại, nàng biết Quý Hâm Thư sẽ gọi điện
thoại cho mình, lại không nghĩ rằng đúng dịp bị Trương Minh nhận như
thế. Nghĩ đến tỷ tỷ chán ghét Trương Minh như vậy, vào lúc này lại nghe
được là Trương Minh nhận điện thoại của mình, thực sự để Quý Thanh Cừ có chút bất an. Sau khi nàng thổi khô tóc nói tiếng xin lỗi với Trương
Minh, đi tới ban công gọi điện lại cho Quý Hâm Thư, sau mấy lần gọi,
lại không có hồi đáp.
Điện thoại được bố trí trên bàn trà ở phòng khách, nó không biết mệt mỏi sáng lên, sau khi lấp loé, lại từ từ tắt đi. Quý Hâm Thư yên tĩnh nhìn
tên của Quý Thanh Cừ phía trên, cô không có dục vọng nhận điện thoại,
cũng chỉ là cong lấy khóe miệng, ý cười nhẹ nhàng mà nhìn cái tên đó,
viền mắt hiện ra màu đỏ tươi dị dạng. Cô biết, nhân từ của chính mình
thường thường sẽ mang đến tàn nhẫn, kết quả lần này cũng nghiệm chứng
câu nói này.
Cô không nên tin Thanh Cừ, lại càng không nên nhất thời nhẹ dạ thả Thanh Cừ rời khỏi. Quý Hâm Thư thừa nhận chính mình nhát gan, sợ Thanh Cừ sẽ
tức giận, sẽ rời đi chính mình, cho nên cô làm ra nhượng bộ. Nhưng mà,
cô vẫn là làm sai rồi, cô nên đem Thanh Cừ nhốt ở trong thế giới của
chính mình, nhốt ở địa phương mắt trần có thể thấy. Cứ như vậy, nàng
thì sẽ không đi ra ngoài, cũng sẽ không trêu chọc người ngấp nghé nàng.
Điện thoại cuối cùng dừng lại không sáng lên nữa, mà ánh sáng trong mắt
Quý Hâm Thư đã ở trong nháy mắt màn hình điện thoại di động biến thành
đen tắt theo. Cô chậm rãi đứng dậy, đi tới trong thư phòng, nơi này có
rất nhiều tủ, một ít tủ đặt ở bên trong góc chỉ có Quý Hâm Thư mới biết
mật mã. Tay cô run rẫy, chậm rãi mở ra cái dưới cùng nhất.
Ở trong đó để rất nhiều con rối, kích thước gần như nữa cánh tay. Cẩn
thận nhìn đến thì có thể phát hiện những con rối kia là làm theo dáng vẻ của Quý Thanh Cừ, kiểu tóc và thân thể, ngay cả thần thái đều rất
giống. Trên mặt Quý Hâm Thư cuối cùng tràn ra một nụ cười, cô đem một
trong số đó ôm ra, ôm chặt lấy, vuốt ve phía sau lưng con rối ngồi ở
trong gốc của thư phòng.
Thanh Cừ, em trở về rồi? Em có biết không, tỷ tỷ rất tức giận, cũng rất khổ sở, em lại một lần lừa tỷ tỷ. Rõ ràng đã nói rất nhanh thì sẽ trở
về, lại để một người đàn ông khác nhận điện thoại của chị, chạm điện
thoại di động của em. Tỷ tỷ phải trừng phạt em, nhưng mà chị lại không
nỡ làm chuyện thương tổn em. Em nói đi, chị nên làm gì cho phải đây?
"Quý Hâm Thư bỗng nhiên ngẩng đầu lên, cô lẳng lặng mà nhìn một góc
không người trong thư phòng. Cặp con ngươi đen kia dưới ánh sáng nhạt
đen kịt đến đáng sợ, nụ cười của Quý Hâm Thư giờ khắc này càng là
quỷ dị.
Cô đứng dậy, ôm con rối ra thư phòng, đi tới trong phòng bếp cầm lấy đao cụ sắc bén. Lưỡi dao bị Quý Hâm Thư nắm trong tay, bởi vì sức mạnh quá
lớn, lưỡi dao phá vỡ lòng bàn tay vốn là vết thương đầy rẫy của Quý Hâm
Thư. Dòng máu đỏ thắm theo vết thương tuôn ra, đem miếng dán vết thương
kia nhuộm đến đỏ như máu. Bỗng nhiên, cô giơ tay lên, cầm con dao kia
đâm tới trên mặt con rối, rồi lại ở một giây sau cùng dừng lại. Quý Hâm
Thư kịch liệt ho khan, khóe mắt ho ra nước mắt.
" Thanh Cừ, xin lỗi a, tỷ tỷ không phải muốn thương tổn em, chị.. Chị
chỉ là đang trừng phạt chính mình thôi. Là chị lơ là, mới có thể để em
có cơ hội lừa dối chị. Thanh Cừ, cái đau của tỷ tỷ, đều là em cho, em cứ như vậy không cần chị nữa phải không? "Quý Hâm Thư hai mắt chảy ra nước mắt, nhưng cô lại đang cười, để người không cách phân rõ hỉ nộ của cô.
Nhìn trên gương mặt" Thanh Cừ "nhiễm máu của mình, Quý Hâm Thư thận
trọng nâng lấy nàng, đem nàng đưa tới trước mặt mà hôn. Quý Hâm Thư nhắm mắt lại, mỗi nụ hôn thận trọng đều có vẻ cực kỳ thành kính. Sau khi hôn qua, cô ôm" Quý Thanh Cừ "trở lại phòng khách, điện thoại đặt ở phía
trên còn đang không biết mệt mỏi sáng lên, Quý Hâm Thư cúi đầu nhìn màn
hình phía trên, lại nhìn" Quý Thanh Cừ "trong lồng ngực mình, dùng một
cái tay khác nhận điện thoại.
" Chị, vừa rồi em đang tắm, không nghe được điện thoại, chị lâu như vậy
không có nhận, không xảy ra chuyện gì chứ? "Quý Thanh Cừ thấy được điện
thoại rất không dễ dàng được nhận, cuối cùng yên tâm một ít. Nàng nghe
thanh âm của điện thoại đối diện, phát hiện tiếng thở dốc của Quý Hâm
Thư rất nặng, tựa hồ có chút không bình thường." Thanh Cừ, em không cần
chị nữa rồi. "Rất lâu rất lâu Quý Hâm Thư mới mở miệng, thanh âm cô đặc
biệt khàn khàn, chen lẫn nghẹn ngào. Tâm trạng Quý Thanh Cừ run lên,
nàng xưa nay chưa từng nghe được âm thanh Quý Hâm Thư như thế, vậy mà
mũi phản xạ có điều kiện cũng chua xót theo.
" Chị, chị làm sao vậy? "Quý Thanh Cừ lo lắng hỏi cô, kỳ thực đêm nay
Quý Thanh Cừ không dự định trở lại cũng có liên quan với khác thường gần đây của Quý Hâm Thư, nàng cảm thấy Quý Hâm Thư có chút kỳ quái, ánh
mắt thỉnh thoảng đều sẽ để cho mình cảm thấy sợ hãi. Nhưng mà lúc này
nghe được giọng nghẹn ngào của Quý Hâm Thư, Quý Thanh Cừ vẫn là không có cách nào khống chế được sự lo lắng của mình đối với cô.
" Thanh Cừ đừng bỏ lại tỷ tỷ có được hay không? Em đã nói em sẽ trở về,
tại sao phải gạt chị chứ? Trở về bên cạnh chị, chỉ cần bây giờ em trở
về, tỷ tỷ sẽ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì. "Âm thanh của Quý Hâm
Thư vừa gấp vừa run, như là đang cực lực khắc chế cái gì. Quý Thanh Cừ
có thể cảm giác được tình trạng của cô rất không đúng, nàng còn muốn
nói điều gì, đối phương bỗng nhiên cúp điện thoại, Quý Thanh Cừ gọi lại, lại là trạng thái không ai nhận.
" Làm sao vậy? "Trương Minh chú ý tới Quý Thanh Cừ ở ban công rất lâu,
không nhịn được hỏi nàng." Xin lỗi, tỷ tỷ ta bên kia có chút chuyện em
nhất định phải trở về một chuyến. Trương Minh, anh kêu nhân viên chăm
sóc sức khỏe đi. "Quý Thanh Cừ nói xong, đến phòng tắm thay xong quần
áo. Trương Minh thấy được hành động của nàng, trong mắt sinh ra bất
mãn, hắn rất quen che giấu tâm tình, ở trong nháy mắt Quý Thanh Cừ xoay
người lại, lại khôi phục lại dáng dấp hiểu ý.
" Được, vậy em đi về trước đi, chú ý an toàn. "Trương Minh biểu hiện rất chu đáo, để Quý Thanh Cừ cảm thấy càng thêm có lỗi với hắn. Nàng lắc
đầu một cái, sau khi đem nhân viên chăm sóc sức khỏe gọi tới thì vội
vàng rời khỏi. Nhìn nàng lái xe đi, nụ cười trên mặt Trương Minh từ từ
tiêu tan, hắn cúi đầu nhìn thuốc bên giường, buồn bực đập xuống đất.
Bình thuốc nhựa văng ra, thuốc bên trong rơi đầy đất, Trương Minh tối
tăm gương mặt, để nhân viên chăm sóc sức khỏe đem mặt đất dọn dẹp sạch
sẽ.
Quý Thanh Cừ một đường lái xe trở về Quý gia, sau khi đến, nàng cả xe
cũng không kịp đậu trong nhà xe liền vội vội vả chạy đến trước cửa.
Nàng dùng vân tay mở cửa ra, nghĩ đến khác thường vừa rồi của Quý Hâm
Thư, nhịp tim không theo quy luật đập nhanh chóng. Mà khi nàng mở cửa
đi vào, thấy lại là phòng khách sáng ngời. Quý Hâm Thư như thường ngày
ngồi ở đó xem phim, ở trước bàn thậm chí còn đặt hoa quả đã rửa sạch cắt thành khối, như là đang đợi mình.
" Thanh Cừ, trở về rồi? Lại đây cùng chị xem phim đi. "Quý Hâm Thư nghe
được tiếng mở cửa của Quý Thanh Cừ, bỗng nhiên cười lên, thấy được nàng
đi tới, như thường ngày giúp mình cởi áo khoác, ở thời điểm chính mình
đờ ra chọt chọt trán của nàng. Quý Hâm Thư như vậy là dáng dấp Quý Thanh Cừ vốn nên quen thuộc, nhưng một chút thấy được này, nàng lại cảm thấy cực kỳ kỳ quái.
Vừa rồi khi trò chuyện, nàng có thể rõ ràng cảm giác được cảm xúc Quý
Hâm Thư rất không vững vàng, ở trên đường trở về còn muốn như thế nào
giải thích với cô. Nhưng bây giờ Quý Hâm Thư cùng với cảm giác bình
thường giống như đúc, dường như điện thoại vừa rồi chỉ là ảo giác của
chính mình. Chỉ công phu một lúc như thế, tỷ tỷ là tĩnh táo lại rồi?
" Tỷ, chị không sao chứ? "Quý Thanh Cừ có chút không xác định hỏi Quý
Hâm Thư, người sau nghe xong, ngẩng đầu lên mờ mịt liếc nhìn nàng một
cái, như là không hiểu nàng vì sao lại nói câu nói như thế này. Thấy
được Quý Thanh Cừ còn không có đổi giày, Quý Hâm Thư cong lấy khóe
miệng, chủ động ngồi xổm ở trước mặt nàng, cầm lấy dép lê nhung mao con
thỏ nhỏ, đem giày cao gót của Quý Thanh Cừ tháo đi. Nhìn hành động
của Quý Hâm Thư, Quý Thanh Cừ trước mắt đỏ ửng. Nàng vội vàng kéo Quý
Hâm Thư lên, không cho cô giúp mình tháo giày.
" Tỷ, xin lỗi, em về trễ rồi, để chị lo lắng. "Quý Thanh Cừ nhẹ giọng
nói qua, lúc này nàng mới chú ý tới sắc mặt của Quý Hâm Thư tái nhợt,
đuôi mắt còn lưu lại màu hồng nông cạn. Quý Thanh Cừ không có lựa chọn
giải thích chuyện của Trương Minh, nàng biết Quý Hâm Thư không muốn
nghe đến tên của Trương Minh, nói nữa cũng chỉ sẽ làm tỷ tỷ càng tức
giận.
" Thanh Cừ, không sao rồi. "Quý Hâm Thư nhìn dáng vẻ Quý Thanh Cừ lo
lắng cho mình, cô nhợt nhạt cười, chỉ là cái nụ cười này có vẻ miễn
cưỡng cực kỳ. Thấy cô quay người đi lên lầu, đại não Quý Thanh Cừ không
có từng suy nghĩ, trực tiếp đi tới ôm ngang Quý Hâm Thư lên. Đột nhiên
xuất hiện bị ôm, Quý Hâm Thư đầu tiên là sững sờ, sau đó lại tựa ở trên
bả vai Quý Thanh Cừ cười lên.
" Tỷ, chị cẩn thận nghỉ ngơi, vành mắt đen rất nặng rồi."Quý Thanh Cừ
nhẹ giọng nói qua, Quý Hâm Thư nghe lời gật đầu, sau khi được Quý Thanh
Cừ để đến trên giường, vẫn thật sự đàng hoàng mà chuẩn bị đi ngủ. Quý
Thanh Cừ tắt đèn, bản thân nàng lại không có buồn ngủ. Trực tiếp đi
xuống lầu, vòng tới bên tủ rượu cầm một bình rượu đỏ, ngồi ở trước quầy
từng hớp nhỏ mà uống.
Kỳ thực Quý Thanh Cừ gần đây cũng có chút uể oải, cũng không phải mệt
trên thân thể, mà là mệt mỏi trên tinh thần. Nàng mơ hồ cảm thấy tỷ tỷ
gần đây rất khác thường, rồi lại nói không lên phần khác thường này là
làm sao. Quý Thanh Cừ hơi khép mắt, sau khi đem cả bình rượu đỏ uống cạn cuối cùng buồn ngủ. Nàng tắm rửa sạch sẽ nằm ở trên giường, ở trước
khi ngủ, tựa hồ thấy được mặt của Quý Hâm Thư.