"Ta nói quý đại tiểu thư, gần đây bận rộn gì
sao? Hẹn ngươi mấy lần không thấy người?" Mira thân mật kéo Quý Thanh Cừ đi vào trong phòng khách của hội quán, Quý Thanh Cừ không có ý định nói chuyện trong nhà mình, chỉ là nói có công việc đang bận, đem chất vấn
của Mira phu diễn đi. Kỳ thực tối hôm nay nếu không phải Mira nhiều lần
thúc giục chính mình, nàng là không nghĩ đến nơi này.
Nàng đối với hội quán không có hứng thú gì, thêm vào Quý Hâm Thư mới
xuất viện không lâu, trong nhà còn có Đô Đô đáng yêu, Quý Thanh Cừ việc
đều không giúp được, cũng là không có tâm tư gì đến uống rượu. Không
biết làm sao Mira hẹn chính mình hết một trận, không đến lại không còn
gì để nói, Quý Thanh Cừ hết cách rồi, dự định trước tiên ở đây bầu bạn
nàng một chút, chờ chút nữa tìm cơ hội rời đi.
Thời gian trôi qua, người đến phòng riêng càng ngày càng nhiều, bên
trong có phần lớn người Quý Thanh Cừ quen biết, mặt khác bộ phận nhỏ
không quen biết, hẳn là người khác bạn bè khác dẫn đến. Mấy nam nhân ở
khi vào cửa liền đem tầm mắt rơi vào trên người mình, dù là Quý Thanh Cừ lúc đó đang nói chuyện với Mira, cũng có thể cảm giác được những người
kia tầm mắt quá mức chăm chú.
Nàng không bài xích có người nhìn chính mình, thế nhưng dùng loại ánh
mắt phản cảm kia đến nhìn, tự nhiên sẽ để Quý Thanh Cừ cảm thấy không
thoải mái. Nàng bưng rượu, đi tới góc phòng bao loay hoay bàn xoay. Nam nhân trước đó nhìn chính mình thời gian dài nhất đi tới, trên người hắn mang theo mùi nước hoa nồng nặc, để Quý Thanh Cừ cảm thấy không quá
thoải mái. Nam nhân ăn mặc vest kiểu đứng, cử chỉ ăn nói cũng rất tao
nhã, thế nhưng ánh mắt hắn nhìn chính mình, lại cùng dáng dấp hắn giả vờ ra tới hoàn toàn trái nhau.
"Xin chào, là lần đầu tiên tới nơi này sao? Xưa nay ta không có ở hội
quán này gặp ngươi." Nam nhân tên Hoắc Thành, hắn cũng không phải bạn bè của Mira, cũng không quen Quý Thanh Cừ, chỉ là đi theo bạn bè khác đến
tham gia trò vui, không nghĩ tới sẽ gặp Quý Thanh Cừ loại báu vật này.
Nữ nhân hắn chơi qua rất nhiều, tuổi trẻ, non nớt, chín chắn, khiêu gợi, ngay cả làng giải trí không ít hoa đán cũng là một trong những tình
nhân của hắn, nhưng Quý Thanh Cừ để hắn không khỏi sáng mắt lên.
So với những nữ nhân dung tục kia, khí chất của Quý Thanh Cừ càng nổi
trội, chiều cao như người mẫu, cộng thêm vóc người nóng bỏng kiêu ngạo,
là báu vật mỗi nam nhân thấy được đều không thể bỏ qua. Quý Thanh Cừ
không có quen ngửi nước hoa, trên người nàng chính là hương quả tự
nhiên, Hoắc Thành cố ý đến gần, ở giữa tóc của nàng hít sâu một hơi, Quý Thanh Cừ cau mày, lập tức né tránh.
Chi tiết nhỏ của tình cảnh này của người trong phòng bao đều không chú ý tới, nhưng mà, Quý Hâm Thư cách xa ở trước màn ảnh lại thấy rất rõ
ràng. Cô mặt âm trầm, con mắt đen thui nhiễm phải lửa giận và đố kỵ,
nàng có thể nhìn ra Thanh Cừ chán ghét người đàn ông này tới gần, nếu
đã như vậy, loại sâu mọt này làm sao còn có gan tới gần Thanh Cừ? Cho dù hình ảnh mơ hồ, Quý Hâm Thư vẫn có thể nhận ra nam nhân trước mặt là
con trai của chủ tịch Hoắc thị Hoắc Thành, cho nên nói, chính mình không thả tin tức ra ngoài, tùy tiện một con mèo con chó, cũng dám ngấp nghé
người của mình?
Quý Hâm Thư lo lắng nhìn, tức giận trong lòng làm cho cô căn bản không
có cách nào tỉnh táo ngồi ở trước bàn, cô nhìn thấy Quý Thanh Cừ đứng
dậy đi tới phòng rửa tay, liền đem ánh mắt chuyển tới. Không chú ý tới, ở sau khi Quý Thanh Cừ đi rồi, Hoắc Thành cùng mấy bạn bè hắn nói cái gì, một người đàn ông đem bột phấn màu trắng đổ vào trong chén, lung lay
đưa cho Hoắc Thành.
Quý Thanh Cừ đứng phòng hóa trang bổ trang, đi đến phòng bao. Nàng cúi
đầu liếc nhìn điện thoại, phát hiện đi tới nơi này cũng có một giờ, lúc
này đi sẽ không có liên quan gì. Nàng dự định trở về lên tiếng chào hỏi với Mira liền rời đi, ai biết nàng mới vừa đẩy ra phòng riêng, liền
phát hiện bầu không khí bên trong chính là lúc cao hứng, Mira kéo mấy
người bạn đang đánh bài, mấy người bạn đều là hai ba tên tụ lại cùng
nhau tán gẫu nói gì đó. Quý Thanh Cừ trở lại vị trí, lúc này, một người
bạn quen biết đưa cho nàng một ly rượu, Quý Thanh Cừ thấy người đưa rượu đến là bạn gái Mira dẫn đến, không có suy nghĩ nhiều thì uống rồi.
Quý Thanh Cừ uống xong rượu, nói lời từ biệt với Mira chuẩn bị rời khỏi, nàng đi ra phòng riêng, không bước mấy bước liền cảm thấy thân thể
không có sức, hơi có chút như nhũn ra, ý thức cũng rất rõ ràng. Quý
Thanh Cừ ở quán bar chơi nhiều năm như vậy, ngay lập tức phát hiện không đúng. Nàng suy nghĩ một chút ly rượu vừa rồi kia, nhíu chặt mày, lập
tức gọi điện thoại cho Quý Hâm Thư.
Điên thoại di động của nàng mới lấy ra, đột nhiên bị người lấy đi, ngay
sau đó, mấy người đem nàng kéo đến trong phòng không ai. Quý Thanh Cừ
thấy được Hoắc Thành trong phòng, trong lòng kỳ thực có mấy phần suy
đoán, điện thoại ở chỗ đối phương, mà thân thể mình như nhũn ra không có sức gì, thêm vào trong phòng ngoại trừ Hoắc Thành còn có ba nam nhân
khác, đích thật là tình huống rất tồi tệ.
"Hoắc tiên sinh, ta không cho là lấy thân phận của ngươi, cần dùng loại
thủ đoạn này tìm đến nữ nhân, nếu như ngươi đối với ta làm cái gì, ta sẽ để Hoắc gia khó có kết cuộc." Quý Thanh Cừ nói qua, ấn xuống còi báo
động trên người mang theo. Đây là máy truyền tin Quý Hâm Thư đặc biệt
làm riêng cho nàng, dù sao thân phận của mình có rất ít người biết,
nhưng cũng không bài trừ khả năng bất ngờ, lúc trước còi báo động này là phòng ngừa có người bắt cóc chính mình, không nghĩ tới hôm nay bỗng
nhiên có đất dụng võ.
"Quý tiểu thư, nếu ngươi đã rõ ràng vậy thì tốt nhất, mấy người chúng ta chỉ muốn ngươi chơi cùng chúng ta, yên tâm, thì một buổi tối." Hoắc
Thành cười cười, ba người nam nhân bên cạnh kia cũng là gương mặt dâm
tà, Quý Thanh Cừ lui về phía sau, muốn mở cửa rời khỏi. Hoắc Thành nhìn
động tác của nàng, trực tiếp đem nàng đặt ở trên cửa. Quý Thanh Cừ từng
học võ thuật phòng thân và vật lộn, khí lực cũng không nhỏ, nếu như
nàng không có uống chén rượu kia, mấy người này cho dù cùng tiến lên
cũng không phải đối thủ của nàng.
Nàng giận chính mình bất cẩn, bởi vì đưa rượu là người quen sẽ không có phòng bị, lần này gây phiền toái. Quý Thanh Cừ không có quá mức kinh
hoảng, nàng biết tỷ tỷ nhà mình nhận được liên lạc, nhất định sẽ ngay
lập tức cứu mình, nàng chỉ là buồn nôn mấy người nam nhân phía sau kia
đang đến gần chính mình, để nàng cảm thấy không dễ chịu.
"Anh, cô nàng này còn rất cứng rắn, nếu không cho nàng thử tân dược của
chúng ta xem? Làm cho mấy cái anh sung sướng." Một người nam nhân trong
đó bỗng nhiên mở miệng, cầm lấy ống tiêm bên giường, ở bên trong là vật
thể bột phấn màu trắng, để Quý Thanh Cừ lập tức liên tưởng đến một vài
thứ gì đó. Nàng không muốn nhiễm phải ma tuý, thứ này không chỉ có hại
đối với thân thể, còn rất khó từ bỏ, đặc biệt là loại tiêm vào này. Nhìn ra nàng bài xích và giãy dụa, Hoắc Thành cười cười, đem tay của nàng
kéo qua, trực tiếp đem thuốc truyền vào trong.
"Yên tâm, đây không phải ma tuý gì, chẳng qua là có thể làm cho chúng ta mau mau tiến vào trạng thái chơi mà thôi, ta dám cam đoan, ngươi sẽ
thích cảm giác này." Hoắc Thành nói xong, vừa muốn giơ tay đi sờ Quý
Thanh Cừ. Cửa sổ của phòng riêng đột nhiên bị người đập nát, ngay sau
đó, vài cái nam nhân ăn mặc tây trang đi tới.
"Các ngươi là người nào? Chuyện tốt của lão tử các ngươi cũng dám.."
"Hoắc Thành tiên sinh, thả người hay là chết, ngươi có thể chọn một."
Nam nhân âu phục cầm đầu lấy ra một cây súng lục, nhắm ngay Hoắc Thành.
Tuy trong ngày thường chuyện Hoắc Thành làm mưa làm gió làm không ít,
nhưng súng loại đồ vật này vẫn là lần đầu tiên thấy, lập tức thì hoảng
rồi. Hắn giơ tay, mấy nam nhân khác theo hắn cùng nhau giơ tay lên. Nam
nhân âu phục giơ súng bất động, mấy người kia lập tức đi tới nâng dậy
Quý Thanh Cừ.
Thuốc rất nhanh ở trong người bắt đầu có hiệu lực, Quý Thanh Cừ chỉ cảm
thấy toàn thân nóng lên, loại nóng kia từ trong mà tỏa ra ngoài cơ hồ
muốn đem đầu óc của nàng đều sốt đi. Hiện tại nàng chỉ muốn địa phương
mát mẻ mà ở, không muốn bất cứ người nào thấy được bộ dáng của mình.
"Các ngươi, nhanh đi đem nhị tiểu thư dẫn đi." Nam nhân âu phục thấp
giọng căn dặn, mấy người khác nghe xong, lập tức đem Quý Thanh Cừ nâng
dậy, dẫn nàng rời khỏi hội quán. Vừa mới ra cửa, Quý Thanh Cừ đã nghe
được một luồng hơi thở quen thuộc, là mùi vị của Quý Hâm Thư, cho nàng
cảm giác an toàn trước nay chưa có. Nàng mở mắt ra, nhìn gương mặt lạnh xuống của Quý Hâm Thư.
Thân thể của tỷ tỷ đang phát run, hai mắt cô đỏ chót mà nhìn mình, bên
trong có sự phẫn nộ đối với người khác, còn có đau lòng đối với mình.
Quý Thanh Cừ vùi ở trong lồng ngực Quý Hâm Thư cọ nhẹ, Quý Hâm Thư sờ sờ phía sau lưng nàng, ôm nàng đem nàng lên xe.
"Thanh Cừ, đừng sợ, không có chuyện gì, tỷ tỷ ở chỗ này đây." Quý Hâm
Thư ôm Quý Thanh Cừ, cho đến lúc này, Quý Thanh Cừ mới đem mềm yếu của
nàng bày ra. Cho dù nàng biết Quý Hâm Thư sẽ cứu mình, thế nhưng gặp
phải chuyện như vậy, không có người nào là không giận không sợ. Nàng
nhắm mắt lại tựa ở trong lồng ngực Quý Hâm Thư, nhưng khó chịu của thân
thể lại càng thêm rõ ràng.
Quý Hâm Thư để Đường Khởi đem xe tăng tốc, một đường về đến nhà, bác
sĩ tư đã sớm chuẩn bị xong cũng lập tức chào đón. Quý Hâm Thư biết Quý
Thanh Cừ bị tiêm đồ vật rồi, còn uống thuốc, cô chỉ cần nghĩ đến hình
ảnh trong máy theo dõi, thân thể còn sẽ không nhịn được phát run. Nếu
như có thể, cô hận không thể giết Hoắc Thành tại chỗ, nhưng mà cô vẫn
chưa thể làm như vậy, cho dù muốn giết, cô cũng phải bảo vệ tốt Thanh
Cừ, rồi đi giải quyết những người này.
"Đại tiểu thư, nhị tiểu thư uống là thuốc an thần thông thường, đối với
thân thể vô hại, chỉ là sẽ tứ chi vô lực. Sau khi tiêm vào, hẳn là thuốc giục tình không quá nghiêm chỉnh bên trong chợ đen, hiện nay còn không
có cách có thể lập tức loại trừ dược tính. Thế nhưng dược hiệu tản đi
rất nhanh, một hai giờ, nhị tiểu thư sẽ khôi phục bình thường."
Bác sĩ thấp giọng nói qua, đồng thời lần nữa bảo đảm không có di chứng
với Quý Hâm Thư, lúc này mới rời khỏi. Hắn đi rồi, trong phòng cũng chỉ
còn sót lại hai người Quý Thanh Cừ và Quý Hâm Thư. Biết dược hiệu chẳng
mấy chốc sẽ tản đi, Quý Hâm Thư nắm lấy tay của Quý Thanh Cừ, nhẹ nhàng
lau chùi mồ hôi trên mặt cho nàng.
"Thanh Cừ, em chống đỡ một chút nữa, dược hiệu rất nhanh sẽ kết thúc,
lập tức em thì không sao rồi, tỷ tỷ giúp em thả chút nước, em đi ngâm
một chút." Quý Hâm Thư nói xong, lập tức đi phòng tắm mở một bồn nước
hơi lạnh, cô vội vàng đi trở lại, thấy được Quý Thanh Cừ trên giường đã
cởi váy trên người. Nàng chảy rất nhiều mồ hôi, áo lót màu đỏ trên
người đã sớm bị mồ hôi làm ướt, giữa quần lót nho nhỏ kia, đã sớm ướt
một bãi.
"Khó chịu, rất đau." Quý Thanh Cừ vuốt chân tâm, ở dưới sự điều động của thuốc, nàng quên đi người đứng trước mặt là tỷ tỷ của mình. Nàng chỉ
là không ngừng mà xoa địa phương đau mỏi của chân tâm, bên trong nhiều
lần ma sát quả cầu thịt mẫn cảm kia, chỉ có như vậy, nàng mới có thể
không khó chịu như vậy.
"Thanh Cừ, chị dẫn em đi ngâm nước lạnh một chút thì tốt rồi." Quý Hâm
Thư nhìn dáng vẻ khó chịu của Quý Thanh Cừ, đau lòng đến mù quáng. Nếu
như có thể, cô không ngại giúp Thanh Cừ, nhưng mà cô sợ sau khi Thanh Cừ tỉnh lại biết hai người làm cái gì sẽ không có cách nào đối mặt chính
mình, huống chi, cô cũng không hi vọng lần đầu tiên thân mật với Thanh
Cừ là ở dưới sự tác động của thuốc.
Quý Hâm Thư đỡ Quý Thanh Cừ, đem áo lót quần lót của nàng cởi đi, dẫn
nàng ngâm vào trong nước lạnh, làm như vậy xác thực hóa giải một ít khô
nóng, nhưng mà không bao lâu, phần đòi hỏi và khát vọng trong thân thể
này lại dâng lên. Quý Thanh Cừ hơi khép mắt, nhìn Quý Hâm Thư dùng khăn
mặt lạnh lau chùi gò má cho chính mình, không chút suy nghĩ, trực tiếp
nắm ở cổ của cô, hôn lên cô.