"Đại tiểu thư, bác sĩ nói cô tốt nhất vẫn là ở lại bệnh viện quan sát mấy ngày nữa." Đường Khởi từ bên ngoài mua đồ
vật trở lại, đứng ở bên giường Quý Hâm Thư. Nàng là thuộc hạ, cũng không có tư cách đề xuất ý kiến, chỉ là Quý Hâm Thư buổi chiều hôm nay thì
luôn yêu cầu về nhà an dưỡng, Đường Khởi không dám nói gì, cũng không
dám không tôn trọng chỉ thị của cô. Đương nhiên, cái gọi là về nhà an
dưỡng của Quý Hâm Thư, cũng không phải về nhà của cô và Quý Thanh Cừ, mà là biệt thự trước đó cô ở một mình.
"Đường Khởi, tình huống thân thể của chính tôi tôi biết, tai nạn xe cộ
lần này không tính nghiêm trọng, tôi không thích mùi vị của nơi này, về
nhà nghỉ ngơi là giống nhau, thủ tục xuất viện làm xong rồi chưa?" Quý
Hâm Thư tựa ở bên giường, cầm trong tay văn kiện không xem xong. Trên mu bàn tay cô tràn đầy vết ứ đọng màu xanh tím do kim truyền dịch đâm ra,
lớp da của Quý Hâm Thư rất yếu đuối, thêm vào nguyên nhân màu da quá
trắng, luôn là có thể rất dễ dàng ở trên da lưu lại dấu vết.
"Vâng, đã làm xong cho cô rồi."
"Thu thập một chút, chuẩn bị đi thôi."
Quý Hâm Thư nói xong, hơi chống lên thân thể, để Đường Khởi đem áo khoác khoác lên trên người mình, cô chậm rãi đi xuống giường, bước chân còn
không có bước ra, cửa lớn của phòng bệnh bỗng nhiên bị người đẩy ra. Nơi này là phòng bệnh VIP, người bình thường căn bản không thể xông tới,
Quý Hâm Thư ngẩng đầu lên, mặt lạnh đến nhìn người đến, ở khi nhìn thấy
mặt của Quý Thanh Cừ, trong nháy mắt trở nên hoảng loạn luống cuống.
Trên khí thế dường như quả cầu khí bị đâm thủng, như bãi nước. Đường
Khởi cũng không nghĩ tới Quý Thanh Cừ bỗng nhiên bỗng nhiên xuất hiện ở trong bệnh viện, ba người cứng ngắc ở tại chỗ, vậy mà không biết nên
nói cái gì cho phải.
"Thanh Cừ, sao em lại tới đây?" Vẫn là Quý Hâm Thư hồi phục tinh thần
trước, cô chậm rãi ngồi trở lại trên giường, nhìn gương mặt của Quý
Thanh Cừ, ôn nhu nói. Cô mới nói xong, Quý Thanh Cừ liền đạp giày cao
gót, nhanh chóng đứng ở trước mặt mình. Thân thể của nàng có chút run
rẩy, ngay cả hơi thở đều mang theo co quắp tức giận quá độ. Quý Hâm Thư
biết rõ Quý Thanh Cừ đang tức cái gì, cô chỉ là không hiểu, rốt cuộc là ở đâu lọt tiếng gió, mới để cho Thanh Cừ tìm tới nơi này.
"Quý Hâm Thư, chị có thể giải thích cho em một chút đến cùng phát sinh
cái gì không? Tại sao chị lâu như vậy không trở về? Lại tại sao, chị gạt em nói làm việc, kết quả chị lại nằm ở trong bệnh viện? Tỷ, em là em
gái của chị, cả chuyện chị nằm viện lớn như vậy cũng muốn giấu em sao?"
Quý Thanh Cừ không thể tin nhìn Quý Hâm Thư, biểu tình trên mặt từ phẫn
nộ chuyển thành bi thương, có lẽ bởi vì tâm tư quá mức hỗn loạn, đã biến thành mờ mịt và khổ sở.
Kỳ thực, từ sau lúc Quý Hâm Thư lấy danh nghĩa làm việc hết mấy ngày
không gặp mặt với mình, Quý Thanh Cừ thì mơ hồ cảm giác được không đúng. Ban đầu nàng còn tưởng rằng là tỷ tỷ bởi vì sao đang trốn chính mình,
bởi vì không tìm được nguyên nhân, liền bỏ đi suy đoán này. Ngày hôm qua nàng nhận được điện thoại của Quý Hâm Thư, nghe cô nói lập tức liền sẽ trở về, chỉ có bản thân Quý Thanh Cừ mới biết, sau khi nàng nghe được
thanh âm của Quý Hâm Thư có bao nhiêu vui vẻ.
Vừa rồi ở dưới lầu thấy được Đường Khởi, hoài nghi trong lòng nàng làm
cho nàng đi theo lên, không nghĩ tới thì thật sự ở đây thấy được Quý Hâm Thư. Năm ngày không gặp, Quý Hâm Thư so với trước tiều tụy rất nhiều,
cô ăn mặc một thân váy ngủ màu trắng, tựa ở trên giường bệnh của bệnh
viện. Cô nhìn lên không suy yếu như vậy, thậm chí còn đang xử lý chuyện
của công ty, nhưng Quý Thanh Cừ nhìn Quý Hâm Thư như vậy, lại cảm thấy
sau một khắc cô sẽ hóa thành ánh sáng màu trắng biến mất ở trước mắt
mình.
Quý Thanh Cừ đã từng có thời kì phản nghịch, nàng của khi đó cũng là
kêu thẳng tên của Quý Hâm Thư, nhưng mà sau khi lớn lên hiểu chuyện rồi, nàng thì không có trực tiếp từng kêu tên đầy đủ của Quý Hâm Thư nữa.
Quý Thanh Cừ mắt đỏ nhìn cô, Quý Hâm Thư cũng đồng dạng nhìn sang, từ
trong mắt của tỷ tỷ, Quý Thanh Cừ không nhìn thấy chột dạ và hối hận,
cũng chỉ thấy được hổ thẹn.
"Thanh Cừ, xin lỗi, là tỷ tỷ lừa em, trước đó bận rộn công việc, không
có thời gian về nhà là thật, đi công tác là giả. Ngày hôm qua chị xảy ra tai nạn xe, bị chút vết thương nhẹ, bởi vì không muốn em lo lắng, cho
nên không có nói cho em biết." Thanh âm của Quý Hâm Thư bình tĩnh trước
sau như một, đem tai nạn xe miêu tả đến nhẹ như mây gió, đặc biệt là cô đem thương thế nói thành vết thương nhẹ, Quý Thanh Cừ nghe xong càng
là tức giận.
"Quý Hâm Thư, em là gì của chị?" Quý Thanh Cừ từ trên cao xuống mà nhìn
Quý Hâm Thư, ưu thế của chiều cao và phẫn nộ làm cho nàng vào lúc này
nhìn qua khí thế mười phần. Quý Hâm Thư ngẩng đầu lên nhìn nàng một
chút, rồi lập tức như ốc sên mà đem đầu rụt về. Dáng dấp khiếp đảm kia
có thể nói trước đây chưa từng thấy, nếu như không phải vào lúc này tận
mắt nhìn thấy, Quý Thanh Cừ căn bản là không có cách tưởng tượng tỷ tỷ
nhà mình sẽ lộ ra tư thái này, quả thực thì như chó con bị bắt nạt.
Nàng nhìn thấy trên tay con người này quấn quít lấy băng gạc, cũng thấy được dáng vẻ vừa rồi khi cô đứng dậy còn muốn Đường Khởi đỡ, nếu như
cái này vẫn tính vết thương nhẹ, vậy cái gì mới là vết thương nặng?
Quý Thanh Cừ tức giận đến toàn thân phát run, nàng giận dữ Quý Hâm Thư, rất muốn thì như thế mà đi, cô không phải không nói cho chính mình biết sao? Không phải sợ chính mình lo lắng sao? Vậy mình làm gì còn muốn
quản cô chứ?
Cảm xúc của mặt trái ở trong óc thoảng qua, nhưng chuyện chân chính làm
ra lại là ngược lại. Quý Thanh Cừ biết, chính mình làm sao tức giận Quý
Hâm Thư nữa, nhưng nàng không có cách nào không quan tâm con người này.
"Nếu như là vết thương nhẹ, bệnh viện căn bản sẽ không kiến nghị chị ở
lại bệnh viện quan sát, chị bây giờ gấp xuất viện như vậy muốn làm cái
gì? Còn muốn làm chuyện của công ty? Quý Hâm Thư, chị bận tâm cơ thể bản thân chị một chút không được không? Em có khi thật sự không hiểu chị
đang nghĩ cái gì, em là em gái của chị, người nhà duy nhất của chị, tại
sao chuyện lớn như vậy chị cũng không nói với em chứ?"
Quý Thanh Cừ trong lòng khó chịu, mãnh liệt hơn là đau lòng đối với Quý Hâm Thư. Nàng đỏ vành mắt, toàn thân phát run.
Thấy được dáng vẻ ấy của nàng, Quý Hâm Thư cực kỳ đau lòng, cô chính là
không hiểu Thanh Cừ vì chính mình lo lắng khó chịu, mới muốn đem chuyện
tai nạn xe cộ lần này đè xuống, không nghĩ tới vẫn bị nàng phát hiện.
"Thanh Cừ, xin lỗi, tỷ tỷ biết làm như vậy không đúng, em đừng buồn có
được không?" Quý Hâm Thư giơ tay lên, muốn giúp Quý Thanh Cừ lau nước
mắt của khóe mắt, tay của cô nhấc đến một nửa, lại không dám sờ lên.
Thấy được dáng dấp cô nhát gan, Quý Thanh Cừ cắn răng, chủ động kéo qua
tay của Quý Hâm Thư sờ ở trên mặt chính mình, ở trên tay của cô dùng sức cọ cọ. Đồng thời đem nước mắt lau đi, cũng là sau khi hai người tách ra nhiều ngày như vậy, lần đầu tiên đụng vào nhau.
Đại khái là mới truyền nước biển xong, tay của Quý Hâm Thư thật lạnh, sờ không ra bao nhiêu nhiệt độ, Quý Thanh Cừ liếc nhìn lỗ kim trên tay cô, nhìn lại một chút sắc mặt của cô, giận không chỗ phát tiết, thì như vậy còn muốn xuất viện? Nàng thực sự không nghĩ tới, tỷ tỷ nhà mình lại
còn có thể dằn vặt hơn mình, không nằm ở bệnh viện, còn muốn ra ngoài
làm cái gì?
"Thư ký Đường, làm phiền cô hủy bỏ giấy xin xuất viện một chút." Quý
Thanh Cừ nhẹ giọng nói qua, dáng dấp tự chủ trương bá đạo cực kỳ. Đường
Khởi có chút do dự liếc nhìn Quý Hâm Thư, chỉ thấy cô cúi thấp đầu, mím
môi cả đầu cũng không dám ngẩng. "Thanh Cừ, chị chán ghét mùi vị của
bệnh viện." Quý Hâm Thư lôi kéo tay của Quý Thanh Cừ, hiếm thấy nũng nịu một lần, chỉ đáng tiếc lúc này không dễ xài rồi.
"Tỷ, chị là hi vọng em ở bệnh viện chăm sóc chị, hay là hi vọng bản thân mình tự chủ trương xuất viện, chỉ có Đường Khởi ở bên cạnh chị?" Trên
mặt Quý Thanh Cừ mang nụ cười, trong mắt đều là ý tứ cảnh cáo, dù sao
cũng là hai tỷ muội, một khi làm mặt lạnh đi uy hiếp người khác, khí
tràng trên lại có cảm giác tương tự kỳ diệu. Quý Hâm Thư ngẩng đầu nhìn
Quý Thanh Cừ, lại lần nữa đem đầu rủ xuống.
"Đường Khởi, đều nghe Thanh Cừ đi." Quý Hâm Thư nhỏ giọng dặn dò một
câu, tuy âm thanh nhỏ, Đường Khởi vẫn là nghe đến rõ rõ ràng ràng. Mắt
thấy người chính mình khuyên bảo nhiều lần đều khăng khăng xuất viện cứ
như vậy bị Quý Thanh Cừ một câu nói thì vững, chỉ có thể nói, núi này
cao núi khác cao hơn rồi. Đường Khởi bất đắc dĩ cười cười, đi ra ngoài
hủy bỏ giấy xin xuất viện, lại đi xuống lầu mua cơm tối cho Quý Hâm Thư
và Quý Thanh Cừ.
"Tỷ, em muốn một lời giải thích." Thấy trong phòng bệnh chỉ còn dư lại
mình và Quý Hâm Thư, Quý Thanh Cừ đem cô một lần nữa đỡ đến trên giường
bệnh nằm yên, ngồi ở bên giường nhìn cô. Cho dù Quý Thanh Cừ không nỡ
tức giận đối với Quý Hâm Thư, nhưng nàng vẫn là muốn biết, Quý Hâm Thư
trốn mình rốt cuộc là vì cái gì, từ ngày đó sau khi gặp mặt với Trương
Minh, tỷ tỷ đối với mình tránh mà không gặp.
Quý Hâm Thư biết, một phen lời giải thích kia của chính mình không gạt
được Quý Thanh Cừ, tuy nhìn qua lẫm lẫm liệt liệt, cái gì cũng không lưu ý, nhưng tâm tư của Quý Thanh Cừ kỳ thực rất mềm mại, nàng sẽ phát
hiện không đúng, là chuyện rất bình thường.
"Thanh Cừ, tỷ tỷ chỉ là.. Ở trong nháy mắt nào đó, cảm thấy em có thể
không cần chị nữa rồi. Em đừng suy nghĩ nhiều, chị không có cố ý trốn
tránh em, có thể là gần đây quá nhiều chuyện, để chị suy nghĩ lung tung. Chị chỉ là muốn cho mình một ít không gian suy nghĩ, lần này tai nạn xe cộ gạt em là chị không đúng, tỷ tỷ đáp ứng em, sau này cũng không như
vậy, được không?"
Quý Hâm Thư như lấy lòng kéo lấy tay của Quý Thanh Cừ, tư thái yếu thế
như vậy phối hợp dáng dấp gầy yếu giờ khắc này của nàng, để Quý Thanh Cừ không đành lòng nói cái gì nữa, thế nhưng chỉ có một điểm, nàng
nhất định phải uốn nắn.
"Tỷ, em không biết chị vì sao lại có loại ý nghĩ kia, chị vẫn là người
thân mật nhất của em. Cho dù có người yêu rồi, chị cũng là tồn tại quan
trọng nhất của em. Em nói rồi, hai tỷ muội chúng ta ai cũng không cho
phép rời khỏi ai, em sẽ luôn ở bên cạnh chị." Quý Thanh Cừ nhẹ giọng nói xong, thấy được con ngươi nghiêm túc của nàng, Quý Hâm Thư tràn ra nụ
cười, màu con ngươi của nàng đậm hơn, bỗng nhiên giơ tay lên, làm một tư thế ôm ấp.
Quý Thanh Cừ sợ đè trúng vết thương của cô, chỉ nhẹ nhàng ôm cô. Ở địa
phương Quý Thanh Cừ không nhìn thấy, trong mắt Quý Hâm Thư có thêm tia
vui sướng điên cuồng và hưng phấn. Cô biết, rối rắm trước đó của chính
mình là vô dụng, Thanh Cừ là thuộc về mình, ngay cả bản thân nàng đều
nói không có cách nào rời khỏi chính mình, cần gì phải rối rắm nhiều như vậy đây? Thanh Cừ, lời của em nói tỷ tỷ toàn bộ nhớ tới, em cũng phải
nói được là làm được.
Đường Khởi rất nhanh đem cháo mua được đưa đến, mặt khác còn mang vào
không ít đồ nhắm. Quý Thanh Cừ đem đồ vật đặt ở trên bàn, lúc này, điện
thoại nàng để ở một bên sáng lên, Quý Hâm Thư liếc mắt đi nhìn, phát
hiện người gọi đến là Trương Minh, con ngươi đen nhánh bỗng nhiên tối
xuống. Quý Thanh Cừ nhận điện thoại, cũng không có tránh né Quý Hâm Thư.
"Nữ vương đại nhân, đêm nay ra ngoài uống hai ly?" Thanh âm của Trương
Minh rất nhẹ nhàng, hình thức hắn giao du chung với Quý Thanh Cừ so với
dính lấy nhau, càng nghiêng về phía tự do của hai bên hơn. "Gần đây tôi
không có thời gian, hôm nào rồi nói đi." Quý Thanh Cừ đương nhiên sẽ
không vứt bỏ Quý Hâm Thư đi uống rượu, Trương Minh nghe xong, hiếm thấy
hỏi nàng có chuyện gì, muốn cùng nàng nói thêm vài câu. Lúc này, Quý
Hâm Thư bên cạnh bỗng nhiên hít vào một hơi, Quý Thanh Cừ vội vàng đi
nhìn, chỉ thấy đối phương che lấy cánh tay, lông mày nhăn lại thật chặt. Tâm trạng Quý Thanh Cừ cả kinh, vội vàng cúp điện thoại.
"Làm sao vậy? Có phải là kéo trúng vết thương rồi không?" Quý Thanh Cừ
đỡ lấy bờ vai của Quý Hâm Thư, vừa định đi gọi bác sĩ, lập tức bị Quý
Hâm Thư nắm lấy vạt áo. "Thanh Cừ, chị không sao, chỉ là chị vừa rồi
muốn lấy cháo, không cẩn thận kéo trúng vết thương. Nếu như em có việc
có thể rời khỏi trước, có Đường Khởi chăm sóc chị."
Quý Hâm Thư đè thấp tiếng, cũng không biết có phải nguyên nhân bị thương không, hiện tại cô làm cho người ta cảm giác hoàn toàn ngược lại với
bình thường, có loại ảo giác mềm mại nhu hòa. Quý Thanh Cừ nghe xong lắc đầu một cái, trước tiên không nói Trương Minh tìm nàng không phải
chuyện lớn gì, cho dù có chuyện gì, mình cũng không có cách nào vứt lại
Quý Hâm Thư.
"Tỷ, chị thì nằm yên chờ ăn là được rồi, em đút chị." Quý Thanh Cừ cầm
cháo lên, chuẩn bị đút Quý Hâm Thư. Thấy được động tác của nàng, ánh mắt của Quý Hâm Thư lóe lên một tia ấm áp chớp mắt là qua. Cô cười uống
cháo của Quý Thanh Cừ, nhìn về phía điện thoại không còn động tĩnh của
nàng.
Lần này vẫn là chính mình thắng rồi, Thanh Cừ lựa chọn cô, mà không phải Trương Minh. Không cần bao lâu cô thì sẽ để Thanh Cừ biết, chỉ có mình
mới là người quan trọng nhất của nàng. Thanh Cừ không cần người khác, có chính mình là đủ rồi.