Tôi nghe Mặc Nhiễm nói, lại nhìn bác sĩ Hồ bên cạnh, tâm trạng rất khó diễn tả.
Bác sĩ đúng là nghề phải chịu áp lực tâm lý rất lớn.
Xác rắn rốt cuộc là thế nào thì chẳng qua cũng là lời đồn và từ miệng Mặc Nhiễm nói.
Ngay cả bác sĩ Hồ bị ung thư gan cũng sẵn sàng đánh cược bằng cả mạng sống!
Nhưng Mặc Nhiễm dù sao chỉ là một con rắn, tôi vẫn còn hơi sợ, vội nép mình
sau lưng Bạch Lẫm, nói với Mặc Nhiễm: "Chỉ cần lấy thai y của Bạch Lẫm
trên người tôi là cô sẽ tha cho bố mẹ tôi đúng không? Còn những người
bệnh bị xác rắn ký sinh thì sao? Họ sẽ như thế nào?"
"Nếu Bạch
Lẫm chịu ra tay, có hai thai y cùng trứng ngọc, những người kia sẽ
sống." Mặc Nhiễm đung đưa hai cái chân, chỉ bác sĩ Hồ, "Cô không tin tôi nhưng có thể tin ông ta. Thai y và trứng ngọc của chúng tôi được hình
thành từ biển xác trong mộ rắn. Mọi vật đều có hai thái cực, dùng cái
chết nuôi sự sống, dù đứng từ quan điểm khoa học của các cô hay từ góc
độ siêu hình thì nó vẫn được xem là thuốc chữa bách bệnh."
"Thế
còn cô? Cô muốn gì?" Tôi không tin Mặc Nhiễm tốt đến mức từ mộ rắn chạy
ra ngoài, làm nhiều chuyện như vậy chỉ để trị bệnh cứu người.
Thai y vốn là của Bạch Lẫm, cho dù tôi đồng ý vì cứu bố mẹ mình, anh chưa chắc đã đồng ý.
Mặc Nhiễm coi trọng nó như vậy thì nó chắc chắn rất quan trọng.
Nhưng điều tôi không hiểu là tại sao Bạch Lẫm cứ im lặng không nói gì.
"Tôi cũng muốn chuyển thế làm người!" Mặc Nhiễm nhảy xuống giường, trừng mắt nhìn Bạch Lẫm, "Tôi biết mấy ngàn năm nay anh ta dẫn linh xà vào mộ
rắn, ngăn cản những con rắn sắp chết làm ra chuyện tày trời, công đức vô lượng. Anh ta có thể giúp một con rắn bình thường như cô chuyển thế làm người, tôi cũng muốn thế!"
Mặc Nhiễm quay sang nhìn tôi: "Tôi
không muốn lúc nào cũng sống trong sợ hãi, dù có ăn bao nhiêu xác rắn
thì cuối cùng vẫn phải chế. Tôi sợ bản thân không nhịn được sẽ cho xác
rắn ký sinh vào mọi người, liên tục ăn để trấn áp nỗi sợ này. Cô biết
không, không chỉ bọn họ có xác rắn, tôi cũng có! Xác rắn này hóa thành
từ nỗi sợ của những con rắn trước khi chết, chúng không ngừng lớn lên,
căn bản không có cách nào dừng lại."
Nói tới dây, Mặc Nhiễm đột nhiên xé toạc cổ áo của bộ đồ nóng bỏng, để lộ bộ ngực.
Vô số xác rắn lao ra rồi rít lên, muốn xâm nhập vào cơ thể chúng tôi.
Mặc Nhiễm cười cười, kéo áo lại: "Thế nên tôi cũng muốn được như cô, quên
đi tất cả, luân hồi chuyển thế, làm người một lần! Tôi muốn ăn thứ mà
con người ăn chứ không phải là xác rắn!"
Tôi nhất thời ngây ra,
nhưng nhớ đến giấc mơ mang thai rắn, con rắn nhỏ xông ra gặm nhấm máu
thịt của mình, tôi phần nào hiểu được suy nghĩ của Mặc Nhiễm.
Cô ta được sinh ra trong mộ rắn, thấm nhuần nỗi sợ hãi, đây không phải là điều cô ta có thể lựa chọn.
Do vậy, việc cô ta muốn làm lại từ đầu là điều dễ hiểu.
Nhưng thai y là của Bạch Lẫm, vô cùng quan trọng, không phải thứ tôi có thể làm chủ.
Thế nên tôi nhìn Bạch Lẫm: "Tôi hỏi xong rồi, tự anh quyết định đi!"
Mặc Nhiễm nghe vậy thì hừ lạnh, nhìn Bạch Lẫm: "Anh theo Tô Kha rời khỏi mộ phần đã lâu, tay anh cầm trứng ngọc, muốn bắt tôi về vô cùng dễ dàng,
nhưng anh vẫn chưa ra tay, anh còn chờ gì nữa?"
Bạch Lẫm chỉ nhìn cô ta, không trả lời.
Mặc Nhiễm cười ha ha: "Sao hả, anh tu hành mấy ngàn năm, bị Tô Kha của kiếp trước làm cho rung động, không tiếc đánh cược ngàn năm công đức để giúp cô ta chuyển thế làm người. Bây giờ anh theo cô ta ra ngoài chứng kiến
sự phồn hoa của thế giới này nên không muốn về nữa sao?"
Tôi nhìn Bạch Lẫm, lại nhìn Mặc Nhiễm.
Hai xà tiên này cùng nhau sinh ra, có thể nói là anh em song sinh, mối quan hệ mà tôi không thể xen vào.
Thấy Bạch Lẫm không tiếp lời, Mặc Nhiễm nổi giận, đập giường xác một cái, hừ lạnh: "Bạch Lẫm, nếu anh không chịu lấy lại thai y trên người cô ta,
giúp tôi chuyển thế làm người, vậy bố mẹ cô ta, bác sĩ Hồ cùng ba mươi
bảy bệnh nhân kia đều sẽ chết! Bọn họ sẽ trở nơi cung cấp chất dinh
dưỡng cho tôi, lâu dần vì để được sống, bọn họ sẽ thả xác rắn cho người
khác ký sinh, trở thành đồ ăn để họ giữ mạng. Dù sao thì tôi cũng không
chết, nhiều nhất chỉ luôn sống trong sợ hãi mà thôi."
Mặc Nhiễm
bật cười, chỉ tôi: "Còn cô ta, anh dùng hết ngàn năm công đức để cô ta
chuyển thế làm người xem hết phồn hoa của nhân gian, cả đời sẽ phải sống trong hối hận! Cô ta sẽ đau khổ hơn tôi!"
Giọng của Mặc Nhiễm không lớn nhưng đủ khiến tôi phải sốc.
Bởi vì những gì cô ta nói đều là sự thật, vì giữ mạng, mẹ Thái đã cho xác
rắn ký sinh trên người bố Thái, dựa vào việc ăn xác rắn để sống.
Mà hiệu quả sau khi ăn chính là vết thương sẽ lành lại bằng tốc độ mắt
thường có thể nhìn thấy, đồng thời làm dịu xác rắn trong cơ thể bà ta.
Những người khác vì tính mạng cũng sẽ làm như mẹ Thái.
Về sau nữa sẽ có những người như bác sĩ Hồ tưởng xác rắn là cách kéo dài tuổi thọ, tiếp cận người bị xác rắn ký sinh.
Mọi thứ sẽ trở nên hỗn loạn.
Tôi không khỏi căng thẳng, nhưng chuyện này liên quan quá nhiều, tôi không
dám tùy tiện đưa ra quyết định, chỉ biết nhìn Bạch Lẫm đang trầm tư suy
nghĩ.
Mặc Nhiễm lại trầm giọng: "Nhưng nói thật, tôi phát hiện
con người ở thế giới này cũng như xác rắn vậy, kẻ bên trên khống chế tài nguyên, không ngừng hút máu và mồ hôi của người bên dưới. Cô không chịu giao ra thai y, nói không chừng tôi sẽ cho xác rắn ký sinh vào mọi
người, biến họ thành đồ ăn của tôi! Thế gian này ngược lại sẽ trở nên
hòa bình!"
Việc này không phải không có khả năng!
Tôi không nhịn được nữa, kéo Bạch Lẫm, nhỏ giọng: "Cho cô ta thai y anh có gặp khó khăn gì không?"
Theo lý thuyết, anh có thể giúp tôi chuyển thế làm người, bây giờ cho Mặc Nhiễm chắc cũng không sao nhỉ?
"Khó khăn?" Mặc Nhiễm khẽ cười, "Có lẽ anh ta đã đoán được tôi muốn làm gì
cho nên hằng đêm đều ở bên cô, dùng tinh khí của mình nuôi dưỡng thai y
trong người cô. Điều khiến anh ta do dự và không nỡ chính là cô!
Sao lại liên quan tới tôi?
Tôi nhìn Bạch Lẫm, nhỏ giọng hỏi: "Thai y này có liên quan gì đến tôi? Nếu
nó không quan trọng, được anh đồng ý thì có thể giao cho cô ta không?"
Mặc Nhiễm ra ngoài đã lâu, ngoại trừ ba người nhà họ Thái cùng bác sĩ Hồ bị xác rắn ký sinh thì không có người vô tội nào bị cô ta làm hại.
Xác rắn này còn có thể chữa bệnh, giúp con người kéo dài mạng sống thêm một thời gian nhắn.
Bây giờ nhân lúc cô ta còn chưa trở thành ác ma, không nên kích thích cô ta điên cuồng.
Nhanh chóng đưa cô ta đi chuyển thế làm người không phải cách tốt nhất sao?
Kẻ ác tự nguyện không làm việc xấu nữa, chỉ muốn làm người, tại sao lại không đồng ý?
Có lẽ Bạch Lẫm cũng nghĩ đến chuyện này nên cùng tôi... Khụ!
Nuôi dưỡng nhau thai!
Nhưng anh rốt cuộc đang do dự điều gì?
Thấy tôi đặt câu hỏi, Bạch Lẫm thở dài, nhìn Mặc Nhiễm: "Tôi không ra tay
chính là vì thấy cô hao hết tâm sức thoát khỏi mộ rắn đề làm gì. Cô cũng không làm việc ác, còn trừng phạt nhà họ Thái để trút giận cho Tô Kha,
tôi mới không bắt cô về. Lần này tôi ra tay là vì cô không nên để những
người khác bị xác rắn ký sinh, hơn nữa cô còn đe dọa Tô Kha, cô cứ tiếp
tục gây chuyện như vậy, nhất định sẽ gây ra chuyện." Bạch Lẫm cầm trứng
ngọc nhưng vẫn không làm gì.
Nghe giọng điều của anh, có vẻ anh không ý đối đầu với Mặc Nhiễm.
Tôi cẩn thận hỏi: "Nhau thai kia..."
Mặc Nhiễm chuyển thế làm người, quên hết tất cả không phải chuyện tốt sao?
Bạch Lẫm khẽ hừ một tiếng: "Không có thai y của tôi che chở, kiếp này dù em
là người, cho dù trộm thiên cơ thì đến lúc tiến vào luân hồi chắc chắn
sẽ bị trời phạt, sợ rằng tương lai đời đời kiếp kiếp đều phải làm rắn."
Tôi sững sờ, đây là điều khiến anh không nỡ?
Không nỡ để tôi sau này làm rắn?
Tôi còn tưởng sẽ đau đớn gì lắm, nghe vậy, tôi lập tức cười thoải mái với
hắn: "Làm rắn không phải cũng tốt sao? Đến lúc đó tôi sẽ đến mộ rắn tìm
anh!"
Vừa nói xong, chính tôi cũng ngây ra.
Hóa ra ở trong lòng tôi đến mộ rắn bầu bạn với Bạch Lẫm lại là chuyện vui đến thế.
Bạch Lẫm kinh ngạc nhìn tôi: "Em đồng ý làm rắn sao?"
"Khi đó chẳng phải tôi cũng là rắn à? Cũng khá tốt." Tôi trịnh trọng gật đầu.
Mặc Nhiễm ở bên cười: "Nhìn đi, anh không nỡ, người ta còn ao ước đấy.
Người ta muốn làm rắn với anh, giống như kiếp trước hai con rắn quấn
chặt lấy nhau, mặc kệ tôi còn ở trong quả trứng lạnh băng chua xót cỡ
nào."
"Nhưng nếu cô muốn hóa giải xác rắn, cứu những bệnh nhân
kia, cơ thể rắn của cô sẽ hóa thành vũng nước..." Bạch Lẫm cầm trứng
ngọc, trầm giọng, "Tôi cũng không nỡ nhìn cô chết."
Tôi nghe mà sửng sốt, đảo mắt nhìn bác sĩ Hồ.
Nhân vật phản diện Mặc Nhiễm thế mà đảo ngược mọi chuyện à?"
Bác sĩ Hồ cười khổ: "Chữa bệnh nào dễ dàng như vậy? Mặc Nhiễm dùng cơ thể
rắn của mình, tu vi cả đời, thai y của cô ấy và Bạch Lẫm cùng trứng ngọc kia, tất cả đều hóa thành nước mới thật sự là phương thuốc cứu người."
Mặc Nhiễm sợ chết nhưng lại lựa chọn con đường này.
Tôi nhất thời không thể hiểu nổi Mặc Nhiễm.
Nếu muốn đi chuyển thế làm người thì bắt buộc phải chết...
Mặc Nhiễm chỉ cười: "Những con linh xà vào mộ rắn có con nào không sợ chết? Nhưng dù sợ hãi, chúng vẫn biết nếu không vào mộ rắn, chúng có thể sẽ
ăn thịt người và những thứ chúng không nên anh, thế nên chúng nghe lời
triệu tập của anh, tìm về mộ rắn. Chúng sợ chết nhưng vẫn biết có một số chuyện không thể làm, tôi cũng vậy."
Mặc Nhiễm vươn tay về phía
Bạch Lẫm, nhẹ giọng: "Nhưng nỗi sợ cái chết của chúng cũng có thời hạn,
chết rồi sẽ không sợ nữa. Còn tôi nếu không chuyển thế, tôi sẽ sống mãi
trong nỗi sợ. Anh trai, anh đừng luyến tiếc nữa. Giống như trước đây đưa cô ấy đi chuyển thế, anh cũng tiễn em đi có được không? Em không muốn
cứ sống trong sợ hãi này nữa."
Mặc Nhiễm chậm rãi ngồi xuống
giường xác, ôm hai chân, cuộn tròn người, hơi ngẩng đầu nhìn Bạch Lẫm:
"Em đã gọi anh là anh trai rồi, nếu anh không đồng ý, em sẽ biến lời
mình nói thành sự thật. Anh cũng biết với chỉ một mình anh không thể
ngăn cản em, ba người nhà họ Thái chính là ví dụ tốt nhất! Ngoài kia có
bao nhiêu bệnh nhân như mẹ Thái? Bọn họ thậm chí điên cuồng muốn sống
hơn cả em."
Nghĩ đến dáng vẻ điên cuồng lúc chữa bệnh của mẹ Thái, tôi biết Mặc Nhiễm nói không sai.
Chỉ cần được sống, bị xác rắn ký sinh có đáng là gì!
Bạch Lẫm thở dài, đưa tay về phía tôi: "Qua đây."
Tay vừa được anh nắm lấy, toàn thân tôi lập tức căng cứng như có một cơn gió thổi qua.
Ngay sau đó Bạch Lẫm ôm lấy tôi, dịu dàng nói: "Tô Kha, tôi ở mộ rắn chờ em, hy vọng kiếp sau chúng ta có thể gặp lại ở mộ rắn!"
Tôi bỗng có cảm giác không đúng.
Muốn giải quyết xác rắn ký sinh cùng bệnh tật của chính họ, Mặc Nhiễm phải
đánh đổi bằng cơ thể rắn và tu vi của mình, vậy Bạch Lẫm thì sao?
Anh sinh ra cùng Mặc Nhiễm, nếu chỉ là nỗi sợ cái chết thì không đủ để có tác dụng như vậy.
E rằng Bạch Lẫm cũng phải chết!
Thảo nào Mặc Nhiễm lại làm nhiều chuyện như vậy, cô ta bắt bố mẹ tôi làm con tin, để xác rắn ký sinh trong người bác sĩ Hồ và ba mươi bảy bệnh nhân
kia, rõ ràng là cô ta muốn dùng tính mạng của mình và tôi ép Bạch Lẫm
chết cùng cô ta!
Tôi căng thẳng, nhấp môi muốn nói chuyện nhưng Bạch Lẫm đã cúi đầu mỉm cười, nhẹ nhàng hôn lên môi tôi.
Lúc này, tôi có cảm giác cả người nhẹ bẫng như bị anh hút lấy.
Sau đó trời đất xoay vòng như cơ thể đang lơ lửng.
Ánh đèn trong nhà xác đung đưa, quả trứng ngọc Bạch Lẫm đang cầm phát sáng hệt trong giấc mơ.
Anh và Mặc Nhiễm biến thành hai con rắn một đen một trắng chui vào trứng ngọc, cuộn tròn thành quả bóng.
Mặc Nhiễm cười với tôi: "Tôi sẽ báo thù cho cô."
Bất thình lình cửa nhà xác mở ra, thầy Hứa dẫn theo vài người cầm kiếm gỗ và la bàn xông vào.
Tôi có cảm giác có thứ gì đó đè lên trán mình, cả người nặng nề rơi xuống.
Đến khi nhìn lại, quả trứng ngọc phát ra ánh sáng yếu ớt, hai con rắn trắng và đen quấn lấy nhau rồi biến nhất, chỉ còn chất dịch bên trong.
Lồng ngực tôi đau nhói, dưới ánh sáng ấy, tôi trực tiếp ngất đi.
Đến lúc tỉnh lại, tôi đã ở nhà thầy Hứa.
Bố mẹ đứng ngay bên cạnh giận dữ trừng mắt: "Không phải chỉ trúng số thôi
sao? Ai bảo con đi xem bói nữa! Vừa nghe nói vận may đang đến là phấn
kích ngất đi, đúng là vô dụng!"
Thầy Hứa ở bên nháy mắt, nói tôi đã tỉnh, bảo bố mẹ tôi ra ngoài thắp nhang tạ lễ.
Bố mẹ tôi cảm ơn thầy Hứa xong rồi ra ngoài.
Đợi họ đi, thầy Hứa nói: "Xác rắn trong cơ thể họ đã không còn nữa, bởi vì
họ có xác rắn và chất dịch trong trứng ngọc nên có thể sẽ sống lâu trăm
tuổi. Thầy Hồ và bệnh nhân của ông ta sau khi ăn dịch trong trứng ngọc
đều đã hết bệnh, xác rắn trong cơ thể cũng được hóa giải. Mộ rắn là bí
mật lớn nhất của tộc rắn, lúc hai vị xà tiên vận hóa đương nhiên sẽ
không để người khác biết mộ rắn ở đâu, thế nên chỉ cần ăn dịch trứng
ngọc, bọn họ sẽ không còn nhớ chuyện xác rắn và mộ rắn, kể cả bác sĩ
Hồ."
Nói tới đây, thầy Hứa thổn thức: "Có điều mẹ Thái thì khác.
Khi ở mộ rắn bà ta đã nuốt thai y của xà tiên Mặc Nhiễm vào bụng, thế
nên thai y của Mặc Nhiễm ở trong cơ thể của bà ta. Xà tiên Mặc Nhiễm thu hồi thai y, cho dù bà ta có ăn dịch trứng ngọc cũng chỉ vận hóa xác
rắn, quên chuyện mộ rắn, nhưng bệnh tình thì càng nặng hơn. Hơn nữa xác
rắn hình như đã biến thành giòi bọ."
Nói tới đây, thầy Hứa nhìn
tôi: "Ba người nhà họ Thái cũng như vậy, xác rắn trong cơ thể đều biến
thành giòi bọ, hiện giờ đang phải chờ phẫu thuật để loại bỏ."
Thì ra Mặc Nhiễm nói báo thù giúp tôi chính là thế này.
Có lẽ vì sớm đã không còn tình cảm của nhà họ Thái nên nghe xong tôi chẳng có cảm xúc gì.
Tôi nhìn thầy Hứa: "Vậy Bạch Lẫm thì sao?"
Ông ấy dẫn người xông vào nhà xác, không lẽ...
Không cứu được Bạch Lẫm sao?
"Tô Kha, sống chết có số, luân hồi có đạo. Tự tiện thay đổi vòng luân hồi
sẽ bị trời phạt. Bạch Lẫm sợ là..." Thầy Hứa thở dài, "Anh ta trộm thiên cơ, lần này lại..."
Câu tiếp theo ông ấy không nói nữa.
Nhưng tôi hiểu.
Giằng co với Bạch Nhiễm ở nhà xác lâu như vậy, anh ấy chưa từng nhắc tới việc bản thân sẽ chết.
Mặc Nhiễm nói người anh ấy không nỡ chia tay chỉ có tôi.
Thế nên ngay từ đầu Bạch Lẫm đã không màng sống chết của mình.
Còn tôi, một chút cảm giác cũng không có.
Thậm chí tôi còn không biết anh ấy giúp tôi chuyển thế làm người chẳng khác nào đánh cược tính mạng của mình.
"Tô Kha..." Thầy Hứa gọi tôi, muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ thở dài.
Tôi nhìn ra cửa sổ, nhất thời thất thần.
Rõ ràng đêm qua Bạch Lẫm còn dựa vào cửa sổ, thản nhiên nói cho tôi biết
tôi kiếp trước là rắn năm bước. Anh kể anh không đành lòng nhìn nó chết, muốn cho nó được làm người như ước nguyện.
Nhưng anh không nói cái giá phải trả của việc này, cũng không nói bản thân đã đoán được hôm nay sẽ phải đối mặt với chuyện gì.
Thậm chí tôi còn thuyết phục anh làm theo lời Mặc Nhiễm, khiến anh và Mặc Nhiễm cùng chết.
Tôi và anh...
Tôi không nhớ chuyện của kiếp trước.
Nhưng ở kiếp này, từ ngày đến mộ rắn cho đến hôm qua vội vàng xuất hiện anh đều là vì cứu tôi nên mới phải hiện thân.
Có lẽ anh sớm đã đoán được cái kết, tờ vé số đó cũng là anh cố tình để tôi trúng.
Số tiền đó đủ để tôi sống cả đời này.
Anh cứ lặng lẽ bảo vệ tôi như vậy.
Nhưng đời này lại đến rồi đi quá vội vàng, vừa mới bắt đầu đã kết thúc.
Tôi không biết từ khi rời khỏi mộ rắn, ngày đêm ở bên tôi, nhìn tôi lặng lẽ chờ đợi cái chết, liệu anh có sợ cái chết hay không?
Hoặc như Mặc Nhiễm nói, liệu anh có phải cũng muốn ở lại thế gian này?
Nhưng những ngày đó, tôi chỉ có sợ hãi sự tồn tại của anh, hoàn toàn không biết anh đã trải qua những gì.
Lồng ngực tôi bỗng đau nhói, rõ ràng không có xác rắn nhưng lại như có thứ gì đó đang xuyên qua từng tấc thịt trên cơ thể tôi.
Cơn đau lớn đến mức tôi không thể kéo chăn ôm lấy mình.
Thầy Hứa thở dài, lặng lẽ ra ngoài.
Tôi ở nhà thầy Hứa một đêm, sau khi chắc chắn tôi không sao, bố mẹ đưa tôi về.
Bọn họ đều mất trí nhớ, chỉ nhớ vừa đến sân bay thì nhận được điện thoại
của thầy Hứa, nói tôi đi xem bói ngất trong cửa hàng của ông ta, bọn họ
lập tức quay về.
Họ vẫn còn đắm chìm trong niềm vui trúng vé số, cả quãng đời còn lại có thể sống không cần suy nghĩ.
Tôi nghỉ ngơi ở nhà hai ngày, đêm nào cũng ngủ sớm.
Tôi không còn mơ thấy Bạch Lẫm chứ đừng nói là mộng xuân kéo dài đến bình minh như trước.
Trái tim trống rỗng khiến tôi vô cùng khó chịu.
Tôi mang trái cây đến bệnh viện thăm mẹ Thái, người đang bị ung thư phổi hành hạ.
Bà ta không nhớ chuyện mộ rắn và xác rắn, chỉ nhớ tôi và Thái Minh Trạch đã ly hôn, ánh mắt nhìn tôi vẫn kỳ lạ như trước.
Khi chúng tôi vừa gặp nhau, bà ta liền hỏi có phải tôi đến xem bà ta đã chết chưa hay không.
Còn nói tôi ly hôn thì sướng rồi, không cần phải chăm sóc một bà già sắp
chết như bà ta, có phải tôi đến để nói bà ta biết tôi đã tìm được đối
tượng tiếp theo hay không.
Bà ta nói mình không còn sống lâu nữa, khi bà ta chết, con trai của bà ta chắc chắn sẽ tìm được người vợ tốt
hơn, đến lúc đó hắn sẽ gửi thiệp mời tôi uống rượu mừng.
Hai bố
con Thái Minh Trạch cũng phải nhập viện để gắp giòi ra khỏi người, người chăm sóc bà ta là hộ lý thuê bên ngoài, nghe bà ngông cuồng nói liền
trợn mắt nhìn lên trời.
Tôi thấy bà ta ốm yếu hơn trước nên không thèm so đo.
Gặp bác sĩ Hồ đến khám bệnh, tinh thần ông ta đã tốt hơn nhiều, cũng rất
vui vì tình hình tất cả bệnh nhân của ông ta đã có khởi sắc.
Ông ta nhận ra tôi, nhưng chỉ với thân phận con dâu cũ của mẹ Thái.
Tôi không dám thăm dò ông ta có còn nhớ chuyện mộ rắn hay không, lỡ ông ta đã quên, tôi thử lần này liệu có cám dỗ ông ta không?
Thời điểm rời khỏi phòng bệnh, tôi quay đầu nhìn lại.
Ông ta cầm giấy khám bệnh, vui vẻ nói chuyện với cô bé Tiểu Manh năm tuổi bị ung thư não.
Đôi mắt của Tiểu Manh sáng lên, cuối cùng cũng vui vẻ chọn sticker Elsa, nhờ bác sĩ Hồ dán lên cây kim.
Người thanh niên đến cửa hàng của thầy Hứa đưa di động của tôi đang vui vẻ bàn bạc với vợ việc xuất viện.
Trái tim tôi đột nhiên chua xót.
Họ vẫn còn sống, nhưng Bạch Lẫm có thể sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Khi xuống lầu, tôi gặp Thái Minh Trạch đang mặc đò bệnh nhân ở thang máy.
Trên người anh ta nồng nặc mùi thuốc hậu phẫu, thấy tôi liền đơ ra một lúc mới gọi: "Tô Kha..."
Tôi gật đầu: "Mẹ anh đang đợi anh đấy, mau đi đi."
Sau đó tôi tránh sang một bên nhường đường cho hắn.
Hắn nhìn tôi, muốn nói gì đó, đúng lúc thang máy tới, tôi đi thẳng vào bên trong, vẫy tay với hắn.
Dù kiếp trước tôi có nợ hắn điều gì thì kiếp này tôi cũng đã trả hết rồi.
Tôi chỉ nợ Bạch Lẫm.
Thái Minh Trạch định duỗi tay chặn thang máy nhưng hắn bỗng sững sờ, trơ mắt nhìn cửa thang máy đóng lại.
Tôi rời khỏi bệnh viện, đối mặt với ánh nắng chói chang, nhìn người bệnh lo lắng sầu khổ, nhớ tới đôi mắt sáng ngời của Tiểu Manh, có lẽ cái chết
của Bạch Lẫm và Mặc Nhiễm cũng có ý nghĩa.
Tôi về nhà sắp xếp với bố mẹ, lấy cớ đi xả hơi đến cái thôn nhỏ ở Kiềm Nam.
Anh nói sẽ đợi tôi ở mộ rắn, không còn ai nhớ đến mộ rắn, nhưng tôi thì có.
Trước đây Bạch Lẫm luôn bảo vệ tôi.
Lần này tôi không biết khi nào anh mới quay lại, vì thế cứ để tôi đến mộ rắn làm quen trước.
Một ngày nào đó có lẽ anh sẽ chuyển thế làm người, còn tôi làm rắn.
Có lẽ chúng tôi sẽ mãi mãi không bao giờ gặp lại nhau.