Vào một ngày Đỗ Thanh Vy đang làm việc thì được thông báo có người đến tìm.
Trợ lý Đỗ có người tìm cô.
“Ai vậy?”
" Người kia nói tên là Đỗ Thanh Việt."
“Trời ạ, bảo cậu ấy đợi tôi với, tôi sẽ xuống ngay.” Sự ngạc nhiên lập tức
tràn ngập khuôn mặt của cô, không kịp nói với Chu Đình Nam cô đã lao ra khỏi phòng.
Tại sảnh tầng 1, một chàng trai cao ráo đẹp trai
trong bộ quân phục màu xanh vàng đứng đó uy nghiêm với dáng vẻ nam tính, chiếc mũ sĩ quan kéo thấp che khuất đi đôi mắt sâu thẳm.
“ Thanh Việt.” Đỗ Thanh Vy kinh ngạc hét lên và chạy tới ôm cậu vào lòng thật chặt
"Thanh Việt sao em lại tới đây?"
"Sau khi tốt nghiệp em được phân công, sắp nhập ngũ rồi, trước khi đi em muốn đến gặp Vy."
"Em đi ở đâu vậy? Có xa nhà không?" Cô hào hứng kéo anh đến khu vực lễ tân của đại sảnh.
“ Quân khu bố từng ở đó.”
Đỗ Thanh Vy nắm lấy tay anh, ghen tị nói: " Tốt rồi, cuối cùng em cũng
không phụ lòng mong đợi của cha. Nếu cha mẹ chỉ có mình chị là con thì
họ sẽ hối hận cả đời, ha ha."
" Thanh Vy cũng là niềm tự hào của
bố mẹ mà." Hai người chỉ cách nhau 14 tháng, cậu bé từ nhỏ đã trưởng
thành và vững vàng hơn cô, luôn là người bảo vệ cô từ khi tôi còn nhỏ.
Vì vậy, Không biết từ bao giờ, cậu bé ít gọi cô là chị, chủ yếu chỉ gọi
bằng tên.
Cô nhếch mép cười, tự đáy lòng khen ngợi: “Thanh Việt, em là niềm tự hào của bố mẹ và của chị.”
Đỗ Thanh Vy thần bí nói: “ Em không biết sao, khi còn đi học, những cô gái đó đã bị em mê hoặc đấy. Thời gian lúc đó em không biết chị tự hào như
thế nào vì em là em trai của chị đâu... Hì hì thời đấy chị được ăn rất
nhiều socola miễn phí của mấy chị gái khoá trên đấy"
Lông mày kiếm của cậu nhướng lên có một chút ngại ngùng cốc đầu cô, “ Từ nhỏ đã ham ăn.”
“Bố mẹ vẫn ổn chứ?”
"Được, chỉ là mẹ nói rất nhớ Vy, đã lâu như vậy chị cũng không có trở về."
“Ừ, đã lâu không gặp, chị cũng nhớ mẹ.” Giọng cô trầm xuống, cũng muốn về
nhưng không biết nên đối mặt với bố như thế nào. Nói mình không than vãn là sai, đó chỉ là sự trốn tránh bản thân, nghĩ về cuộc sống hiện tại
của mình, làm sao cô có thể không than vãn được?
" Thanh Vy, chị dạo này thế nào?" Đỗ Thanh Việt thẳng thắn nói, “ Em muốn nghe sự thật."
" Vẫn ổn, sao vậy? Hehe."
" Em phải đi xa nên người em lo lắng nhất là chị"
" Em cho rằng chúng ta vẫn còn là trẻ con sao, ha ha, chị đã kết hôn, em
cũng đã tốt nghiệp cũng sắp nhập ngũ rồi, chúng ta đều trưởng thành rồi, Thanh Việt chị hiện tại có thể tự lo cho mình."
Ánh mắt của Đỗ
Thanh Việt như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng vào trái tim cô, dễ
dàng lột bỏ lớp ngụy trang của cô, anh nhíu đôi mày kiếm nhẹ nhàng mà
sắc bén gọi: " Thanh Vy"
Cô thất bại rũ vai, bĩu môi: “Thanh Việt, đừng như vậy, dù sao chị cũng là chị gái của em giữ chút thể diện cho
chị, được không?”
Anh thở dài không thành lời, “ Để em gặp anh ấy,"
“Cái gì?”
“Cho em gặp anh ta, anh rể.” Đỗ Thanh Việt nghiêm túc nói.
"Sao lại gặp anh ấy? Có chuyện gì hay gặp sao? Ăn cơm chưa? Để chị đãi em
bữa tối. Ở thành phố có mấy nhà hàng đặc sản rất ngon." Cô vội vàng
ngắt lời của Đỗ Thanh Việt, cô không muốn bọn họ gặp mặt.... Cô sợ Chu
Đình Nam sẽ nói những lời khó nghe để chọc tức em trai mình.
" Em muốn gặp."
“Thanh Việt…” Cô bất lực kêu lên, “Hình như anh ấy không có ở đây, anh ấy đi ra ngoài rồi.”
“Tôi đến rồi.” Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng cô, Đỗ Thanh Việt cũng đứng dậy và nhìn Chu Đình Nam đang từng bước đến gần.
Chu Đình Nam vững vàng đi tới trước mặt Đỗ Thanh Việt, trong mắt anh hiện
lên một tia kỳ dị, chẳng lẽ là kinh ngạc sao? Hào hứng? Tuy nhiên... cô
hơi bối rối. Hai người đứng đối diện nhau, dùng ánh mắt sắc bén đánh giá đối phương, nhất thời không nói chuyện mà chỉ im lặng.
"Ồ, nhìn
họ thật giống nhau." Một tiếng cảm thán trầm thấp từ bên cạnh truyền
đến, cô liếc nhìn cô gái nói nhiều, đột nhiên phát hiện Chu Đình Nam và
Thanh Việt thực sự rất giống nhau, dáng người cao thẳng giống nhau, cùng một màu đen và đen lông mày kiếm rậm rạp, cùng một đôi mắt sắc bén,
nhưng ở Chu Đình Nam người ta lại cảm thấy được sự xấu xa khi nhìn vào,
trong khi Thanh Việt lại có một tinh thần chính nghĩa.
Nhìn hai
người giống nhau, không phân biệt được ai đẹp hơn ai khiến Đỗ Thanh Vy
phải cảm khái, thế giới này rộng lớn như vậy hoá ra vẫn có sự trùng hợp
ngẫu nhiên.
"Này, hai người..." Cô nhìn hai người đàn ông đang nhìn nhau chằm chằm một cách kỳ lạ, không khỏi gọi họ ra.
Chu Đình Nam nhắm lại đôi mắt đỏ hoe và vỗ vai Thanh Việt: "Chúng ta đổi chỗ đi."
Đỗ Thanh Việt không nói gì, chỉ là yên lặng đi theo phía sau, hai người đi ra ngoài.
“Này, hai người đi đâu vậy?” Cô hét lên, bối rối nhìn bóng lưng họ biến mất khỏi tầm nhìn của mình.
" Hai người này rốt cuộc đang bày trò gì vậy? Đỗ Thanh Vy đi đi lại lại trong phòng, tự tưởng tượng ra những cảnh đánh nhau đầy máu mẹ. Rất có
thể mà hai người họ một người luôn khiêu khích người khác một người luôn mất bình tĩnh như vậy.
Khi bóng dáng của hai người đàn ông lại
xuất hiện trong tầm mắt của cô, cô vội vã chạy tới, không ngừng phàn
nàn: "Anh đã đi đâu? Tại sao anh lại quay lại? Không có chuyện gì xảy ra đúng không?" ý cô muốn hỏi là hai người có đánh nhau không nhưng nhìn
thế này chắc là không đi.
Đỗ Thanh Việt cười cười, nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời: "Không có việc gì, có thể có chuyện gì được? Ha ha."
Cô khoa trương vỗ ngực, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Chu Đình Nam, kéo em mình, nhỏ giọng nói: “ Em không có làm gì anh ta chứ?”
"Không, làm sao vậy?" Đỗ Thanh Việt khó hiểu hỏi.
“Vậy tại sao anh ta lại có vẻ mặt quỷ dị như vậy, giống như có người nợ tiền anh ta, em không đánh anh ta chứ?” Cô lo lắng hỏi.
“Ha ha, khi nào thì trong đầu chị mới bớt cái suy nghĩ không bình thường đây.” Đỗ Thanh Việt vuốt tóc cô cười nói.
Đôi mắt lạnh lùng của Chu Đình Nam dừng lại trên người cô, không hiểu sao
cô có thể cảm nhận được sự thù địch nồng đượm trong mắt anh.
Đỗ Thanh Việt khẽ nhíu mày, nắm lấy bả vai của cô trầm giọng gọi: "Anh rể."
Chu Đình Nam rời mắt khỏi cô và quay sang với Thanh Việt: "Em không định ở lại ăn tối sao?"
"Không, tôi..." Đỗ Thanh Việt liếc nhìn cô rồi nói "Tôi đã giao Thanh Vy cho
anh, hãy đối xử tốt với cô ấy, cô ấy là một cô gái tốt."
"Trở về,
làm việc chăm chỉ trong quân đội, đừng để bố cậu khó xử." Chu Đình Nam
nhìn cậu một cách kiên định. Chưa kể, anh ấy thực sự trông giống như một người anh rể, và những lời anh ấy nói ra rất mạnh mẽ.
“Vy em đi
đây, chị phải chăm sóc bản thân thật tốt, hãy về thăm bố mẹ nhiều hơn,
họ đều rất yêu chị.” Đôi mắt của Đỗ Thanh Việt lúc này cũng đỏ hoe.
"Thanh Việt..." Đỗ Thanh Vy cũng cảm thấy buồn, từ khi cậu nhập học, hai
người ngày càng ít gặp nhau hơn, bây giờ lại đi nhập ngũ, không biết khi nào mới gặp lại nhau. Ngay khi dòng chảy tuôn ra, cô đưa tay ra, vòng
qua eo cậu, tựa đầu vào ngực cậu dặn dò.
“Thanh Việt, em phải tự
chăm sóc bản thân thật tốt, đừng quá ép buộc mình.” Cô nhắc nhở, trong
lòng có rất nhiều bất đắc dĩ. Từ khi còn nhỏ, cha cô đã rất nghiêm khắc
với cô, hầu hết thời gian đều là Thanh Việt bảo vệ cô nên tình cảm của
hai người thân thiết và sâu đậm hơn tình chị em bình thường.
Chu Đình Nam lúc này đi tới và kéo cô ra khỏi vòng tay của Thanh Việt: "Đừng có như mẹ tiễn con đi xa nữa."
" Anh nhất định phải đối tốt với chị ấy nếu không tôi sẽ không tha thứ
cho anh." Đỗ Thanh Việt lại nói với Chu Đình Nam, sau đó nhìn cô rồi
quay người rời đi.
Nhìn chiếc taxi của em trai mình biến mất ở cuối đường, cô quay lại và ngã vào vòng tay của Chu Đình Nam.
"Được rồi, chồng em ở đây em còn khóc cái gì?" Anh nghẹn ngào nói. Tên khốn
kiếp này còn muốn ăn giấm của Thanh Việt, cô giơ nắm đấm, đấm hắn một
cái, chửi: “ Đồ khốn, nếu không phải là lấy anh sao Thanh Việt phải lo
như vậy. Giờ còn ở đây ghen với em vợ mình.”