Rời khỏi Tỉ Hy cung, hoàng đế không còn tâm trạng nào để nghĩ đến chuyện thị tẩm nữa. Nhưng nhắc đến Giai quý phi, Tiểu Điệp bỗng thấy thương
xót cho chàng ta. Quả nhiên, nam nhân ở đây chỉ cần tỏ ra tội nghiệp một chút, cô liền muốn quan tâm đến họ.
Dùng thiện xong rồi, thì cứ bước từng bước thật nhanh đến Xuân Hành cung. Cung nhân đi đằng sau còn không đuổi kịp cô nữa mà. Ngay lúc này, cô rất muốn nói với chàng ta
rằng "ta nhớ huynh".
Nhưng lúc nghĩ với lúc đã đứng trước mặt
người đó rồi, thật khác biệt. Tiểu Điệp không hiểu vì sao mình lại đi
nhanh như vậy. Mới đó mà đã đến trước tẩm phòng của Giai quý phi rồi.
Ánh chiều tà nhấp nhô trên mái ngói. Một màu vàng cam pha lẫn vào màu má
hồng của Tiểu Điệp. Y phục hôm nay hai người mặc cũng thật hợp. Cô diện
một bộ màu trắng nên thừa hưởng hết màu của ánh nắng chiều muộn. Còn Mặc Uyên, khoác lên mình bộ màu xám xanh nhạt, trông thật thanh lịch.
Ánh mắt ấy, ánh mắt của hai người nhìn nhau vẫn cứ như ở Hồ phủ. Ngây ngô,
trong trẻo, một chút tình cảm nam nữ năm ấy đã từng gợn lên ở trong
lòng. Giờ nhìn nhau thế này, cô vẫn có cảm giác như vậy. Tiểu Điệp tự
hỏi, liệu giữa Bình Ngọc và Mặc Uyên, ai là người dịu dàng hơn?
Giai quý phi đứng đó cứ như đang chờ đợi, vừa nhìn thấy bệ hạ thì liền thất
thần ngơ ngác ra một lúc. Nhờ cô tiến thêm một bước, chàng ta mới giật
mình vội hành lễ.
- Tham kiến bệ hạ.
Những cung nhân
khác quỳ xuống hành lễ. Trong lúc đó, Tiểu Điệp đã vội vàng tiến đến gần hơn nắm lấy tay Mặc Uyên rồi dùng ánh mắt đầy thương nhớ.
- Trẫm nhớ mình mới chạm mặt quý phi cùng các phi tần khác ban nãy thôi.
Giờ gặp, lại có cảm giác như đã lâu lắm rồi không ở cùng quý phi.
- Bệ hạ thật khéo đùa. Bên ngoài gió lạnh, chúng ta vào trong thôi ạ.
- Được.
Hai người nắm tay nhau bước vào trong phòng. Cung nhân đứng ở bên ngoài lại bắt đầu cười nói thì thầm. Hoàng đế thật biết cách sủng hạnh đều đặn
các hậu phi trong cung mà. Hôm kia là hoàng hậu, hôm qua là Tuệ Tĩnh quý phi, hôm nay là Giai quý phi, chắc ngày mai sẽ đến Nghiên phi, mốt đến
Minh phi quá.
Hồ Chính Vương được Giai quý phi dẫn đường đến nơi có chiếc giường rộng rãi, không có ai làm phiền bọn họ nữa. Ngồi xuống
giường cùng nhau, mặt đối mặt, tay trong tay, cảm xúc muốn chiếm lấy đối phương cứ ngày một dâng lên cồn cào.
Lâu rồi chưa được thưởng
thức dung nhan của Mặc Uyên, dù sao đây cũng là một trong hai nhân vật
cô ấy từng rất thích vì vẻ ngoài và tính cách.
Hơi thở ấm áp của Giai quý phi sao cứ cảm giác ngày càng tiến lại gần cô hơn. Đến khi môi chạm môi, Tiểu Điệp mới chợt tỉnh đẩy nhẹ Mặc Uyên ra.
- Quý phi, trẫm còn chưa nói gì mà?
- Thế bệ hạ... nói đi ạ. - Chàng ta ngại ngùng.
- Cũng chẳng có gì đâu. Dạo này mọi người thế nào rồi? Vẫn khỏe chứ?
- Đa tạ bệ hạ đã quan tâm. Phu tế cùng các vị phi tần khác đều rất khỏe mạnh.
- Vậy thì tốt. Nhìn quý phi trẫm lại nhớ đến Khánh phi ở Hoàng Hải cung.
- Bệ hạ nhớ đến hai huynh đệ phu tế, phu tế vô cùng cảm kích.
- Ở Xuân Hành cung thế nào?
- Nơi này rộng rãi, bố trí nguy nga tráng lệ, tốt hơn rất nhiều so với với Hồ quận phủ ạ.
- Ừm. Hồ quận phủ thì mỗi người ở một phòng. Còn ở đây, mỗi người ở một
cung. Kiều Vũ giờ đã là Nghiên phi, Hạ Cầm là Minh phi. Bọn họ cũng là
người hiểu lễ nghĩa. Tuy nhiên, Hạ Cầm có vẻ trầm tính hơn. Còn Đình
Uyển và Hoàng Dĩ vẫn có gì đó còn trẻ con giống trẫm. Ngọa chiêu nghi
thì... có vẻ khá mỏng manh yếu đuối.
- Thế còn phu tế thì sao ạ? - Mặc Uyên trông chờ.
- Giai quý phi và hoàng hậu đều rất dịu dàng, chu đáo. Chỉ có mỗi Tuệ Tĩnh quý phi thì trẫm bó tay rồi.
- Phu tế nghe nói bệ hạ tự kê đơn thuốc tráng dương cho huynh ấy. Thế sao giờ bệ hạ khi nhắc đến lại...
- Cái gì dùng nhiều cũng không tốt. - Tiểu Điệp vuốt ve bàn tay đang dần
trở nên mềm mại của Mặc Uyên. - Trẫm mệt rồi, phiền quý phi hầu ngủ.
Giai quý phi nghe xong thì có chút tiếc nuối, nhưng vẫn đáp lại:
- Vâng, bệ hạ.
Hầu ngủ thì đúng theo nghĩa đen của nó chỉ là hầu ngủ thôi. Mặc Uyên chỉ
việc giúp hoàng đế cởi lớp áo bên ngoài, cởi giày rồi đỡ người nằm lên
giường nghỉ ngơi. Còn chàng ta, sau khi làm xong mấy việc lặt vặt đó thì mới có thể nằm cạnh bệ hạ.
Như lúc còn ở Hồ quận phủ, Mặc Uyên
ôm Tiểu Điệp từ đằng sau, không ngừng hôn lên mái tóc đen dài thơm mùi
hoa sữa. Một ngày của bệ hạ chưa bao giờ dành riêng cho ai. Buổi sáng
người phải thượng triều, triệu các quan thần đến bàn chuyện. Tối đến,
khi lại ngủ ở cung này, khi lại nghỉ ngơi ở cung kia.
Nghĩ đến đây, Mặc Uyên càng ôm cô chặt hơn, không muốn bệ hạ rời xa mình.
- Quý phi làm gì ôm chặt quá vậy? Trời hơi nóng.
- Bệ hạ, phu tế sợ người sẽ rời đi. Phu tế ước gì bệ hạ có thể ở đây cả ngày.
- Trẫm không thể làm vậy được.
- Phu tế biết. Phu tế chỉ là ước thôi. Một giấc mộng không bao giờ thành hiện thực.