Trở lại trên núi, Lam Vong Cơ lại đi đến gian nhà hoa long đảm một
chuyến, nhưng lần này cũng không ở lại lâu lắm, chỉ là đi cất một món
đồ. Y mở một cánh cửa tủ ra, đặt cái trống bỏi vừa rồi Ngụy Vô Tiện mua
cho y ở Thải Y trấn vào đó, mà trong ngăn tủ đó, còn bày một cái trống
bỏi khác. Nó nhìn qua là đồ cũ, nhưng cũng không bị dính bụi bặm gì, vừa nhìn đã biết là đồ vật thường xuyên được người ta cất giữ cẩn thận.
Ánh mắt dừng lại hồi lâu trên hai đồ vật nhỏ kia, rồi Lam Vong Cơ mới chậm
rãi nhẹ nhàng đóng chặt cửa tủ, như thể đem tâm sự của y cũng nhốt chung vào đó.
Từ sau khi y một mình rời khỏi Thải Y trấn, mấy ngày
liền cũng không gặp lại Ngụy Vô Tiện. Mấy hôm nay Lam Khải Nhân vì
chuyện của Thủy Hành Uyên mà hao tổn sức lực, việc giảng bài cũng tạm
dừng mấy ngày.
Hôm nay Lam Vong Cơ vẫn như thường lệ đến Tàng Thư Các, vừa ngồi xuống không bao lâu, chợt nghe ngoài cửa sổ truyền đến
một trận âm thanh láo nháo ồn ào. Y theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ,
quả nhiên nhìn thấy Ngụy Vô Tiện đang được bảy tám thiếu niên vây quanh
chuẩn bị ra ngoài. Lúc y nhìn qua, Ngụy Vô Tiện cũng đúng lúc nhìn về
phía y.
Trong tích tắc ánh mắt giao nhau, y nhanh chóng thu hồi
ánh mắt, bút trong tay lại không khống chế được làm loang một vết mực
trên giấy Tuyên Thành. Y nhìn chằm chằm vết mực loang kia hồi lâu, mới
đổi tờ giấy khác để viết lại từ đầu, lại nhấc bút lên, nhưng làm sao
cũng không viết ra được một chữ nào. Nhẹ nhàng thở dài một tiếng, Lam
Vong Cơ đặt bút trở lại giá bút, đứng dậy thu dọn sắp xếp lại bộ sưu tập sách cổ.
Gần giữa trưa, rốt cục y ngồi xuống một lần nữa, bắt
đầu tập viết chữ, vừa viết xong một tờ giấy, chợt nghe cửa sổ vang lên
một tiếng động nhỏ. Trong lòng khẽ động, y ngẩng đầu nhìn qua, quả nhiên có bóng người từ ngoài cửa sổ nhảy vào.
"Lam Trạm, ta đã trở lại nè! Mấy ngày không gặp có nhớ ta không?"
Lam Vong Cơ trầm mặc, từ chối cho ý kiến, đem chữ vừa viết xong phơi ở một bên.
Ngụy Vô Tiện chỉ coi sự im lặng của y là không muốn để ý tới mình, không
chút khách khí cầm lấy tờ giấy Lam Vong Cơ vừa mới đặt xuống để thưởng
thức, đồng thời chân thành khen ngợi: "Chữ tốt."
Thấy Lam Vong Cơ vẫn không có ý định phản ứng lại hắn, Ngụy Vô Tiện cẩn thận đặt tờ giấy trở lại, tiếp tục nói: "Lam Trạm, lần trước không phải đã nói chúng ta
là bằng hữu sao, ngươi đối với bằng hữu chính là thái độ này à, ít nhất
cũng nhìn ta một chút đi."
Buông bút trong tay xuống, Lam Vong Cơ ngước mắt lên nhìn hắn.
Bị y nhìn như vậy, nụ cười trên mặt Ngụy Vô Tiện lại xán lạn thêm vài
phần, sau đó giống như ảo thuật, từ trong ngực lấy ra hai con thỏ, xách
lỗ tai chúng lắc lư trước mặt Lam Vong Cơ: "Thế nào, béo mập hay không,
có thích không."
Lam Vong Cơ hơi nhíu mày: "Ngươi muốn làm gì."
Ngụy Vô Tiện đặt hai con thỏ lên bàn của y, nói: "Không làm gì, nhìn ngươi
cứ luôn một mình, bắt hai con thỏ đến làm bạn với ngươi."
Thật ra lúc buổi sáng ở dưới Tàng Thư Các nhìn thấy Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện
vốn định gọi y cùng ra ngoài chơi, nhưng lập tức bị Giang Trừng và Nhiếp Hoài Tang phủ quyết, khi trở về từ sau núi tâm huyết dâng trào, liền
bắt hai con thỏ đến cho y chơi.
Hai con thỏ đều là vừa mập vừa
tròn, nhưng tính tình hoàn toàn không giống nhau, một con cực kỳ an
tĩnh, nằm sấp trên bàn chậm rãi nhai lá rau, con còn lại cực kỳ hoạt bát hiếu động, không ngừng nhảy lên lăn qua lăn lại ở bên cạnh đồng bạn của nó, không yên ổn được một khắc nào.
Lam Vong Cơ thần sắc nghiêm
túc nhìn chằm chằm hai con thỏ đang làm loạn thành một nùi trên án thư
của y, bỗng nhiên lại nghe Ngụy Vô Tiện gọi y "Lam Trạm Lam Trạm."
Biết Ngụy Vô Tiện vừa mở miệng nhất định không có chuyện tốt, Lam Vong Cơ vẫn đáp: "Chuyện gì."
Ngụy Vô Tiện chỉ hai nhóc con lông xù nói: "Ngươi xem chúng nó xếp chồng lên nhau như vậy, có phải là đang.....?"
Lam Vong Cơ nói: "Hai con này đều là đực!"
Ngụy Vô Tiện tò mò nhìn y một cái: "Đực hả?"
Làm như muốn xác nhận lời Lam Vong Cơ nói có phải là thật hay không, Ngụy
Vô Tiện ngồi trên bệ cửa sổ, hai tay chống lên bàn, thò người về phía
trước đến gần hai con thỏ chăm chú nhìn, rồi mới ngẩng đầu cười nói:
"Thật..."
Vừa ngẩng đầu, hắn mới phát hiện hắn và Lam Vong Cơ
hình như mặt đối mặt dựa vào hơi gần quá, thậm chí mơ hồ có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của đối phương. Loại cảm giác như đã từng quen biết
này làm cho hắn đột nhiên nhớ lại nụ hôn lúc trước, tâm thần không khỏi
rối loạn, sững sờ ngay tại chỗ, ngay cả lời chuẩn bị nói cũng quên nói
tiếp.
Lam Vong Cơ hiển nhiên không ngờ Ngụy Vô Tiện lại đột nhiên đến gần như vậy, cũng trực tiếp ngây ngẩn cả người.
Hai người cứ như vậy trầm mặc nhìn nhau, không khí phảng phất ngưng đọng,
ai cũng không có ý định phá vỡ phần ý tứ yên tĩnh này trước.
Không biết qua bao lâu, Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên cảm thấy bàn tay chống trên
bàn bắt đầu tê rần. Còn chưa kịp phản ứng, cánh tay mềm nhũn, hắn liền
vô cùng mất mặt rơi xuống khỏi bệ cửa sổ, nửa người trên trực tiếp ngã
trên án thư của Lam Vong Cơ.
Vào khoảnh khắc hắn té sấp xuống,
hai con thỏ lập tức nhanh nhẹn nhảy sang một bên, nghiên mực trên bàn bị lật nghiêng, mực đen kịt văng lên mặt hai người.
Trên mặt Lam
Vong Cơ cũng bị văng vài giọt mực, y xưa nay chú trọng đến dáng vẻ lúc
này cũng không để ý lau đi vết mực trên mặt, sững sờ nhìn Ngụy Vô Tiện
té sấp trong một tư thế cực kỳ buồn cười trước mặt y. Tay y giơ tới nửa
chừng lại treo giữa không trung, làm như còn đang suy nghĩ nên làm thế
nào để đỡ người trước mắt đứng lên.
Trong nháy mắt do dự của y,
Ngụy Vô Tiện đã tự mình nhe răng trợn mắt đứng lên, tiếp tục nói xong
câu vừa rồi còn chưa nói xong: "Thật sự là hai con đực ha, ta tự mình
bắt được mà cũng không phát hiện, ngươi quan sát thật tỉ mỉ." Nói xong,
hắn ôm hai con thỏ đang trốn bên cạnh lên dụi dụi vào lòng, nhưng con
thỏ kia làm như không thích bị hắn chà đạp như vậy, trực tiếp vùng vẫy
thoát khỏi vòng tay của hắn rồi nhảy xuống đất chạy đi.
"Không được, con thỏ chạy rồi! Lam Trạm, ngươi giúp ta bắt con thỏ đó trở lại!"
Nhưng Lam Vong Cơ làm như đang suy nghĩ gì đó, thờ ơ với tiếng kêu của hắn,
Ngụy Vô Tiện đảo mắt nghĩ tới người như Lam Vong Cơ chắc là cũng chưa
từng bắt thỏ, vì thế cũng không trông cậy vào y hỗ trợ, trực tiếp ném
con thỏ rất yên tĩnh kia vào trong ngực Lam Vong Cơ, rồi đuổi theo con
thỏ bỏ chạy kia.
Đừng nhìn con thỏ kia bề ngoài béo mập, nhưng
nhảy nhót lên lại rất nhanh, Ngụy Vô Tiện chụp hụt mấy lần, tức giận bất bình nghĩ vừa rồi ở phía sau núi tại sao có thể bắt dễ dàng như vậy,
nhất định là không gian Tàng Thư Các quá nhỏ cản trở hắn phát huy như
mọi khi.
Nhìn Ngụy Vô Tiện đuổi theo một con thỏ nhỏ chạy qua
chạy lại giữa các kệ sách của Tàng Thư Các, mấy lần suýt nữa đụng vào kệ sách, Lam Vong Cơ mi tâm hơi nhíu lại, bất đắc dĩ đặt con thỏ an tĩnh
trong ngực sang một bên, chuẩn bị hỗ trợ cùng nhau bắt con thỏ nghịch
ngợm kia.
Hai người hợp lực bao vây chặn đuổi, con thỏ nhỏ rốt
cục bị dồn vào một góc, Ngụy Vô Tiện nhìn chằm chằm nó cười xấu xa nói:
"Hắc hắc, lần này chắc trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của ta rồi
ha."
Đối với giọng điệu ngả ngớn như vậy của hắn, Lam Vong Cơ đã
sớm quen, nhưng trong lòng vẫn có chút cạn lời, xem ra bất kể có phải là cô nương hay không, cho dù là đối với động vật nhỏ hắn cũng thích trêu
chọc như vậy.
Ngụy Vô Tiện chậm rãi tới gần con thỏ nhỏ chuẩn bị
bắt nó, không cẩn thận lại đụng vào kệ sách bên cạnh, bỗng nhiên nghe
được một giọng nói có chút gấp gáp truyền đến —— "Cẩn thận!"
Kệ
sách kia bị hắn đuổi theo con thỏ đụng vào vài lần, sách bên trên đã bắt đầu lung lay sắp đổ, lần này hắn lại đụng hơi mạnh, toàn bộ sách liền
cùng nhau đập xuống. Hắn còn chưa kịp phản ứng, một bóng người đã nhanh
chóng vọt tới bên cạnh hắn, đem cả người hắn che ở dưới thân.
Một trận rầm rầm vang lên, toàn bộ sách trên kệ đập vào đầu Lam Vong Cơ.
Phát quan bị đè lệch sang một bên, hơn nữa khuôn mặt trước đó đã bị mực
nhuộm bẩn, bộ dáng thật là chật vật, hoàn toàn không phải bộ dáng đoan
trang nghiêm túc ngày thường.
Ngụy Vô Tiện lại hoàn toàn không
cười nổi, chỉ cảm thấy những cuốn sách kia mặc dù không đập vào người
hắn, nhưng trông có vẻ rất đau. Nhưng người bảo vệ hắn lại làm như hoàn
toàn không cảm nhận được đau đớn, lông mày cũng không nhíu lại một cái,
chỉ hơi mở to hai mắt, đôi mắt xưa nay trong trẻo lạnh lùng có chút kinh hoảng thất thố.
Hắn vốn định hỏi Lam Vong Cơ có sao không, trong nháy mắt ngửa đầu giao nhau với đôi mắt màu lưu ly kia, đột nhiên có
chút hoảng hốt, trực tiếp quên mất lời vốn muốn nói.
Màu mắt Lam Trạm thực sự rất nhạt nha.
Hắn không tự chủ được lại chủ động ghé sát về phía trước một chút, Lam Vong Cơ làm như cũng ngây ngẩn cả người, duy trì tư thế ban đầu không nhúc
nhích.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua các kệ sách của Tàng Thư Các
chiếu lên người bọn họ, dường như bao phủ một tầng ánh sáng ấm áp ái
muội.
Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần, loại cảm giác từng quen biết cứ luôn quanh quẩn trong đầu, khiến hắn khó có thể quên
đó cũng dâng lên từng lớp từng lớp, càng lúc càng nồng đậm.
Sau đó, hắn giống như bị ma quỷ xui khiến mà đưa miệng mình lại gần.