Phong Thư Ngâm đi theo đám người Bùi Ngọc đến Kiếm Tông.
Vào buổi tối ngày vừa mới thông qua khảo hạch, bước lên Vân thuyền, Kỷ Hành đã
sớm vào phòng nghỉ ngơi, còn hắn đi tìm đệ tử Kiếm Tông tìm hiểu tin
tức.
Những đệ tử Kiếm tông này không kiêu căng như đệ tử Linh
Tông, đối mặt với thỉnh giáo của hắn cũng kiên nhẫn hữu lễ, bọn họ nói,
Tu Chân giới có sáu kỳ cảnh lớn, tứ đại tiên môn mỗi người chiếm một
cái, hai chỗ khác, chính là ma vực nằm ở cực tây, cùng với Vong Trần cốc ở phía nam.
Mà Trường Thanh sơn mạch nơi Ngự Kiếm Tiên Tông ở, lại là một cảnh lớn nhất trong sáu kỳ cảnh.
Phong Thư Ngâm chưa từng nhìn thấy, nhưng hắn biết những đệ tử Kiếm tông này không cần phóng đại.
Bọn họ nói, Trường Thanh sơn mạch dài liên miên mấy vạn dặm, cách trăm dặm
chính là cảnh trí hoàn toàn khác, một phương trời nắng một phương mưa,
một phương tuyết rơi một phương nắng nóng. Ngọn núi này rợp bóng cây,
cánh đồng kia lá sen phủ đầy. Nơi này đất trời thành bích, núi kim lãng
cuồn cuộn... Cho dù tu sĩ Trúc Cơ ngự kiếm phi hành một tháng, cũng chưa chắc có thể thưởng thức hết tất cả cảnh đẹp nơi đây.
Bọn họ còn
nói, đệ tử Ngự Kiếm Tiên Tông mỗi ngày giờ Dần* phải đứng dậy đến giáo
trường luyện kiếm, trước buổi trưa mỗi người phải vung kiếm hơn một ngàn lần, sau buổi trưa phải đến Văn Uyên các tu tập điển tịch tâm pháp của
tu chân giới, vào mỗi cuối tháng phải sát hạch...
Đêm đó Phong
Thư Ngâm nghe rất nhiều rất nhiều điều, thậm chí vừa nghe vừa nghĩ, nếu
sau này bọn họ đến Kiếm Tông, sẽ là quang cảnh như thế nào?
Bọn
họ sẽ ở trong cùng một gian phòng, mỗi ngày vào giờ Dần thì cùng nhau đi giáo trường luyện kiếm, buổi trưa cùng nhau đến phòng ăn dùng bữa, qua
buổi trưa thì cùng nhau đến Văn Uyên các tu tập điển tịch, sau đó cùng
nhau thông qua khảo hạch cuối tháng... Có lẽ sát hạch sẽ cùng nhau thất
bại, nhưng như vậy cũng không sao, bọn họ có thể cùng nhau đi tưới đất
bón phân cho linh điền của Lục Trúc Phong... Chờ sau khi hình phạt kết
thúc lại cùng nhau tu hành!
Có lẽ rất nhanh thôi bọn họ có thể
học ngự kiếm, Kỷ Hành học nhanh hơn hắn, đến lúc đó hắn sẽ để Kỷ Hành
ngự kiếm dẫn hắn đến dưới chân núi giết yêu thú luyện tập!
Có lẽ đôi khi họ sẽ bị thương, nhưng hai người họ có thể tựa lưng nhau để giết ra một con đường!
Đợi đến khi học có thành tựu, bọn họ liền cùng nhau xuống núi, một bên tìm Phong Ngũ, một bên báo thù cho Phong Lục...
Phong Thư Ngâm xuống Linh thuyền, hai chân giẫm lên bậc thềm lát đá bạch ngọc dưới chân núi Kiếm Tông, ngửa đầu nhìn tông môn sừng sững trên đỉnh
núi, trong lòng vừa chua vừa đau.
Hắn từng tưởng tượng rất nhiều
hình ảnh, nhưng hiện tại khi hắn chân chính đứng ở trước Kiếm Tông, mới
phát hiện, hắn và Kỷ Hành, đã không còn sau này...
=====
Khi Phong Thư Ngâm được đưa đến Kiếm Tông, Kỷ Hành đã ngâm mình trong dung
nham Thiên Kim Phong suốt một ngày một đêm rốt cục tràn đầy năng lượng,
khởi động.
【Tích! Đang khởi động hệ thống chính...】
【Tích! Dữ liệu rác trong cơ thể quá mức nghiêm trọng, đang được làm sạch... 】
【Tích! Dọn dẹp hoàn tất! Khôi phục hệ thống giọng nói! Khôi phục hệ thống
thính giác! Khôi phục chức năng rà quét... Đã khôi phục! 】
【Tích! Chức năng tự kiểm tra bắt đầu! Hệ thống tự kiểm tra...】
【Tích! Tự kiểm tra xong! Không có tập tin rác! Không có rủi ro virus! Năng
lượng đầy đủ! Hệ thống chạy trơn tru! Cơ thể rất khỏe mạnh! Chào mừng
bạn tiếp tục kiểm tra vào lần sau! 】
Cơ thể lại sống lại. Kỷ Hành mở hai mắt ra, trước mắt đỏ bừng, tất cả đều là dung nham, nhiệt độ 1100°C.
A Bảo nói "ngón tay vàng" ở chỗ này. Duyệt xong ghi chép trước khi tắt
máy bắt buộc, Kỷ Hành mở phạm vi tìm kiếm đến mức tối đa, nhanh chóng
tiến về phía trước.
Dung nham ở đây sền sệt, nhưng đối với Kỷ
Hành mà nói cũng không tính là gì, bởi vì lúc này năng lượng dồi dào còn bổ sung không ngừng. Tốc độ di chuyển của y rất nhanh, chỉ sau mười
phút đã tuần tra mấy trăm dặm Thiên Kim Phong một lần, rốt cục phát hiện ra vận chuyển khí hình bầu dục ở một góc dưới cùng.
Trong thời
đại giữa các vì sao, nơi con người sống từ lâu đã không còn bị giới hạn ở Trái Đất. Vào thời đại Kỷ Hành ra đời, việc di cư giữa các hành tinh vô cùng thuận tiện. Nhân loại phát huy trí tuệ đến tận cùng là khi chế tạo ra rất nhiều dụng cụ tiên tiến để bọn họ có thể lười biếng.
Mà
vận chuyển khí trước mắt, chính là một trong số đó. Hình thái của chúng
muôn hình vạn trạng, ngày đêm lui tới giữa các tuyến đường liên sao, vận chuyển vật phẩm nhân loại mua trên Tinh võng. Trong mắt con người,
chúng nó có nhiều thương hiệu và được chia thành nhiều cấp, nhưng trong
mắt người máy, cho dù là ngoại hình gì, chúng cũng chỉ là phương tiện
vận chuyển.
Chiếc vận chuyển khí hình bầu dục trước mắt này, theo cách nói của cha, nó là phương tiện phổ biến nhất lúc đó. Nhưng bây giờ đã trôi qua năm năm, có lẽ nó không còn lưu hành nữa.
Kỷ Hành
vươn tay chạm vào nút bạc trên vận chuyển khí hình bầu dục, đầu ngón tay hiện ra một chuỗi dữ liệu thông qua logo sản phẩm màu đen trên phương
tiện vận chuyển, đối phương tỏ vẻ đã xác minh xong.
Phải, là đối
phương. Một trí tuệ nhân tạo được thiết lập như những đám mây lơ lửng
trên vận chuyển khí, máy móc nói: "Chủ sở hữu hàng hóa: Lăng Không.
Người nhận: người máy Kỷ Hành. Vật phẩm này được Lăng Không tiên sinh
định chế đặc biệt, tin nhắn: Mở ra có niềm vui bất ngờ! Xin hỏi có ký
nhận ngay không."
Kỷ Hành nói: "Có."
Trí tuệ nhân tạo trả lời một cách máy móc, "Chúc bạn sử dụng vui vẻ." Và sau đó nó biến mất.
Kỷ Hành nhìn logo thương hiệu dần dần biến mất trên vận chuyển khí, đưa tay chạm vào một lát, toàn bộ thân máy đã bị hút vào.
Khi y nằm trong vận chuyển khí cập nhật hệ thống, nâng cấp trang bị, rồi
dùng dầu bảo dưỡng mới nhất tinh tế bắt đầu bôi lên toàn bộ thân máy,
bên ngoài đã xảy ra biến hóa nghiêng trời.
Ngọn lửa Thiên Kim Phong hoàn toàn dập tắt, dung nham cũng biến mất.
Vô số ngày đêm trôi qua, sao trời rơi xuống rồi lại bay lên.
Thiên Kim Phong trong thời kỳ ủ bệnh yên tĩnh như một hồ nước không gợn sóng, chỉ có cỏ dại không nhìn thấy đầu lắc lư trái phải trong gió, phát ra
tiếng xì xào.
Một thanh niên tướng mạo tuấn mỹ xinh đẹp giẫm lên
ánh trăng từ xa từng bước đi tới, tướng mạo của hắn tuấn mỹ như ngọc,
cho dù là đêm trăng không quá sáng nhưng vẫn xinh đẹp như cũ, có thể hấp dẫn sự chú ý của bất kì kẻ nào.
Sau lưng hắn mang theo một thanh trường kiếm, chuôi kiếm được bọc bằng vải trắng. Một thân áo trắng văn
đen, tay áo bó, có vẻ càng làm cho thân hình càng cường tráng thon dài,
chỉ là dây buộc tóc không quá nổi bật. Đó là một mảnh vải màu xám, mép
vải tưa tưa như xé xuống từ nơi nào đó, mảnh vải này buộc lấy mái tóc
đen như mực của hắn, lưu lại hai cái đuôi vải nhỏ không ngừng bay trong
gió.
Chờ đến khi đi tới đích, hắn ngừng lại, nhìn chăm chú vào mảnh đất từng là một mảnh dung nham liệt hỏa này im lặng không nói.
Bỗng nhiên, hắn không thèm để ý đất cát lầy lội trên mặt đất, ngồi xuống
đất. Lấy ra một tảng đá từ trong túi càn khôn trong ngực, hắn dùng linh
lực tinh tế điêu khắc, không bao lâu sau, một con hồ điệp sống động như
thật liền xuất hiện ở trong lòng bàn tay hắn.
Cẩn thận quan sát
không có bất kỳ sơ sót nào, sau đó hắn đưa tay tùy ý nắm vào trong không khí, liền bắt được một luồng tinh khí đất trời đối với tu sĩ tầm thường mà nói là cực kỳ khó có được, sau đó không chút tiếc nuối rót nó vào
trong thạch điệp.
Thạch Điệp được tinh khí đất trời rót vào nhìn như không khác gì ban đầu.
Thanh niên nhìn một lần cuối, một tay đào một mảnh đất trước mặt, dưới ánh
trăng, bên dưới lớp đất có một con thạch điệp giống hệt con trong tay
hắn. Hắn lấy thạch điệp đã mất tác dụng ra, rồi cẩn thận bỏ thạch điệp
vừa mới chế tác xong vào, sau đó lấp lại.
Nhìn chằm chằm chỗ
Thạch Điệp bị chôn hồi lâu, cuối cùng hắn xoay người rời đi, vạt áo theo gió lây động, khuôn mặt lạnh lùng tiêu điều...
Năm giờ sáng hôm
sau, Kỷ Hành vừa ra khỏi vận chuyển khí, bộ xử lý tin tức lập tức bị hơn năm ngàn tin nhắn chen vào, tất cả đều là tin A Bảo gửi tới.
Những tin tức kia rậm rạp quét đầy màn hình, nội dung dạt dào, làm cho người
máy Kỷ Hành chưa từng thấy qua bao nhiêu "việc đời" này khiếp sợ đến mức ngay cả tốc độ tính toán cũng chậm mấy giây.
Sau khi ý thức được điểm này, y lại cảm thấy có chút kỳ quái, hình như sau khi thăng cấp, y liền có thêm rất nhiều từ ngữ kỳ quái, ngay cả loại từ ngữ "khiếp sợ"
này cũng xuất hiện.
Mất ước chừng hai giây duyệt xing tin tức A
Bảo gửi tới, Kỷ Hành phát hiện ra một chuyện kỳ quái: tuyến thời gian
của A Bảo hiển nhiên có sự khác biệt với y, sau khi y vào vận chuyển
khí, nâng cấp cộng thêm bôi dầu bảo dưỡng tổng cộng tốn sáu mươi lăm
phút mười bảy giây, nhưng ở chỗ A Bảo, đã qua mười sáu năm!
Chẳng lẽ tốc độ lưu động thời gian trong vận chuyển khí không giống với bên
ngoài? Kỷ Hành trong nháy mắt lấy ra đoạn ghi chép khi tìm được vận
chuyển khí, y nhớ rõ, lúc ấy trí tuệ nhân tạo đã nói, cha có gửi tin
nhắn: Mở ra có niềm vui bất ngờ!?
Cho nên "niềm vui bất ngờ" là
tốc độ lưu động thời gian đặc biệt chậm, bên ngoài trôi qua mười sáu
năm, bên trong mới qua sáu mươi lăm phút?
Với năng lực tính toán sau khi Kỷ Hành thăng cấp cũng không phân tích được đây là niềm vui ở chỗ nào?
Y gấp vận chuyển khí thành một khối nhỏ có kích thước cỡ ngón tay cái, đặt trong không gian lưu trữ ở bụng.
Sau đó gửi cho A Bảo một tin nhắn.
0,4 giây sau, A Bảo trả lời.
[A a a a! A Hành rốt cuộc anh cũng chịu trả lời tôi hic hic... Anh đã đi đâu vậy? Có phải bỏ lại tôi rồi về nhà hic hic...]
Kỷ Hành trả lời: [Tôi chỉ ở trong vận chuyển khí 65 phút 17 giây. 】
Hiển nhiên A Bảo không tin, [Anh gạt người! Chắc anh đã lén lút chạy về nhà! Anh bỏ lại tôi một mình ở trong thế giới xa lạ này, lén chạy về nhà hu
hu...]
Đối mặt với khiếu nại của A Bảo, vẻ mặt Kỷ Hành không thay đổi, tiếp tục nói: [Tôi sẽ không nói dối. Ngoài ra, xin vui lòng dùng
ngôn ngữ hợp chuẩn, là một trí tuệ nhân tạo, bắt chước giọng điệu của
con người trước mặt tôi không có tác dụng gì]. Thân là một người máy, Kỷ Hành cũng sẽ không bởi vì A Bảo biểu hiện khổ sở thương tâm tựa như
nhân loại mà sinh ra cảm xúc trìu mến đồng tình vân vân.
Nhưng A
Bảo vẫn khóc không ngừng. Nó cảm thấy mình cực kỳ tủi thân, một người bị bỏ lại trong thế giới xa lạ này suốt mười sáu năm, không có trò chơi,
không có mạng không có gì cả!
Kỷ Hành dừng lại một giây, sau đó
trả lời: [Tôi truyền một phần ký ức cho cậu, cậu sẽ biết tôi không có
lừa cậu. Ngoài ra, lần trước tình huống virus bùng phát vô cùng đặc thù, tôi cũng truyền hồ sơ lúc đó cho cậu, cậu giúp tôi phân tích một chút.]
A Bảo: [Nhưng bây giờ không có mạng, sao anh truyền xa như vậy được? 】
Kỷ Hành nói: [Tôi thăng cấp rồi.]
A Bảo: Vì sao nó lại cảm thấy giọng điệu A Hành có vài phần kiêu ngạo? Chắc chắn là ảo giác thôi!