Sáng sớm hôm sau, Mục Nguyên Long mang một trái tim thấp thỏm đứng bên ngoài lều chính.
"Điện hạ." Hắn kiên trì nói: "Trời sáng rồi."
Tối qua, Bắc Ninh Vương một người một ngựa, đơn thân độc mã, mang theo mưa
lạnh cùng màn đêm mà đến, xông qua binh lính Huyền Kỵ đang canh gác như
xông vào chốn không người.
Nhưng vị này đến, thực sự không thể
ngăn cản được, không thấy Điện hạ nói gì, sau khi vào lều ở lại luôn đến sáng, rốt cuộc xảy ra chuyện gì không ai biết được.
Hàng ngày Điện hạ luôn đúng giờ, trời chưa sáng đã thức dậy.
Hôm nay trời đã sáng được một lúc rồi, trong lòng Mục Nguyên Long nghĩ rằng Điện hạ nhận được tin xấu đột ngột, tình trạng tinh thần trong hai ngày nay thấp thỏm, lao tâm lao lực quá độ, vì vậy cố ý không đi gọi Điện hạ dậy ngay lập tức, mà để Huyền Kỵ dựng một cái giá, nấu xong bữa sáng
mới nhẹ giọng gọi.
Bên trong lều chính truyền ra tiếng sột soạt khi thức dậy và tiếng vải vóc cọ xát vào nhau.
Hiển nhiên, chiếc lều đơn sơ không thể che đi âm thanh rò rỉ. Giữa chừng có
lẫn mấy câu "Mục Nguyên Long đến, sao đệ không gọi ta dậy", "Trời sáng
lúc nào, bây giờ là mấy giờ rồi".
Nếu là trước đó vài ngày, nhìn
Bắc Ninh Vương ở trong lều chính, Mục Nguyên Long còn có thể cho rằng có lẽ Điện hạ đã bắt tay làm hòa với vị địch nhân truyền kiếp, cuối cùng
quyết định song kiếp hợp bích hợp tác cùng nhau.
Nhưng bây giờ......cho dù là bạn bè thân thiết, cũng không thể nào chui thẳng vào túi ngủ đệm chăn ngủ chung như thế.
Đêm qua Điện hạ không truyền thêm túi ngủ, cộng thêm lều chính đơn sơ chật
hẹp, cứ như vậy ngủ đến sáng, quả thật có chút...... quá mức thân mật.
Mục Nguyên Long nhắm mắt làm ngơ, nghĩ đến đây liền dừng lại, không nghĩ sâu thêm.
Dù thế nào đi nữa, đây cũng là chuyện của Điện hạ. Người làm thuộc hạ như
hắn, chỉ cần ngậm chặt miệng lại, không nói những lời không nên nói,
không nghĩ những điều không nên nghĩ là được rồi.
Hắn đứng trước lều một hồi, một lát sau, có người lười biếng mở rèm ra.
"Thần đến hầu hạ Điện hạ thay y phục."
Mục Nguyên Long đang định bước lên hai bước, đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, bèn ngẩng đầu lên.
Tướng quân áo đỏ lông trắng đang dựa vào lều, như cười như không nhìn hắn:
"Đưa y phục cho bản vương đi, Điện hạ bên này không cần phiền Mục phó
tướng hao tâm tổn trí."
Vốn dĩ trong quân doanh không có kiểu
này, nhưng Điện hạ hiện giờ là Thái tử, ngày xưa ở Vũ Xuân cung, sau khi thức dậy, những cung nữ phục vụ Thái tử điện hạ thay xiêm y có thể quây thành một vòng xung quanh lều chính. Lễ không thể bỏ, vì thế nhiệm vụ
hầu hạ Điện hạ thay y phục đã rơi xuống đầu Mục Nguyên Long.
Mấy ngày trước lúc Ngu Bắc Châu dưỡng thương, y nhìn thấy cảnh tượng này cứ cảm thấy rất khó chịu.
Bây giờ đã ngang nhiên chiếm tổ trong lều, lý nào lại giao phó cho người khác?
Tông Lạc vừa mới chui ra khỏi túi ngủ, tóc dài bạc trắng xõa tung, gương mặt còn ngái ngủ.
Tối qua, nửa đêm trước hắn ngủ không ngon, nửa mê nửa tỉnh. Ngược lại, sau
khi bị người nào đó trừng phạt, hắn ra mồ hôi, lại được ôm ấp, nên ngủ
một cách ngon lành.
"Sư huynh, lại đây, đưa tay ra."
Ngu Bắc Châu nói xong, phủi sạch quần áo.
Mặc dù rất hào hứng, nhưng thực tế y chưa từng làm việc này, tay chân vụng
về, mặc đồ cho Tông Lạc xiêu xiêu vẹo vẹo, thậm chí đai lưng cũng không
nỡ nhìn thẳng, nhưng Ngu Bắc Châu vẫn không cảm thấy có gì không đúng,
lại quay sang chải đầu cho hắn.
Thực ra, Tông Lạc rất muốn nói,
lúc hắn ở Vũ Xuân cung cũng không thích được người ta hầu hạ. Ngay cả
khi Mục Nguyên Long mang y phục đến, cũng hầu hết là hắn đã mặc xong,
chỉ cần khoác thêm áo ngoài là được.
Nhưng dù sao hắn cũng đuối lý trước, có thể dung túng thì dung túng vậy.
Trong lúc thay y phục, bị Ngu Bắc Châu làm cho ngứa ngáy, nhưng vì không muốn đả kích tinh thần hăng hái của y, nên hắn đành phải nhân lúc chải đầu,
lặng lẽ đổi vị trí đai lưng một chút.
Khi hai người bước ra khỏi doanh trại, Huyền Kỵ đã thu dọn bếp núc rồi.
Tông Lạc vội vàng kéo Ngu Bắc Châu cùng nhau ăn sáng.
Trong lúc chạy nước rút như vậy, chỉ có bữa sáng là có thể nấu được đồ ăn
nóng, còn bữa trưa và bữa tối đều là bánh mì đã chuẩn bị sẵn trong túi.
Nếu bỏ lỡ bữa sáng, thì bụng chỉ toàn đồ ăn lạnh.
Khi hắn đang ăn, một binh lính chạy đến báo cáo.
"Vương gia, con ngựa mà ngài cưỡi đêm qua... hình như không được rồi!"
Ngu Bắc Châu ngẩng đầu lên, nhìn thấy con ngựa đen quỳ rạp trên mặt đất, miệng phun bọt mép, mắt mở hé, bộ dạng cực kỳ mệt mỏi.
Ngay cả y cũng không khỏi cảm thấy có chút chột dạ.
Đây là con ngựa dự bị của Huyền Kỵ lấy từ quân doanh tiền tuyến.
Theo lý mà nói, ngựa của Huyền Kỵ đều thân kinh bách chiến, bất kể là lặn
lội đường xa hay ra chiến trường, sức bền và tốc độ đều đứng hàng đầu.
Chỉ riêng việc nuôi dưỡng và huấn luyện hàng năm ở trường đua cũng phải
chi một khoản tiền lớn.
Nhưng cho dù ngựa có tốt đến đâu, cũng không chịu nổi việc Ngu Bắc Châu đuổi theo với cường độ cao như vậy.
Tông Lạc và những người của hắn tuy rằng đã đi một ngày một đêm, nhưng trên
đường cứ cách vài giờ đều cho ngựa nghỉ ngơi hợp lý. Không giống như Ngu Bắc Châu, y nóng lòng như lửa đốt làm sao quan tâm tới chuyện đó. Cũng
may con quân mã này được huấn luyện gắt gao, ngay cả khi kiệt sức thì
vẫn cố gắng chạy tốt, chứ không có hất người xuống đất.
"Chuyện này..." Mục Nguyên Long cũng gặp khó khăn.
Huyền Kỵ ngoại trừ mười mấy tiểu đội lưu thủ ở tiền tuyến, còn lại tất cả
binh lính đều được huy động toàn bộ. Bởi vì gấp gáp, ngay cả quân mã
cũng được phân bổ nghiêm ngặt theo số lượng, nên nhất thời rất khó có
thể phân ra một con cho Bắc Ninh Vương.
"Điện hạ, hay là để hai vị huynh đệ cùng cưỡi một con quân mã, dành ra một con cho Bắc Ninh Vương....?"
"Không cần." Tông Lạc để chén xuống: "Đặt yên đôi cho Chiếu Dạ Bạch đi."
Đây là ý tứ muốn cùng cưỡi.
Mục Nguyên Long câm nín trong lòng, vội vàng đi sắp xếp.
Như dự đoán, sau khi Chiếu Dạ Bạch được đặt yên đôi, quay đầu nhìn thấy Ngu Bắc Châu, con ngựa xinh đẹp này lập tức không vui, cúi đầu thấp xuống,
phát ra tiếng hí.
Đối địch nhiều năm như vậy, làm sao Chiếu Dạ Bạch có thể không biết đây chính là chủ nhân của con ưng xấu xí kia chứ.
Sau khi dưỡng thương ở Quỷ Cốc xong, chim ưng vội vàng bay về quân doanh tìm Chiếu Dạ Bạch.
Nhờ phúc của hai vị chủ nhân kề vai chiến đấu, hai con vật này coi như cũng có giao tình.
"Ngoan."
Tông Lạc có chút dở khóc dở cười, vỗ vỗ đầu Chiếu Dạ Bạch.
Đúng lúc đó, con chim ưng đang bay lượn trên không trung cũng phát ra vài
tiếng kêu khẽ, nhẹ nhàng đáp xuống bờ vai Ngu Bắc Châu, vẫy vẫy cánh lấy lòng Chiếu Dạ Bạch, xin xỏ cho chủ nhân không bớt lo của nó.
Thế là sau một hồi dỗ dành tỉ tê, Chiếu Dạ Bạch cuối cùng cũng đồng ý.
Những ngày tiếp theo, bọn họ hầu như đều ở trên lưng ngựa.
Mỗi ngày, họ bắt đầu đi đường từ khi trời còn chưa sáng, đến tối mới hạ
trại, nằm vào túi ngủ vừa nhắm mắt lại là ngủ thiếp đi, lặp đi lặp lại
quá trình này một cách máy móc.
Có lẽ vì tốc độ đi đường quá nhanh, nên Hoành thành không còn bất kỳ tin tức nào truyền đến.
Điều này cũng tương tự như trong kiếp trước, tình huống hoàn toàn giống hệt.
Ngu Bắc Châu không nói gì nhiều, giống như chuyện gì cũng không để ý, ngoại trừ cơn giận dữ đột ngột nổi lên ngày hôm đó, mọi thứ đều không có gì
khác biệt so với bình thường.
Tuy nhiên, Tông Lạc lại nhạy bén
nhận ra con ưng xấu xí đi theo bọn họ đã biến mất. Khi hỏi Ngu Bắc Châu, y im lặng một hồi, sau đó mới thấp giọng nói rằng y đã phái chim ưng
quay trở về tiền tuyến để đưa tin, yêu cầu đội Thiên Cơ quân đầu tiên
vận chuyển chiến lợi phẩm của Vệ Quốc sẵn sàng ứng chiến ngay khi bước
vào lãnh thổ của Đại Uyên.
"Nếu Lục hoàng tử thực sự nắm được quân quyền vệ binh, thì cũng không đến nỗi không có quân để điều động."
Tông Lạc ngây ngẩn cả người.
Sau một lúc lâu, hắn mới túm chặt hồng y, thì thầm nói: "...Cảm ơn đệ."
Hắn là Thái tử, lại nắm trong tay binh quyền Huyền Kỵ, không giống như kiếp trước danh không chính ngôn không thuận, nếu tạm thời điều động quân
đội thì chỉ cần giải thích rõ ràng là sẽ không có vấn đề gì.
Ngu
Bắc Châu cũng có binh quyền, nhưng hổ phù Thiên Cơ quân của y không hoàn chỉnh, quyền hạn điều quân chỉ giới hạn trong việc đối đầu tiền tuyến
với Vệ Quốc. Ngay cả khi muốn điều động tạm thời trong trường hợp khẩn
cấp cũng phải dựa theo thánh ý của Uyên Đế, nếu không sau này bị truy
cứu, tội nặng nhất có thể chém đầu.
Thế nhưng Ngu Bắc Châu vẫn
lặng lẽ điều động Thiên Cơ quân đến ứng cứu, sắp xếp hậu phương chu đáo, còn tính đến tình huống xấu nhất.
"Sư huynh chưa bao giờ cần phải cảm ơn ta."
Nam nhân áo đỏ ôm lấy hắn, bày ra dáng vẻ thản nhiên không chút để ý, lời
nói nhẹ tênh như thể không có trọng lượng gì: "Nếu thật muốn làm gì đó,
không bằng lấy thân báo đáp."
Bọn họ vẫn đang cưỡi trên lưng
ngựa, âm thanh mơ hồ bị gió cuốn đi, chỉ có bốn chữ "lấy thân báo đáp"
vô cùng rõ ràng, vừa nhẹ nhàng vừa ổn trọng, được gió đưa đến tai bạch y Thái tử.
Tông Lạc đang ngẩn ngơ, quay đầu lại nhìn thấy y nắm
chặt dây cương, mắt nhìn thẳng về phía trước, cánh tay ôm chặt lấy hắn,
hiển nhiên trong dạ đang rất khẩn trương.
Hắn không nhịn được cười.
Ngu Bắc Châu đang căng thẳng lập tức nhìn sang, khóe môi mím chặt: "Huynh cười cái gì?"
Khóe miệng người bị ôm chặt cong lên, chỉ nói: "Chờ giải quyết xong chuyện ở hoàng thành, cũng không phải không thể cân nhắc."
Chỉ là cân nhắc thôi sao?
Ngu Bắc Châu không hài lòng lắm với câu trả lời này, nghĩ đến việc bọn họ
sắp quay lại hoàng thành, nhớ đến phân lượng của cha ruột mình trong
lòng sư huynh, cuối cùng y chỉ bất mãn hừ nhẹ một tiếng, không nói gì
thêm.
Tông Lạc thì ngược lại, trong lòng cười muốn điên lên.
Nhưng sự thoải mái thế kia cũng chỉ kéo dài trong một thời gian rất ngắn.
Rất nhanh, sau nhiều ngày ra roi thúc ngựa ngày đêm không nghỉ, cuối cùng
bọn họ cũng đến dưới chân hoàng thành, bầu không khí quân đội vất vả lắm mới sôi động một chút lại trở nên trang nghiêm trầm trọng.
Không có gì lạ, hai mươi vạn vệ binh của hoàng thành đã ra quân, lập chốt canh gác ở bốn cửa thành.
Đừng nói đến một con chim, ngay cả một con ruồi cũng không thể bay lọt.
Trong ký ức của Tông Lạc, ngay cả trong kiếp trước, cũng không có cảnh tượng như vậy.
Dù sao lúc đó, hắn ở dưới chân hoàng thành lay lất một thời gian, vẫn có
thể nhận được mật thư của Tiết Ngự Sử, không đến mức toàn thành giới
nghiêm như vậy.
Ngay lúc này đây, nỗi lo lắng trong lòng hắn càng lúc càng nghiêm trọng.
Nếu giống như kiếp trước, Uyên Đế đột nhiên lâm bệnh nặng, vậy bây giờ phụ hoàng hẳn là vẫn còn hôn mê chưa tỉnh.
Mà Lục hoàng tử mưu phản, chắc chắn đã sơ ý để lộ tin tức, khiến Tiết Ngự
Sử biết được. Do đó quân phòng thủ mới xuất quân hết trong tình huống
không có mệnh lệnh của Hoàng đế.
Tuy nhiên, chỉ cần Uyên Đế một
ngày chưa tỉnh, một ngày chưa hạ lệnh, quân phòng thủ cũng chỉ có thể
canh gác hoàng cung, đảm bảo an toàn cho Bệ hạ, không thể thay đổi cục
diện hiện nay hoặc trực tiếp ra tay trấn áp phản loạn.
Đây cũng là việc duy nhất mà những tâm phúc của Uyên Đế có thể làm khi Uyên Đế đột ngột hôn mê.
Nhưng vẫn vô cùng nguy hiểm.
Không ai có thể tiến vào hoàng cung, thậm chí ngay cả ngự y cũng khó tiếp
cận. Hơn nữa, Bùi Khiêm Tuyết ngày thường chủ trì đại sự cũng không có
mặt ở đây. Nếu tiếp tục kéo dài.... bệnh tình của Uyên Đế không thể nào
lường được.
Đến cửa hoàng thành, Tông Lạc ra hiệu cho Mục Nguyên Long dừng quân lại.
Hắn và Ngu Bắc Châu cảnh giác tiếp cận cổng chính.
"Mạt tướng tham kiến Thái tử điện hạ!"
Trên tường thành, đại thống lĩnh quân phòng thủ Đoàn Quân Hạo quỳ xuống nghênh đón.
Tuy nhiên, hắn từ chối yêu cầu vào thành của Huyền Kỵ.