Tác Oai Tác Quái Ở Sư Môn, Ta Được Nam Chính Thầm Thương Trộm Nhớ

Chương 42: Nàng như sao trời trăng đêm rực rỡ


trướctiếp

Hạ Tri Châu và Diệp Tông Hành đã bị người ta đưa đi. Hình Tư sử hoàn toàn không có ý định nương tay, Ninh Ninh không giúp được gì nên chỉ có thể lặng lẽ châm một cây nến trong lòng cầu nguyện cho người đồng hương của mình. Hai người này chắc chắn sắp được các trưởng lão của môn phái hai bên hát cho nghe một bài rồi đây. Chuyện này đến đây coi như kết thúc, sau đó toàn bộ tông môn già trẻ lớn bé chuẩn bị ăn cơm.

Hai ông hoàng diễn xuất giới ăn vạ đều đã đến nhà lao của Hình Tư viện ăn cơm nhà nước còn đám đồng môn tình như ruột thịt của Hạ Tri Châu thì tung tăng thoải mái đi dạo một lượt chợ búa của Loan thành. Loan thành là trung tâm buôn bán nổi tiếng gần xa nằm ở nơi giao nhau trên con đường đi đến sáu thành, đường bộ cực kỳ tiện lợi, lại thêm con sông Thương uốn lượn vây tòa thành này ở giữa, đường thuỷ cũng rất thuận tiện, có thể nói là đường nối tiếp đường, ngựa xe như nước áo quần như nêm.

Các cửa hàng cửa hiệu nằm san sát trên phố, nhà nào nhà nấy buông rèm châu; quán rượu quán trà, đình đài lầu các, phố hoa hẻm tối chi chít như sao trời. Sâu trong những con hẻm tối là những con đường đan xen chồng chéo như mạng nhện, trên đường người người lũ lượt đi qua đi lại, thân phận, giai cấp cũng hỗn tạp đủ loại: có thiếu gia nhà giàu ăn ngon mặc đẹp, có tên ăn mày mù lòa quần áo tả tơi, có người bán hàng rong miệng mồm rao hàng liến thoắng. Không khí vô cùng náo nhiệt.

Phủ thành chủ nằm ở vị trí trung tâm là một tòa kiến trúc rất cao, đứng ở đâu cũng dễ dàng nhìn thấy. Tường đỏ ngói xanh, rường cột chạm trổ, trông vô cùng nguy nga tráng lệ. Trên nóc phủ thành chủ có một con chim loan mắt nạm ngọc phỉ thuý. Viên ngọc thong thả xoay tròn dưới ánh mặt trời phản chiếu ra những tia sáng dài vô cùng chói mắt. Ngoại trừ trong phim cổ trang ngày trước chiếu trên ti vi, Ninh Ninh chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng nào hoàng tráng như thế này. Cô thích thú nhìn trái nhìn phải, đôi mắt tràn ngập vẻ kích động và hiếu kỳ. Tuy rằng không muốn thừa nhận lắm nhưng cô bây giờ trông không khác gì già Lưu lần đầu bước vào Đại Quan Viên* cả. Nhưng không sao! Vui mẻ mới là quan trọng nhất!

(*Đại Quan Viên là khu vườn mà họ Giả (trong tác phẩm “Hồng Lâu Mộng” - Tào Tuyết Cần) xây nên để 12 cô thanh nữ quý tộc xinh đẹp ngọc ngà của nhà họ sống trong đó, cách biệt với thế giới bên ngoài với hy vọng bọn họ sẽ ở lại trong đó, sống những tháng ngày tiêu dao, vô ưu vô sầu, không nhuốm mùi bẩn thỉu của cuộc đời đen bạc và không bị lũ đàn ông quý tộc lắm thói hư tật xấu dòm ngó tới. Họ Tào muốn các nàng giữ mãi tuổi thanh xuân, ở lại trong Đại Quan Viên và không bị gả đi đâu cả. Đại Quan Viên là thế giới lý tưởng của Hồng lâu mộng, trong tâm khảm của Giả Bảo Ngọc và 12 cô thanh nữ, đây mới là thế giới duy nhất có ý nghĩa. Đối với họ, thế giới bên ngoài Đại Quan Viên coi như không tồn tại, nếu có cũng chỉ toàn những điều xấu xa, tiêu cực mà thôi. Bởi vì bên ngoài Đại quan viên (ám chỉ Hội Phương Viên) chỉ toàn những thói đời bẩn thỉu và đọa lạc.)

Sau khi ra khỏi tháp Phù Đồ, đám người bọn họ cuối cùng cũng đã kiếm được chút tiền tiêu vặt. Tuy rằng sau khi tính toán chia chác lại thì số tiền thực tế mà mỗi người nhận được cũng không phải là quá nhiều, song đối với người từ trước đến nay vốn ăn mặc cần kiệm lại lưu lạc đến nước nghèo rớt mồng tơi thì đây quả là một số tiền to lớn.

Hôm nay tâm trạng Ninh Ninh rất tốt nên cho dù xung quanh đang hết sức ồn ào cô cũng cảm thấy rất đáng yêu. Đường phố ngựa xe như nước, lụa hoa toả hương, Ninh Ninh dù sao vẫn là một thiếu nữ, vừa nhìn quanh một lượt cô đã phát hiện ra một cửa hàng trang sức.

Không giống như gánh hàng rong đơn sơ mà Trịnh Vi Ỷ bày trước sơn môn, những cửa hàng ở Loan thành không những bày biện chỉn chu đẹp mắt, nguyên liệu chế tác cũng vô cùng quý giá, chủ yếu là châu báu và vàng bạc, nhìn bằng mắt thường cũng có thể áng chừng được độ xa xỉ. Vừa mới bước vào bên trong cửa hàng cô đã ngửi thấy mùi đàn hương bốn phía, đèn nến thắp sáng trưng, chói mù đôi mắt của kẻ nghèo rớt mồng tơi như Ninh Ninh.

Chủ của cửa hàng này là một cô nương trẻ tuổi dáng người yểu điệu. Cô nương này vô cùng nhiệt tình chào hàng với bọn cô: “Các vị đến tham gia thập phương pháp hội phải không? Nhìn khí chất này, chắc hẳn các vị là đệ tử đến từ môn phái lớn nhỉ? Các vị cứ tự nhiên, thích gì thì xem nấy đi!”

Ninh Ninh lễ phép đáp lại một câu rồi cúi đầu ngắm nghía đồ trong cửa hàng. Trâm vàng đính phỉ thúy, trân châu đính lông xanh, kim bộ diêu lưu ly không dính bụi trần, dưới ánh mắt trời trông chúng tựa như băng tuyết tan, chảy ra từng dòng ánh sáng lấp lánh. Ninh Ninh liếc mắt một cái đã bị một mảnh ngọc bội nhỏ xinh thu hút.

Các trang sức khác đa phần đều tạo hình phật hoặc rồng phượng, nhưng miếng ngọc bội này lại được gia công thành một vầng trăng khuyết cong cong. Bạch ngọc trắng như tuyết mùa đông, dịu dàng như sương, trông lên quả thật rất giống mảnh trăng nhỏ đang treo ở cuối chân trời. Nhưng cái giá phải trả cho mảnh ngọc bội này đúng là cao không thể tưởng.

Ninh Ninh nhìn bảng giá mà lạnh lòng, đột nhiên nghe thấy tiếng bà chủ cười nói: “Công tử quả thật có mắt nhìn hàng. Viên dạ minh châu này đến từ Đông Hải, chất lượng tốt miễn bàn, dùng để cầu phúc hay để làm trang sức thì đều rất phù hợp.”

Cô nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy Lâm Tầm đứng trước một viên dạ minh châu trơn bóng. Sau khi bị bà chủ cửa hàng khen, cậu chàng tức khắc đỏ bừng cả mặt, vừa cuống quýt xua tay vừa lắp bắp nói: “Không, không cần đâu! Ta...”

Hắn không có nhiều tiền như vậy.

Tiểu bạch long càng nói mặt càng đỏ, cuối cùng mấy chữ cuối cũng mắc kẹt trong cổ họng, biến thành những tiếng nức nở mơ hồ. Hắn ngại ngùng không dám nói hết câu, chỉ đành nắm chặt vạt áo cúi đầu nhìn chằm chằm vào bàn chân của mình.

Ninh Ninh lúc này mới nhớ ra long tộc hình như ai cũng thích những bảo vật sáng lấp lánh. Sức hút của viên dạ minh châu này đối với Lâm Tầm mà nói không khác gì cỏ bạc hà trong mắt loài mèo, hơn nữa viên dạ minh châu Đông Hải này lại làm hắn cảm thấy nhớ nhà thêm vài phần. Lâm Tầm mắc chứng sợ giao tiếp xã hội song hắn lại chấp nhất rất nhiều việc, trong đó điển hình nhất chính là việc Huyền Hư kiếm phái không cho phép các đệ tử sử dụng tài sản của gia đình, thế là hắn đã từ chối tất cả số viện trợ kinh tế của nhà mình, từ một đại thiếu gia tiêu tiền như nước qua một đêm thoắt cái biến thành con tra trộm dưa trong đêm trăng. Ninh Ninh đã từng nhìn thấy phòng của hắn, trông chẳng khác gì phòng của một ông quan thanh liêm nghèo rớt, đã không có bất kỳ món đồ trang trí nào đáng tiền rồi mà đến nến thắp trong phòng cũng chỉ còn có một mẩu. Cũng không biết nguồn sáng le lói này sẽ gắng gượng được bao lâu.

Nghe nói ông bô của hắn không nỡ để con mình sống như vậy nên đã dùng một cách vô cùng bình dân để trợ cấp cho hắn: khuân một đống dưa hấu đến Huyền Hư. Thế nhưng sau đó đống dưa này cũng bị Lâm Tầm cầm đi phân chia cho các sư huynh sư tỷ hết ráo. Ngày đó hắn không vào tháp Phù Đồ rèn luyện nên giờ không có một xu dính túi, cho dù có thích đến mấy thì bây giờ hắn cũng không có cách nào mà mua viên dạ minh châu này về được.

Trịnh Vi Ỷ và Mạnh Quyết đứng một chỗ khác trong cửa hàng nên vẫn chưa nghe thấy cuộc nói chuyện bên này. Đại sư tỷ là người kinh doanh nên cũng chẳng hiếm lạ gì mấy thứ đồ trong tiệm, nàng quay sang thấy mọi người đều không ngắm đồ nữa thì nói một câu: “Không chọn được gì sao? Hay là chúng ta đi sang cửa hàng khác nhé?”

Lâm Tầm đỏ mặt, gật đầu như gà mổ thóc.

Thế là đoàn người ồ ạt bước ra khỏi cửa hàng, chỉ có Ninh Ninh vừa đi đến bậc cửa thì lại dừng chân, đột nhiên quay phắt người lại. Cô nhìn miếng ngọc bội hình trăng khuyết kia một lần cuối rồi lại sờ sờ túi đồ của mình. Cuối cùng cô hạ giọng hỏi bà chủ: “Tỷ tỷ, viên dạ minh châu kia bao nhiêu tiền ạ?”

***

Cả đám người đi dạo phố từ trưa đến chạng vạng, ai cũng mệt mỏi rã rời. Tiệc tối ở phủ thành chủ một canh giờ sau sẽ bắt đầu, sau khi bàn bạc với nhau, mọi người quyết định về phòng nghỉ ngơi một lúc, tránh đến lúc dự tiệc lại trông lờ đờ như mấy con cá chết trôi. Danh tiếng của Huyền Hư kiếm phái quả thật không thể bị bôi tro trát trấu thêm một lần nào nữa.

Ninh Ninh nhân lúc mọi người trở về phòng nghỉ ngơi thì quay lại cửa hàng trang sức mua viên dạ minh châu kia. Mua xong, cô đi lang thang không có mục đích trên phố một lúc, đến khi ở về quán trọ thì đột nhiên nhìn thấy một bóng đen đang ngồi thẫn thờ trên tầng thượng. Cô tập trung nhìn kỹ thì phát hiện ra đó là Bùi Tịch.

“Tầng thượng” này ý không phải chỉ tầng cao nhất mà là chỉ vị trí phía bên trên mái hiên cao nhất của cả quán trọ. Thiếu niên vẫn mặc một thân đồ đen như hòa vào trong màn đêm, khuôn mặt trắng nổi bật trên nền bóng tối đen thẫm. Hình như tâm trạng của hắn không tốt lắm.

Tựa hồ không ngờ sẽ chạm phải ánh mắt của Ninh Ninh, hắn đột nhiên ngẩn người ra.

Ninh Ninh hoàn toàn không biết bây giờ Bùi Tịch đang nghĩ cái gì. Sau khi nhìn thấy hắn ngồi trên nóc nhà, trong đầu của Ninh Ninh chỉ còn lại mấy chữ: Oa! Hắn dùng khinh công vượt tường bay lên trên đó kìa!

Kiếm tu có tu vi tầm bọn họ đều có thể phi thân lên không trung, thế nên muốn chạy muốn bay vèo vèo trên tường rồi phi nóc nhà như trong phim võ hiệp đương nhiên cũng không phải là việc khó. Trước đây khi ở Huyền Hư kiếm phái, xung quanh toàn núi non biển rừng, không có mái nhà, không có tường cao cũng không có phố phường dân cư gì, thế nên dùng khinh công cứ thấy thiếu thiếu cái gì đó. Nhưng bây giờ lại khác.

Ninh Ninh híp mắt cười cười nhìn về phía ngược sáng, mũi chân điểm một cái, cơ thể đã yên vị bên cạnh Bùi Tịch gần như không tốn chút sức lực nào: “Tiểu sư đệ!”

Giọng nói của cô bị tiếng gió tạt đi chỉ còn tiếng được tiếng chăng: “Đệ ngồi ở đây ngẩn người ra như thế, hay là đi làm vài chuyện thú vị với ta đi?”

***

Loan thành lúc chiều tối không giống như ban ngày, nhất là khi băng vụt qua những mái nhà, chỉ cần cúi đầu nhìn xuống là có thể thu hết quang cảnh lộng lẫy của cả tòa thành vào trong tầm mắt.

Chạng vạng buông xuống, hoàng hôn lụi tàn, mảnh trăng nhỏ đã treo trên đầu cành trông như đôi ngài nở nang của thiếu nữ được phủ lên một lớp lụa sa mỏng mảnh. Những trản đèn từ hàng nghìn hàng vạn hộ gia đình được thắp lên, ánh lửa rực rỡ nối liền thành một khoảng rộng, ánh trăng phủ lên chúng một lớp ánh sáng bạc trong suốt, khung cảnh trông hư ảo như mơ.

Tiếng người, tiếng nước, tiếng ngựa kéo đến dập dìu như thuỷ triều, tiếng trẻ con cười nói trong trẻo vang bên tai không dứt, không khí tràn ngập mùi mật đường và hoa hạnh theo gió thoang thoảng trong đêm như thấm vào lòng người.

Động tác di chuyển của Ninh Ninh uyển chuyển nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt qua mặt nước, khi bước đi trên mái nhà gần như không phát ra bất kỳ âm thanh nào. Cô cứ thế lướt qua hàng ngàn hàng vạn ngọn đèn của cả tòa thành. Bùi Tịch yên lặng đi sau lưng cô, thỉnh thoảng lên tiếng đáp lại câu hỏi của cô:

- Tiểu sư đệ, trước đây đệ đã từng đến ngôi thành nào lớn như thế này chưa?

- Chưa từng ạ.

- Ồ.

Ninh Ninh ngậm một viên kẹo trong miệng, cứ thế cười rộ lên: “Như vậy cũng tốt, lần đầu tiên lúc nào cũng rất đáng nhớ. Nếu như lần đầu tiên đến Loan thành là đi cùng mọi người thì nói không chừng về sau mỗi khi đệ đến nơi này đều sẽ nhớ về bọn ta!”

Bùi Tịch không đáp lời nàng mà lặng lẽ nhìn bóng lưng nàng qua màn ánh sáng mờ ảo.

Nàng mặc một bộ váy dài nhạt màu, làn váy tung bay tạo ra từng đường cong uốn lượn như sóng theo từng chuyển động của nàng. Tuy rằng nàng đang nói chuyện với hắn nhưng giữa hai người vẫn luôn duy trì một khoảng cách nhất định, giống như nàng có thể biến mất trong chiều hôm bất kỳ lúc nào.



Cô nương trước mắt bỗng nhiên dừng chân, xoay người lại mà không hề báo trước. Bùi Tịch sửng sốt, cũng lập tức dừng lại.

“Tiểu sư đệ.” Khóe miệng nàng vẫn còn vương nụ cười, nàng hếch hếch cằm về phía sau lưng hắn: “Đệ xem đằng sau là gì kìa!”

Bùi Tịch nghe vậy thì xoay đầu, chỉ chỗ nàng vừa chỉ chỉ là một một đám nhà lúp xúp bình thường, cũng không phát hiện ra bất cứ thứ gì đặc biệt cả. Đang thấy nghi hoặc, hắn đột nhiên nghe thấy tiếng bước càng ngày càng gần truyền đến bên tai. Người kia có vẻ đã cố gắng bước thật nhẹ nhàng, tiếng bước chân cũng gần như hoà tan trong tiếng gió, nhưng Bùi Tịch vốn rất tinh tường, ngay lập tức hắn đã nghe ra.

Bùi Tịch đột nhiên quay đầu lại. Ninh Ninh đang rón rén bước đến gần hắn bỗng nhiên cứng đờ cả người.

Cô không ngờ mình sẽ bị hắn phát hiện. Bùi Tịch thình lình quay đầu lại nhìn làm cô bị giật mình, cả người cô lảo đảo, bàn chân đang dẫm trên mái ngói trượt một cái. Ở khoảng cách chỉ còn cách Bùi Tịch vài bước chân, cô chúi đầu, cả người nghiêng về phía trước.

Ninh Ninh:...!

Khoan đã! Sao mọi việc không giống như cô đã tưởng tượng thế!

Kịch bản mà cô chuẩn bị chắc chắn không có tình tiết cô chưa làm ăn được gì đã vồ ếch trước mặt Bùi Tịch. Nếu theo đúng quy trình thì niềm vui bất ngờ này nên diễn ra như sau: Hôm nay cô và Bùi Tịch cùng nhau đi ra ngoài, cô phát hiện thấy quần áo của hắn đã bạc màu, bụng nghĩ người này suốt ngày chỉ quan tâm luyện kiếm, không hề có thời gian chăm chút cho bản thân mình. Nhưng phần lớn tiền tiêu vặt của cô đã được dùng để mua dạ minh châu cho Lâm Tầm, nghĩ tới nghĩ lui cô bèn lẳng lặng dùng chút tiền riêng còn lại cuối cùng của mình để mua cho hắn một cái dây cột tóc bằng gấm sẫm màu viền vàng có hoa văn hình mây. Thừa lúc Bùi Tịch quay người đi, Ninh Ninh sẽ lặng lẽ đến gần hắn. Đợi đến khi tiểu sư đệ mờ mịt quay đầu lại, hắn sẽ nhìn thấy món quà ở ngay trong tầm mắt rồi ngạc nhiên mở to hai mắt... Đây mới là tạo bất ngờ cho người khác chứ!

Ai ngờ bất ngờ cô vốn định dành cho Bùi Tịch thoắt cái đã biến thành bất trắc của chính bản thân cô.

Ninh Ninh âm thầm cắn răng. Cô vốn dĩ đã chuẩn bị tinh thần sẽ ngã oạch một cách xuống đất nhưng cuối cùng lại không cảm nhận được cảm giác đau đớn như trong tưởng tượng. Chỉ thấy có một cơn gió vội vàng xẹt qua, mùi tùng hương lành lạnh thoảng qua chóp mũi. Một bàn tay chộp lấy vai của cô, sau đó khuôn mặt của cô ập vào một bờ ngực rắn chắc vững chãi.

... Ai, mùi hương này, cả cảm giác trên mặt nữa...

Khuôn mặt của cô chạm vào một tấm vải dệt mềm mại ấm áp, có thứ gì đó đang đập thình thịch hết nhịp này đến nhịp khác vô cùng rõ ràng sau lồng ngực mỏng manh.

Ninh Ninh đột nhiên ngừng thở, đầu óc nổ ầm một tiếng.

Không, không không không thể nào. Cô được Bùi Tịch đỡ lấy sao?

Ngọc Hoàng Đại Đế Như Lai Phật Tổ Jesus Cơ Đốc Quan Thế m Bồ Tát ơi! Cả đời này cô chưa từng tiếp xúc gần gũi với một chàng trai nào như thế này. Thế này... kỳ cục quá đi mất!

Cô phải nói gì bây giờ? “Ngạc nhiên không?” hay là “Đây chính là món quà mà ta muốn tặng cho đệ, không ngờ tới phải không?”

Không đúng không đúng! Việc cấp bách nhất hiện tại chính là phải rời khỏi vòng tay của Bùi Tịch mới đúng chứ!

Bóng đêm nhanh chóng buông xuống, ánh đèn bốn phía rực lên. Ninh Ninh rối như gà mắc tóc, thiếu niên mặc áo đen đang đứng trên mái hiên cũng đỏ bừng hết cả tai. Hắn thấy sư tỷ của mình ngã thì bước lên đỡ theo bản năng, không ngờ tỷ ấy lại... ngã luôn vào trong lòng hắn.

Bùi Tịch hiếm khi tiếp xúc với con gái nên giờ chỉ cảm nhận được cơ thể của sư tỷ trong lòng mình mềm nhẹ như bông và mùi hương thanh mát với hơi thở lạ lẫm thoang thoảng mùi kẹo ngọt. Thừa Ảnh im re không thấy ho he gì, thế nên hắn chỉ có thể lúng túng đứng yên một chỗ, không biết nên đẩy người ấy ra hay là nên chờ Ninh Ninh tự mình đứng dậy.

Hắn dùng lực rất nhẹ, bàn tay chẳng qua chỉ đặt hờ trên bờ vai của sư tỷ, nhưng cơ bắp cả người của hắn lại vì sự tiếp xúc này mà căng chặt hết cả. Hắn không tài nào động đậy được. Lòng bàn tay nơi tiếp xúc với nàng nóng như phải bỏng, cứ như sắp toé lửa đến nơi, ngọn lửa từ tay cháy lan cả vào trong lòng hắn.

Trong khoảnh khắc yên lặng hiếm hoi, tiếng đọt pháo hoa bay vút lên trời đột nhiên vang lên. Một tia sáng màu vàng lao lên trời nhanh như chớp giật rồi nở rộ rực rỡ như hoa quỳnh trong đêm tối, ngay sau đó ánh lửa càng ngày càng nhiều, càng ngày càng sáng, ánh sáng làm buổi hoàng hôn bảng lảng sáng rỡ như ban ngày, thấp thoáng như có một ngân hà khổng lồ treo ngược rơi vào trong đôi mắt của hắn.

Đó là pháo hoa chào mừng thập phương pháp hội được được đốt trong phủ thành chủ.

Cuối dải ngân hà, cô nương đang tựa vào lòng hắn thoáng ngẩng đầu. Ninh Ninh quay lưng về phía pháo hoa đầy trời nhưng đôi mắt vẫn phản chiếu chút ánh sáng dịu dàng của chúng, chẳng qua biểu cảm của nàng thì “dịu dàng” mấy. Nàng buồn bực đứng thẳng người lại, khuôn mặt không biết là do tức giận hay là do phản chiếu ánh sáng mà đỏ bừng bừng.

Bùi Tịch vốn tưởng rằng sư tỷ sẽ tức giận. Trên cơ thể hắn có ma khí, chính vì vậy mà không có ai muốn đến gần hắn cả. Hồi nhỏ, khi chạm mặt những đứa trẻ khác ở trong trấn, hắn thường sẽ bị bọn nhóc đó đánh hội đồng. Hắn vốn không để ý đến những gì người khác nghĩ về mình nhưng bây giờ lại thấy bồn chồn một cách kỳ lạ. Yết hầu hắn chuyển động lên xuống, đầu ngón tay lặng lẽ nắm chặt lấy vạt áo.

Nhưng Ninh Ninh chỉ lườm hắn một cái. Nàng không hề trách móc gì hắn mà chỉ im lặng cúi đầu, lôi từ trong túi ra một sợi dây tối màu. Nói đúng hơn đó là một sợi dây buộc tóc, nhìn trông có vẻ rất tinh xảo, giá cả chắc chắn không hề rẻ.

- Tặng cho đệ này.

Giọng nói của nàng nghe hơi miễn cưỡng, lúc nói chuyện từ đầu đến cuối không ngẩng đầu lên: “Thì là... ta đi ngang qua bỗng nhiên nhìn thấy... Dù sao ta cũng đã mua rồi, không phải cố ý chọn cho đệ đâu.”

Ninh Ninh nói liền tù tì một tràng không đầu không đuôi như vậy. Khuôn mặt đỏ bừng vì ngã vào lòng Bùi Tịch vẫn chưa tan đi được chút nào. Cuối cùng, như để tăng thêm độ tin cậy cho lời nói của mình, cô lại nói thêm một câu: “Cái dây buộc tóc đệ đang dùng bây giờ cũ quá rồi, ta không thích nó chút nào, mau đổi cái khác đi.”

Cô đang nói nhăng nói cuội cái gì vậy trời!

Ninh Ninh chỉ muốn tự đập vào đầu mình vài phát. Mấy lời cô mất công chuẩn bị kỹ càng đều bị cú ngã kia làm hỏng sạch rồi. Rõ ràng đây là thứ mà cô đã phải dốc hết chút tiền còn sót lại của mình để mua về mà sao nghe như thể cô vừa tiện tay trộm từ một quầy hàng bày trên đường thế nhỉ? Tức quá!

Trong lúc Ninh Ninh đang nghĩ tới nghĩ lui, đầu óc rối như tơ vò thì Bùi Tịch đang đứng trước mặt cô bỗng nhiên cử động. Cô cứ tưởng rằng Bùi Tịch sẽ nhận lấy cái dây cột tóc nhưng hắn lại vươn tay ra, trong lòng bàn tay có một thứ đồ nho nhỏ được đặt ngay ngắn. Dưới một trời pháo hoa càng ngày càng nhiều, đôi mắt của Ninh Ninh dần dần mở to, khuôn miệng cũng càng ngày càng tròn, trái tim không hiểu sao cũng đập càng ngày càng nhanh, bùm bụp bùm bụp trong lồng ngực.

Trong lòng bàn tay của Bùi Tịch có một miếng ngọc bội hình trăng khuyết màu trắng. Trong màn đêm mờ ảo, miếng ngọc trong tay thiếu niên kia như có sự sống, lặng lẽ tỏa ra ánh sáng lung linh dịu dàng. Đó chính là miếng ngọc bội mà cô đã nhìn trúng ở cửa hàng trang sức kia.

Tất cả những việc xảy ra trong đêm nay cứ như là một giấc mơ vậy, không hề chân thật một chút nào. Cái ôm mơ màng bối rối kia, màn pháo hoa bất ngờ kia, còn cả miếng ngọc bội mà cô cực kỳ yêu thích, vốn không nên xuất hiện trong tay Bùi Tịch kia nữa.

Cô vốn định tạo cho Bùi Tịch một bất ngờ nho nhỏ, ai dè lại được hắn tặng cho một bất ngờ còn lớn hơn.

Sao Bùi Tịch lại biết cô thích thứ này nhỉ?

Ninh Ninh còn chưa hết kinh ngạc, Bùi Tịch đã lấy sợi dây buộc tóc trong tay cô đi sau đó đặt miếng ngọc bội vào.

- Không được không được!

Ninh Ninh từ chối: “Thứ này quá quý giá, ta không thể nhận được.”

Bùi Tịch nói bằng một chất giọng lạnh lẽo, đôi mày nhướng lên như đang khiêu khích: “Tại sao lại không thể nhận? Sư tỷ có thể mua cho Lâm Tầm sư huynh dạ minh châu nhưng lại không thể nhận món quà có giá trị tương đương của đệ được sao?”

Ninh Ninh lại ngẩn ra.



Sao hắn lại biết chuyện cô mua dạ minh châu cho Lâm Tầm? Từ từ, sao giọng điệu của Bùi Tịch sao nghe cứ kỳ lạ sao ấy, hình như hắn đang tức giận? Hắn tức giận cái gì? Chắc là sau khi cô rời khỏi cửa hàng trang sức, bà chủ nhiệt tình kia đã nói gì đó với hắn rồi.

Cô không biết đáp lại thế nào nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy kỳ kỳ, vội hỏi: “Vô công bất thụ lộc, tại sao đệ phải tặng nó cho ta?”

Cô vừa dứt lời, một đợt pháo hoa lại nổ tung giữa không trung chiếu sáng nốt ruồi son nơi khóe mắt của Bùi Tịch và đôi mắt tĩnh lặng của hắn. Hắn đáp rất thản nhiên, nghe không ra cảm xúc gì: “Thế tại sao tiểu sư tỷ lại tặng dây cột tóc cho đệ?”

Ninh Ninh hoàn toàn cứng họng. Tên nhóc này... sao trước đây cô không phát hiện Bùi Tịch lại khéo mồm khéo miệng thế nhỉ?

Cô không còn lời nào để phản bác nên chỉ có thể nhận lấy miếng ngọc bội, lát sau mới nói một cách nhát gừng: “Vậy ta đành nhận lấy vậy... cảm ơn đệ.”

Ninh Ninh không biết thiếu niên bên cạnh nghe thế thì người thoáng thả lỏng ra một chút.

Hắn vẫn dùng giọng điệu bình thản đó đáp lời cô: “Vâng.”

Sau đó hai người cùng im lặng.

Bùi Tịch đứng im nhìn nàng cẩn thận mở bàn tay ra ngắm nhìn miếng ngọc bội hình mặt trăng xinh đẹp trong tay rồi cầm nó lên soi dưới ánh trăng sáng. Nóc phủ thành chủ đèn đuốc sáng trưng, trông như một tòa cung điện giữa trời, có một loại cảm giác không biết năm nay là năm nào.

Ngoại trừ đèn đường và pháo hoa, trên sông cũng có rất nhiều đèn lồng màu đỏ sậm. Bóng lửa phản chiếu trên mặt sông bị mái chèo quơ qua vỡ thành từng mảnh nhỏ dập dềnh trên sóng, thỉnh thoảng xen lẫn vài cánh hoa rơi.

Ninh Ninh nhìn miếng ngọc bội nho nhỏ kia, gió đêm từ mái hiên nhẹ nhàng thổi qua từng đợt từng đợt làm mấy sợi tóc mai khẽ rủ xuống trên má nàng. Bùi Tịch thoáng nhìn qua cái cổ trắng nõn của nàng, không nói gì mà lẳng lặng rời tầm mắt.

Dưới ánh trăng, ánh sáng lành lạnh tỏa ra từ miếng ngọc bội và ngân hà do pháo hoa đầy trời dệt nên rơi cả vào đôi mắt của thiếu nữ. Ánh trăng ở trước mắt nàng còn sao trời ở đáy mắt của nàng.

Ninh Ninh đột nhiên quay đầu lại, trong đôi mắt nàng ngoại trừ ánh trăng và sao trời còn có cả bóng dáng của Bùi Tịch, gần đến mức giơ tay ra là có thể với được. Không biết vì sao mà nàng đột nhiên phụt cười thành tiếng, có vẻ vô cùng kinh ngạc: “Oa, Bùi Tịch, lần đầu tiên ta thấy đệ cười đấy!”

Nàng nói đến đây ngập ngừng một lát rồi lại nói tiếp: “Xin lỗi đệ! Không phải ta cố ý cười đâu, nhưng bộ dạng bây giờ của đệ trông giống cười giả vờ quá!”

***

Tuy Bùi Tịch chưa từng nhìn thấy người ta “cười giả vờ” bao giờ nhưng nhìn từ giọng điệu của Ninh Ninh và nghĩa mặt chữ của cái danh từ này thì hắn cũng có thể đoán ra được là sư tỷ đang bảo hắn cười lên trông rất kỳ quái.

Bây giờ tiệc tối đã bắt đầu, hai người họ bèn vội vàng quay lại nhà trọ, chuẩn bị đi dự tiệc cùng những người khác trong môn phái. Trước khi dự tiệc, hai người quay về phòng chỉnh trang lại đầu tóc. Bùi Tịch nắm sợi dây buộc tóc mới kia ở trong tay nhưng hắn vẫn không buộc nó lên tóc mình.

Hoa văn viền vàng trên đoạn gấm ngọc phát ra ánh sáng lấp lánh, ánh mắt thiếu niên hơi tối lại, năm ngón tay mảnh khảnh thon dài nắm chặt lại theo bản năng. Lúc ở trong cửa hàng trang sức kia, hắn đã nhìn thấy Ninh Ninh dừng chân trước miếng ngọc bội, nhưng cuối cùng nàng lại không mua, có lẽ là do giá của nó quá cao.

(Xin hãy đọc ở wattpad

@xiao_ming_ming hoặc facebook page

Xuy Mộng Đáo Tây Châu - Quotes Cổ Đại để ủng hộ editor. Nếu bê bản edit đi mà không xin phép thì xin chúc số kiếp gập ghênh chông gai sóng gió triên miên không yên ngày nào. Không thân!)

Từ trước đến nay Bùi Tịch vốn sống rất cần kiệm, thế nên hắn cũng tiết kiệm được kha khá tiền. Hắn đang định mua miếng ngọc bội đó cho nàng, Thừa Ảnh còn trêu hắn: “Không ngờ Bùi Tiểu Tịch lại còn biết tạo bất ngờ cho người khác nữa ha ha ha!” thì bỗng nhiên nghe thấy bà chủ cửa hàng trang sức nói: “Trùng hợp quá! Tiểu cô nương đi cùng với cậu ban ngày vừa đi khỏi đây không lâu, nàng ấy mua một viên dạ minh châu đấy!”

Dạ minh châu, đó là thứ mà Lâm Tầm sư huynh thích.

Hoá ra sư tỷ không thể mua được ngọc bội là vì muốn tạo bất ngờ cho Lâm Tầm sư huynh. Bùi Tịch không rõ cảm giác trong nháy mắt kia gọi là gì. Ngạc nhiên, bối rối, hoang mang, buồn bã, đau lòng... Thật sự hắn chỉ đau lòng một chút mà thôi.

Hắn vốn dĩ hơi tức giận, không muốn tặng ngọc bội cho nàng. Nhưng đến khi đột nhiên nhìn thấy cái dây buộc tóc này, những buồn bực và cố chấp chất chồng trước đó bỗng nhiên tan biến không thấy tăm hơi. Sao mà dễ bị mua chuộc thế! Hắn đúng là vô dụng mà!

Tựa hồ nhớ tới cái gì, Bùi Tịch lạnh mặt cúi người, nhíu mày chăm chú nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, sau đó hắn đưa tay phải lên chống khoé miệng của mình.

Hắn sống trong bóng tối từ nhỏ, lại lớn lên cùng những trận đòn triền miên, thế nên hình như cuộc đời của hắn chưa từng gặp được chuyện gì vui vẻ cả, dần dà đến việc cười cũng biến thành một gánh nặng, thế là hắn bèn gạt nó sang một bên.

Hắn không biết cười như thế nào.

Đôi môi mỏng bị ép nhếch lên với một độ cung như đang mỉm cười nhưng trông lại cứng đờ như một khối sắt, lại thêm khuôn mặt lạnh lẽo của hắn vốn trông rất lạnh lùng, thế là nhìn tổng thể không giống như đang cười mà giống như tẩu hỏa nhập ma hay là bị trúng độc vậy.

Người trong gương đồng hơi nhăn mày lại. Hắn cười rộ lên... trông như thế này sao?

Thừa Ảnh im lặng đã lâu cuối cùng cũng lên tiếng, nó ra sức nhịn cười: [Không phải chứ Bùi Tiểu Tịch, Ninh Ninh chẳng qua chỉ thuận miệng nói một câu như vậy thôi, ngươi lại còn về soi gương thật để xem mình cười rộ lên trông như thế nào hả? Thế nào, hôm nay nhận được quà vui lắm có phải không?]

Có lẽ là do thấy Bùi Tịch có vẻ bực bội và không kiên nhẫn nên nó họ nhẹ một tiếng: [Ngươi nghe ta nói đây này, làm gì có người nào lúc cười chỉ cong một bên miệng? Ngươi thử cùng lúc dùng cả hai tay đi, đẩy khoé miệng lên trên, như thế mới đúng.]

Thừa Ảnh vốn là một đại thúc trung niên độc thân gàn dở, Bùi Tịch chưa bao giờ thấy nó là một kẻ đáng tin cậy cả nhưng lúc này hắn lại lặng lẽ cúi thấp đầu, không nói một lời mà làm theo răm rắp. Thế là hai bên khoé miệng đều bị ngón tay chống lên đến độ cong của một nụ cười, Thừa Ảnh dùng ngữ khí tràn ngập tình yêu ân cần dạy bảo hắn: [Đúng rồi, như vậy đấy, kéo lên thêm một chút đi... hoàn mỹ! Bùi Tiểu Tịch, về sau cứ cười như thế nhé, hiểu chưa? Ha ha ha! Tuyệt vời! Đây là thiên thần nào hạ phàm thế nhỉ!]

Nó nói đến đây thì không nhịn cười nổi nữa, từ một người mẹ hiền từ cười hòa nhã hoá thành một con gà mái già cười khà khà không ngừng.

Bùi Tịch không nhúc nhích, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tấm gương. Hắn nhìn thấy người trong gương mắt sao mày kiếm, đôi mắt đen như một hồ nước lặng, sống mũi vừa cao vừa thẳng nhưng khóe miệng lại cong lên nhìn trông vô cùng buồn cười, gò má bị ngón tay chống lên tạo thành hai cục thịt tròn vo.

Bây giờ thì hắn không phải đang giả vờ cười nữa mà trông rất giống một thằng đần.

Bùi Tịch:...

Bị chơi xỏ rồi.

_____

Meo: Trời ơi cái chương này... tôi đau lưng mỏi gối tê tayyyyy

trướctiếp