"Hà chưởng môn chưa từng cảnh báo bọn ta rằng trong Cổ Mộc Lâm Hải sẽ
xảy ra chuyện như vậy!" Bên ngoài huyền kính, một người đàn ông mặc áo
bào trắng giận dữ đứng dậy: "Bây giờ xảy ra chuyện lớn như vậy, chỉ sợ
gần một nửa người đều bị mắc kẹt ở nơi đó!"
Có người than thở một tiếng: "Huống chi bí cảnh Tiểu Trùng Sơn chỉ cho phép tu sĩ cấp Kim Đan đi vào, chúng ta cũng không thể nhúng tay, chỉ có thể chờ đến hai ngày
sau đợi bí cảnh đóng cửa, nó sẽ tự đưa các đệ tử ra ngoài. Nhưng tình
cảnh nguy hiểm như vậy, chúng ta phải làm thế nào mới tốt bây giờ?"
Hà Hiệu Thần cau mày, không hề còn nhàn nhã bình tĩnh như ban nãy. Ông tập trung nhìn chằm chằm vào cảnh tượng kỳ dị trong Cổ Mộc Lâm Hải: "Tiểu
Trùng Sơn mở ra nhiều lần như vậy rồi chưa bao giờ thấy xuất hiện tình
trạng này. Cây Long Huyết vạn năm kia không giống như thành tinh mà nhìn giống như... nhập ma."
Mọi người nhất thời rơi vào trầm tư.
Không gian đang yên lặng, bỗng một nữ nhân thản nhiên cười nhẹ một
tiếng: "Lẽ nào chư vị trưởng lão không tin tưởng đệ tử nhà mình như vậy
sao? Dị biến trong Cổ Mộc Lâm Hải tuy rằng nguy hiểm nhưng người đi vào
bí cảnh đều là thiếu niên anh tài thực lực xuất chúng trong môn phái.
Đến chuyện như vậy còn không thể giải quyết thì sau này rời khỏi tông
môn thì làm thế nào tìm được chỗ đứng?"
Người vừa nói là Khúc Phi Khanh của đảo Nghê Quang. Giọng nói của nàng mang vẻ lười biếng, bàn
tay phải trắng như tuyết đang nhàn nhã nghịch nghịch một lọn tóc dài, vẻ mặt không hề hoảng loạn một chút nào.
Nữ tu vừa nói vừa nhếch
môi cười: "Những đệ tử trong bí cảnh trước mắt cũng chưa bị nguy hiểm
đến tính mạng, chi bằng chúng ta bình tĩnh lại quan sát xem bọn nhóc sẽ
ứng phó như thế nào. Ta vừa nhìn thấy vài bạn nhỏ rất thú vị nên rất
mong đợi biểu hiện của đám nhỏ này đấy."
Giới tu chân vô cùng
phức tạp khó lường, cơ duyên và nguy hiểm đi với nhau như hình với bóng. Trong quá trình tu đạo, mỗi người đều khó tránh gặp phải những nguy
hiểm đe dọa đến tính mạng, dị biến ở Cổ Mộc Lâm Hải cũng là một trong số đó. Phải ứng phó như thế nào để thoát thân thì phải dựa vào bản thân
mỗi người.
Nàng vừa nói xong, mọi người đều do dự.
"Nhưng nói đi cũng phải nói lại, vừa nghe thấy tin tiểu sư đệ gặp nạn, Ninh
Ninh đã không màng an nguy mà lao vào trong rừng." Khúc Phi Khanh nhét
một quả nho vào trong miệng mình, lười biếng dựa vào ghế, ngước mắt liếc Thiên Tiện Tử một cái: "Quan hệ của các đệ tử của Thiên Tiện trưởng lão tốt thật đấy."
Thiên Tiện Tử cười cười, bộ dạng cũng vô cùng háo hức chờ mong: "Con bé Ninh Ninh không hay làm theo lẽ thường mà."
Nữ tu ngầm thừa nhận, "ừ" nhẹ một tiếng.
****
Trong Cổ Mộc Lâm Hải, phong vân cuồn cuộn. Màn sương mù màu đỏ đặc như mây
lởn vởn trong không gian yên tĩnh. Đám thực vật vốn phải tỏa ra màu lam
nhạt hoặc xanh đậm giống như vừa được tắm màu tươi, tuy rằng vẫn tỏa ra
ánh sáng nhàn nhạt nhưng lại trông càng thêm khủng bố và áp lực.
Ninh Ninh vẫn đang cố gắng dò hỏi hệ thống nhưng từ đầu đến cuối nó cũng
không hề đáp lại cô. Càng đi vào sâu, cảnh tượng bên trong càng làm cho
người ta thêm sợ hãi.
Dây leo đung đưa lên xuống, vài cành cây
to bằng cổ tay trẻ em múa may điên cuồng đổ bóng xuống mặt đất nom không khác gì những bàn tay của quỷ dữ. Không chỉ dây mây mà hoa cỏ cũng như
có ý thức. Cánh hoa hết mở ra lại khép vào dưới ánh sáng đỏ lập lòe làm
người ta liên tưởng đến sài lang hổ báo đứng trong bóng tối lặng lẽ chớp đôi mắt đỏ ngầu.
Sau khi tiên ma đại chiến kết thúc, ma tộc
thương vong nghiêm trọng nên lui về ở ẩn, đã lâu rồi không có tin tức
gì, mà Cổ Mộc Lâm Hải vốn là nơi linh khí tụ tập, bây giờ lại ma khí
ngút trời như vậy... nguyên nhân đúng là làm cho người ta phải nghiền
ngẫm.
Ninh Ninh lại vung kiếm lên chặt đứt một nhánh dây mây vừa định đánh lén cô từ phía sau.
Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một vài đệ tử nội môn chạy trốn vụt qua bên
người, chỉ có cô đi ngược lại với đám đông mà hướng vào sâu bên trong.
Bóng dáng thiếu nữ nhỏ bé mà kiên cường giống như một thanh kiếm sắc bén vạch ra trong màn sương đỏ một con đường máu.
Không đúng.
Có một nữ tu khác cũng đi ngược hướng giống như cô.
Đó là một cô nương mặc trang phục của Vạn Kiếm Tông, dáng người thanh tú
xinh đẹp, mặt mày lạnh nhạt như sương, đôi môi mỏng mím thành một đường
cung nhỏ, nhìn không ra nàng đang vui hay đang buồn.
Nàng ấy hiển nhiên cũng đã chú ý tới Ninh Ninh bèn lạnh lùng quay sang giới thiệu: "Tô Thanh Hàn của Vạn Kiếm Tông."
Đây là lần đầu tiên các nàng gặp nhau, Tô Thanh Hàn đột nhiên giới thiệu
bản thân làm cho Ninh Ninh thấy hơi bất ngờ, nhưng nhớ đến giả thiết của nhân vật Tô Thanh Hàn, Ninh Ninh lại thấy như vậy cũng không có gì kỳ
lạ cả.
Thân là con gái của trưởng lão Vạn Kiếm Tông, vị đại tiểu
thư này từ khi sinh ra đã được xếp vào hàng ngũ "con giời", tính cách
cao ngạo lạnh lùng cũng là điều dễ hiểu. Nàng là một kiếm tu vô cùng
điển hình, bình thường không thích nói chuyện lắm mà chỉ thích tìm người đánh tay đôi với mình mà thôi. Lúc ở cùng người khác nàng cũng sẽ tách
mình ra khỏi đám đông, người nào bị nàng coi thường thì nàng sẽ không
buồn liếc thêm một cái, nhưng nếu nàng muốn kết bạn với ai thì tự sẽ chủ động đến gần làm quen.
Bây giờ mọi người đang nhao nhao chạy
trốn, chỉ có hai người bọn họ đi ngược lại với số đông. Chỉ cần dựa vào
điểm này thôi, cho dù kỹ thuật sử dụng kiếm của đối phương cao thấp thế
nào, Tô Thanh Hàn cũng tình nguyện kết bạn.
Ninh Ninh nhìn nàng ấy cười nói: "Xin chào, ta là Ninh Ninh của Huyền Hư Kiếm Phái."
Tô Thanh Hàn lạnh nhạt gật đầu một cái, coi như chào hỏi: "Thì ra là Ninh
Ninh sư muội, đệ tử của Thiên Tiện trưởng lão. Không biết sư muội vào
rừng để làm gì?"
"Ta nghe nói một vị sư đệ bị Huyết Thụ vạn năm bắt lại nên muốn đi giải cứu đệ ấy."
Cô ngượng ngùng sờ sờ mũi: "Ta là có lòng riêng mới vào rừng, cũng chẳng
có gì hay ho mà khoe cả. Tô sư tỷ là đi trừ ma đúng không?"
Tô
Thanh Hàn lắc đầu: "Ninh Ninh sư muội đừng tự coi nhẹ mình như thế.
Nguyện vì đồng môn mà lấy thân mạo hiểm, người thường không thể sánh
bằng."
Cô nương này nói chuyện văn hoa quá, nghe chẳng giống kiếm tu một chút nào.
"Bây giờ Cổ Mộc Lâm Hải có dị biến, ma khí tràn ra ngoài, ta nghe nói cây
Long Huyết kia bắt đầu tấn công người, có lẽ dị biến có liên quan đến
nó."
Tô Thanh Hàn lại nói: "Muội đi là vì cứu người, ta đến là vì trừ ma, trăm sông đổ về một biển, chúng ta đều là đi về hướng cây Long
Huyết cả."
Ninh Ninh gật gật đầu, "vâng" một tiếng.
Càng
đi sâu vào bên trong ma khí càng dày đặc. Đến khi hai người có thể trông thấy cành lá rậm rạp của cây Long Huyết ngàn năm thì cảm giác áp bách
ma khí mang đến đã vô cùng nặng nề. Nó giống như một tảng đá lớn đè lên
lồng ngực, làm cho hô hấp nhẹ nhàng cũng trở nên khó khăn. So sánh với
cảnh tượng rừng xanh tràn đầy sức sống ban đầu, nơi này đã biến thành
địa ngục.
Cành cây thô ráp trông cực kỳ giống những con rắn khổng lồ, có con thì lặng lẽ trốn dưới mặt đất, có con lại ngang nhiên bay lơ lửng giữa không trung. Sương đỏ như máu tụ lại thành từng mảng làm Ninh Ninh đột nhiên có một loại ảo giác cô đang trôi nổi trong một biển nước màu đỏ tươi.
Vài tu sĩ đã bị dây mây bao lây, cuốn thành một cái kén chặt như nêm. Tô Thanh Hàn nhỏ giọng nói với cô đây là cách mà ma
tộc hấp thu linh lực. Người bị bao trong cái kén đó sẽ không chết mà sẽ
thành nguồn cung cấp chất dinh dưỡng vô tận cho chúng. Còn cái cây Long
Huyết ở trung tâm...
Ninh Ninh chưa bao giờ nhìn thấy cái cây nào lớn như vậy. Cây cao chót vót, tán cây rậm rạp xanh um che kín trời
đất, từ đầu lá chảy ra một màu đỏ thẫm kỳ lạ như máu. Cành lá xum xuê
đến mức không một tia sáng nào có thể lọt xuống. Dưới thân cây chai sần
nứt nẻ là một bộ rễ ngoằn ngoèo khổng lồ giống như bàn tay cắm sâu vào
lòng đất để hút lấy chất dinh dưỡng.
Ma khí dày đặc vượt qua khả năng tưởng tượng của cô.
Ninh Ninh nhíu mày. Dựa vào tu vi bậc này của cây Long Huyết, chỉ sợ ngay cả cô và Tô Thanh Hàn liên thủ cũng chưa chắc là đối thủ của nó. Dù sao
thì người ta cũng đã hơn mười nghìn tuổi rồi, đây cũng là một loại tài
năng. Cô nín thở tập trung quan sát. Đến khi nhìn thấy cảnh tượng cách
cây Long Huyết không xa thì suýt nữa nhảy dựng lên.
Thiên niên mặc áo đen cả người máu me đầm đìa vẫn chưa bị dây mây quấn kín mít mà đang cắn răn phản kháng.
Người kia chính là Bùi Tịch.
Tình trạng hiện tại của Bùi Tịch không tốt lắm, cơ hồ hắn đã bị ép vào đường cùng rồi. Đám dây leo càng diệt càng hăng. Chúng nó nhào về phía hắn
hết đợt này đến đợt kia. Tuy rằng đại đa số đều bị trường kiếm chặt đứt
nhưng vẫn có mấy cái cắt qua làn da của hắn để lại những vết thương máu
me dữ tợn. Khuôn mặt hắn ẩn hiện trong đám sương đỏ, Ninh Ninh chỉ có
thể nhìn thấy bóng dáng của hắn và cơ thể tóe ra máu tươi, màu sắc kia
còn chói lọi hơn cả cánh rừng đang bị nhuộm màu.
Thể lực của Bùi
Tịch hẳn là đã sắp chống đỡ không nổi, linh lực cũng chẳng còn bao
nhiêu. Nhưng dù vậy hắn vẫn đang liều mạng phản kháng, kiếm quang bay
tán loạn, sống lưng hắn từ đầu đến cuối vẫn thẳng như cây tùng.
Dây leo như rắn độc từ bốn phương tám hướng đồng loạt tấn công, nhưng linh
lực của Bùi Tịch đã không còn đủ để phân hóa kiếm quang. Cánh tay, cẳng
chân của hắn bị dây leo cuốn lấy, gai trên đó đâm thủng làn da hắn. Hắn
cắn răng không phát ra tiếng, bàn tay vẫn nắm chặt lấy kiếm, đôi mắt tơ
máu chằng chịt.
Hắn sắp bị dây leo vây kín.
"Tô sư tỷ."
Ninh Ninh suy nghĩ một lát rồi dùng thuật truyền âm: "Đối phó với cây Long
Huyết Thụ phải bàn bạc thật kỹ lưỡng, nhưng trước đó tỷ có thể giúp muội một chuyện được không?"
Cô ngừng một lát lại nói tiếp: "Sư tỷ,
loại ma vật có nguồn gốc tự nhiên sau khi thành tinh mà linh trí chưa mở có phải đều không thông minh lắm hay không?"
***
Long Huyết Thụ thong thả ung dung xử lý con mồi vừa bắt được.
Những cành cây uốn lượn cắm chặt vào máu thịt, càng ngày càng có nhiều dây
leo liên tục mọc ra. Chúng nó đua nhau nhào về phía nguồn thức ăn giống
như đàn chó dữ lâu ngày không được ăn cơm vậy. Thiếu niên áo đen trên
người vết thương chồng chất, trường kiếm trong tay tuy vẫn phát ra tiếng rít gào nhưng đã không còn sức lực để phản kháng lại.
Trong
khoảnh khắc dây leo càng ngày càng nhiều, chúng nó chuẩn bị nuốt sạch
Bùi Tịch, cách đó không xa bỗng nhiên lóe lên một ánh kiếm trắng như
tuyết rạch ngang màn sương đỏ. Đám dây leo đờ ra một lát rồi đồng loạt
chuyển hướng.
Cây Long Huyết đã có hơn vạn năm tuổi nên cần rất
nhiều linh khí, thế nên xung quanh nó không có bao nhiêu cây cối. Bây
giờ, một cô nương tuổi không lớn lắm đang đứng trên bãi cỏ gần đó.
Ninh Ninh hất cằm, cười kiêu ngạo: "Ta còn tưởng rằng là ma vật nào ghê gớm
lắm, hóa ra chỉ là một cái cây. Vậy thì có phải giết ngươi xong là biến
dị sẽ kết thúc hay không?"
Con nhóc miệng còn hôi sữa này!
Đám dây leo vốn đang phủ phục trên mặt đất nghe vậy thì chồm lên bày ra tư
thế chuẩn bị tấn công. Ninh Ninh biến thành mục tiêu cũng chẳng có vẻ gì là sợ hãi mà bình tĩnh rút kiếm ra. Dây mây cũng chưa tấn công vội mà
từ từ đan thành một tấm lưới lớn rồi mới chồm về phía cô. Đại khái là vì giao đấu với Bùi Tịch đã tiêu hao gần hết sự kiên nhẫn của nó rồi.
Khoảnh khắc cái lưới khổng lồ sắp rơi xuống đầu mình, Ninh Ninh đột nhiên
nhếch môi cười, tiếng cười thanh thúy vang lên trong không gian: "Tô sư
tỷ, thời cơ đến rồi!"
Có trá!
Đám dây leo lập tức dừng
lại, mặc kệ cô đứng một bên. Quả nhiên, một nữ tu sĩ khác tay cầm trường kiếm vừa hướng về nơi nào đó chạy đi. Nhìn hướng mà nàng đang lao
đến...
Là hướng của con mồi mà nó vừa mới bắt được!
Nhưng
kế điệu hổ ly sơn này chẳng có tác dụng gì với nó cả. Mấy chục ngọn dây
leo nhưng lưỡi dao sắc bén vừa tuốt ra khỏi vỏ đồng loạt tấn công về
phía nữ kiếm tu kia. Tô Thanh Hàn mặt không đổi sắc niệm thầm kiếm
quyết, gió bụi lập tức nổi lên bốn phía, kiếm quang chia thành sáu hư
ảnh màu lam nhạt vây lấy nàng ở trung tâm.
Gió lạnh nổi, kiếm quang lên.
Kiếm khí cuồn cuộn như sông nước, nơi nào kiếm phong chạm đến đều có ánh
nước mờ mờ như ẩn như hiện, rất có thế giao long ngẩng đầu, nháy mắt đã
chém rụng hơn một nửa dây leo.
Cây Long Huyết hoàn toàn nổi điên, màu đỏ trên lá cây càng thêm đậm. Nhưng đúng lúc nó định dùng hết toàn
lực để dạy cho tên kiếm tu không biết trời cao đất dày này một bài học
thì đột nhiên cảm nhận được cơ thể mình vừa ăn một nhát kiếm vô cùng sắc bén ở vị trí con mồi mà nó vừa mới bắt được. Cành cây chém vào không
khí, nó xoay người lại nhìn vết thương rồi gào lên rống giận.
Ninh Ninh đã đứng trước mặt Bùi Tịch từ lúc nào, Tinh Ngân trong tay lấp lánh rực rỡ.
Cây Long Huyết cuối cùng cũng hiểu ra. Lúc nó cho rằng mình đã phá được kế
điệu hổ ly sơn mà tập trung đối phó tên kiếm tu vừa mới xuất hiện thì
tên kiếm tu đầu tiên đã phá giải được hết tất cả xiềng xích trên người
Bùi Tịch. Đây chính là kế sách của Ninh Ninh dựa trên cơ sở lợi dụng tư
duy quán tính của mỗi người cộng thêm chỉ số thông minh khuyết tật của
con yêu quái này.
Nhìn đám ma khí xung quanh đủ biết thực lực cao thâm của cây Long Huyết, đám dây leo kia chỉ là tép riu mà thôi. Nếu
xung đột chính diện với nó thì có khi đoạn truyện này phải sửa lại tên
thành "Phiên ngoại không còn ai sống sót: Cổ Mộc Lâm Hải" mất.
Thế nên đầu tiên cô sẽ đảm nhận vai trò con mồi trong kế điệu hổ ly sơn,
chờ thời cơ chín muồi thì cố ý la lên một tiếng để di dời sự chú ý của
cây Long Huyết đến chỗ Tô Thanh Hàn.
Cây Long Huyết cứ nghĩ là đã phá giải được mưu kế của cô nhất định sẽ theo bản năng cho rằng cô đã
không còn gì để uy hiếp nó, bèn thả lỏng cảnh giác đối với Ninh Ninh,
coi Tô Thanh Hàn là đối tượng đi săn hàng đầu. Nhưng nó nhất định sẽ
không ngờ được rằng thật ra cái người đảm đương vai trò con mồi kia mới
là người thật sự sẽ đi giải cứu Bùi Tịch. Cô trước tiên cho nó cảm thấy
đắc ý một chút, làm cho nó tưởng rằng nó đã khống chế được cục diện, cứ
như vậy cây Long Huyết nhất định sẽ không nghi ngờ gì.
Đáng tiếc
cây Long Huyết chưa bao giờ chơi thể thao điện tử, thế nên nó sẽ không
bao giờ biết được kỹ năng này có tên khoa học là: "Các anh canh chủ, tôi đi trộm đồ."
***
Bùi Tịch cắn mạnh vào đầu lưỡi của mình để làm cho bản thân tỉnh táo một chút.
Dây leo đã bịt kín mắt của hắn. Tầm nhìn trước mắt hắn đen kìn kịt, bên tai có tiếng lùng bùng, không thể nghe rõ được bất cứ thứ gì. Nơi bị dây
leo cứa vào vô cùng đau đớn, mỗi lần hít thở là một lần tê tâm liệt phế. Đôi mắt đen âm u như đầm lầy chết của thiếu niên xẹt qua vẻ hung ác.
Bùi Tịch không hề nhân từ với kẻ thù, đối với bản thân mình cũng có thể ra tay không hề do dự.
Thế cục trước mắt đã rơi vào bế tắc, nếu muốn thoát khỏi đây chỉ có thể
liều mạng một phen, dồn tất cả sức mạnh còn lại cắt đứt dây leo. Nhưng
bây giờ hắn vô cùng yếu ớt. Một khi sử dụng biện pháp kia thì lục phủ
ngũ tạng tất nhiên sẽ bị trọng thương, sống chết mặc số phận quyết định.
Mùi tanh trong miệng càng ngày càng đậm, Bùi Tịch cười lạnh tự giễu.
Hắn đã không còn lựa chọn nào khác.
Không có người thân, không có bạn bè, cũng không thể trông cậy vào bí pháp,
hắn vốn đã quen một thân một mình giãy giụa giữa ranh giới sinh tử, miễn cưỡng chống đỡ cái mạng quèn này, giống như khi còn nhỏ gặp phải đàn
sói trong núi sâu, khi bị mẫu thân nhốt trong phòng tối không được ăn
uống ba ngày ba đêm, khi đột nhiên gặp phải ma thú trên đường đến Huyền
Hư Kiếm Phái bái sư, hắn cũng chỉ có thể cắn răng cầm kiếm chống đỡ.
Cái mạng này của hắn, cho dù có chết cũng chẳng có ai để ý. Thế gian này
không có kỳ tích tồn tại, cũng không có cứu rỗi, hắn chỉ có thể dựa vào
chính mình.
Tơ máu trong đôi mắt càng ngày càng đậm, nom như tơ
nhện chăng kín đồng tử. Thần sắc Bùi Tịch lạnh lẽo, hắn niệm pháp quyết
trong lòng, cảm nhận linh khí đang dần tụ lại bắt đầu tàn phá kinh mạch
và làn da mình. Cả người hắn nóng rực, đau đến mức mất đi tri giác.
Thức hải chấn động, đầu ngón tay của thiếu niên khẽ cử động, lúc đang chuẩn
bị phát động linh lực thì hắn đột nhiên thấy ánh sáng lóe lên trước mắt
mình.
Đó là một thanh kiếm vô cùng chói mắt. Kiếm quang trắng
muốt giống như suối bạc chảy giữa ngân hà nối thành một đường lộng lẫy
như minh châu chém đứt dây mây đang trói chặt Bùi Tịch, đồng thời cũng
xé toạc bóng tối đang bao quanh hắn.
Kiếm phong quét qua một
đường, đám dây leo dập nát lơ lửng bay lên. Trong tầm mắt mơ hồ, giữa
bầu trời đầy gió và huyết quang cùng ngân hà phản chiếu, hắn thấy mái
tóc của thiếu nữ bị gió thổi bay và đôi mắt còn trong sáng hơn ánh trăng hàng ngàn hàng vạn lần của nàng. Trái tim vốn tịch mịch đã lâu của Bùi
Tịch đột nhiên đập một cách dữ dội.
"Ai da, tiểu sư đệ."
Ninh Ninh ngẩng đầu nhìn hắn, trong lòng lén thở hắt ra một hơi nhưng bên
ngoài vẫn cố gắng duy trì hình tượng của nữ phụ độc ác, nhếch miệng cười nói: "Vẫn còn một hơi thở, chưa chết đấy chứ?"
"Là, là Ninh Ninh aaaa huhuhu!" Thừa Ánh trong lòng hắn kích động mém rớt nước mắt: "Nàng tới cứu ngươi đó Bùi Tịch! Nàng nàng nàng ấy đến cứu ngươi!"
Nàng... Bùi Tịch đầu đau như búa bổ. Sao nàng ấy lại ở chỗ này?
Rõ ràng trước khi biến dị phát sinh hắn không hề nhìn thấy vị sư tỷ đồng
môn này ở xung quanh đây. Hắn còn chưa kịp nghĩ xong thì đột nhiên mở to mắt.
Ninh Ninh vòng tay ra sau lưng, một tay kéo hắn vào trong lòng mình.
Tuy rằng đây là một động tác hết sức bình thường và không hề mang theo chút tư tâm nào, Bùi Tịch vẫn nín thở theo theo phản xạ. Tuy máu chảy ra từ
miệng vết thương của hắn dính vào người cô trông vô cùng đáng sợ nhưng
Ninh Ninh không hề tỏ vẻ chán ghét mà chỉ nói bâng quơ với hắn: "Này,
không phải ta cố tình muốn đến cứu đệ đâu, chỉ là trùng hợp nhìn thấy
một nhóc đáng thương khá quen mắt nên tiện tay giúp đỡ thôi, hiểu chưa?"
Trên người nàng có mùi hoa dành dành không hề phù hợp với mùi máu tươi. Lúc
nàng nói chuyện, hơi thở ấm áp phả vào tai hắn, luồng nhiệt ấy như một
dòng điện yếu ớt lan từ vành tai đến tận lồng ngực của hắn.
Bùi Tịch cụp mắt xuống, nhẹ nhàng "dạ" một tiếng.
Long Huyết thấy hành động của Ninh Ninh bên này, tự biết mình đã bị mắc lừa
thì nổi khùng lên. Lập tức gió trong rừng nổi lên, nhựa cây đỏ như máu
bỗng chảy ra từ thân cây, trông vô cùng kỳ dị. Tất cả dây leo đột nhiên
lao thẳng lên trời, nhưng chúng không hề lao về phía Tô Thanh Hà mà lại
lao về phía cô như thể muốn giết chết tên kiếm tu vừa chơi xỏ chúng nó
vậy.
Nhưng cô sao có thể ngoan ngoãn đứng chờ chết được.
Sau khi phát hiện mình bị lừa, cây Long Huyết nhất định sẽ bỏ Tô Thanh Hàn
lại mà tấn công cô. Ninh Ninh đã tính đến bước này từ lâu, thế nên trước đó cô đã nhờ Tô Thanh Hàn dẫn đám quái vật kia ra xa một chút để cô và
Bùi Tịch tranh thủ thoát thân. Thực vật thành tinh chỉ có đúng một
khuyết điểm chính là không được thông minh cho lắm.
"Chắc là sẽ hơi xóc nảy một chút, đệ bám chắc vào ta nhé."
Ninh Ninh nhìn Tô Thanh Hàn ở nơi xa lặng lẽ ra hiệu, cánh tay đặt sau lưng
Bùi Tịch, giọng nói nhẹ nhàng mà ngạo nghễ: "Đi nào!"
Vừa dứt lời, dưới chân bỗng hiện ra bạch quang.
Cũng may xung quanh cây Long Huyết không có nhiều cây cối lắm, ngự kiếm phi hành không gặp mấy khó khăn.
Tiếng gió và giọng nói của thiếu nữ đồng thới rót vào màng nhĩ, Bùi Tịch nghe thấy nàng trang nghiêm nói: "Đừng tự mình đa tình rằng ta đối xử tốt
với đệ nha, ta cứu người là phải thu tiền đấy, báo đáp ta bao nhiêu linh thạch đệ tự cân nhắc đi."
Ninh Ninh còn đang chăm chú duy trì
hình tượng thì một đạo kiếm quang khác đã lặng lẽ xuất hiện bên cạnh cô. Người đứng trên thân kiếm chính là Tô Thanh Hàn vừa thoát thân một cách vô cùng nhẹ nhàng. Kiếm tu trẻ tuổi nhìn cô và Bùi Tịch một lượt rồi tỏ vẻ đã hiểu: "Đây chính là vị sư đệ mà cho dù muội phải mạo hiểm tính
mạng cũng nhất định phải tới cứu sao?"
Tinh Ngân đột nhiên run lên một chút.
Nhưng vị sư tỷ tính tình thẳng thắn này của Vạn Kiếm Tông không hề phát hiện
ra vẻ mặt kỳ lạ của Ninh Ninh mà tiếp tục nói một cách ngưỡng mộ: "Ban
nãy ta còn thấy khó hiểu, tại sao Ninh Ninh sư muội lại không ngại vất
vả chạy đến đây cứu hắn. Bây giờ vừa nhìn cái đã thấy quan hệ của hai
người quả thật rất tốt, không giống sư đệ ta, vừa bướng bỉnh vừa nghịch
ngợm, đúng là không làm cho người ta bớt lo..."
Nói đến đây, nàng bỗng nhiên hoang mang cất cao giọng: "Lạ ghê, sao mặt sư muội lại đỏ thế? Chẳng lẽ muội trúng độc rồi sao?"
Ninh Ninh cố gắng nặn ra một nụ cười xấu hổ mà vẫn lịch sự.
Bây giờ cô chỉ muốn đứng vẫy tay chào tạm biệt cái thế giới tươi đẹp này thôi.
Tô sư tỷ, tỷ biết không? Thật ra tiểu yêu tinh hại người như tỷ mới là khó chơi nhất đấy!