Tại đại điện yến hội. Chu Hoài Sơn bởi vì không có chức quan, không có
tước vị, cho nên vị trí ghế ngồi của hẳn đặt ở hàng cuối cùng. Nhưng
Nghiễm Bình Bá cùng Khánh Dương Hầu khăng khăng muốn ngồi sát bên hắn,
dưới cái gật đầu đồng ý của hoàng thượng, chỗ ngồi của Chu Hoài Sơn liền được dời đến vị trí giữa Nghiễm Bình Bá cùng Khánh Dương Hầu, cách
Khánh Dương Hầu, là Vương Cẩn.
Một đám khách nam vào điện, phía
trước Chu Hoài Sơn là Nghiễm Bình Bá, đằng sau là Vương Cẩn, đang đi,
lại không biết như thế nào, đúng lúc đụng phải Trầm Hạt. Nhà bị người ta chiếm mất một nửa, lời đồn đại không hay bay đầy trời, toàn bộ phủ đệ
Đại Lý Tự khanh trở thành trò cười cho người khác lúc trà dư tửu hậu.
Trầm Hạt nhìn thấy Chu Hoài Sơn liền hận không thể bóp chết hắn. Hoàng
thị trong sạch, Minh Châu trong sạch, lại bị Chu Hoài Sơn cùng Chu Thanh hại cho đến nỗi ngay cả cửa cũng không dám bước ra.
Nghênh đón
ánh mắt phẫn nộ của Trầm Hạt, khóe miệng Chu Hoài Sơn khẽ nhếch, trên
mặt mang theo ý cười trào phúng và khinh thường, ánh mắt lạnh buốt.
"Đồ ngu!" Âm thanh rất nhẹ, chỉ đủ cho hai người bọn họ nghe được.
Trầm Hạt chỉ cảm thấy toàn thân như vừa bị người ta giội dầu hỏa, có thể
phát nổ bất cứ lúc nào. Nhưng mà Chu Hoài Sơn đã đi theo mấy người
Nghiễm Bình Bá về phía chỗ ngồi, giống như vừa rồi không hề phát sinh
chuyện gì cả.
Trầm Hạt xanh mặt ngồi xuống, thực sự không thể nhịn được nữa, nói với Hộ Bộ Thượng Thư bên cạnh: "Hắn mắng ta là đồ ngu!"
Bất thình lình nghe thấy một câu như vậy, Hộ Bộ Thượng Thư suýt chút nữa đã ngã cắm đầu xuống đất. Cái này.. Thật sự là quá đột ngột, không kịp
chuẩn bị a!
Ông ta nhăn nhó quay đầu, kinh ngạc nhìn về phía Trầm Hạt hỏi: "Ngươi nói cái gì?"
May là vừa rồi ông ta không uống nước, không uống rượu, chứ nếu như trong miệng có cái gì, nhất định là đã phun ra ngoài rồi.
Trầm Hạt trầm mặt, nghiến răng nghiến lợi, đáp: "Chu Hoài Sơn, vừa mới mắng ta là đồ ngu."
Hộ Bộ Thượng Thư.. Đưa mắt nhìn Chu Hoài Sơn ngồi cách đó không xa, rồi lại quay đầu nhìn Trầm Hạt.
"Không phải là ngươi.."
Trầm Hạt cắn răng, hỏi: "Vừa rồi ngươi không nghe thấy sao?"
Lúc Chu Hoài Sơn mở miệng mắng người, Hộ Bộ Thượng Thư đang đứng ngay phía trước Trầm Hạt.
Hộ Bộ Thượng Thư lắc đầu, vẻ mặt một lời khó nói hết, nói: "Có phải là
ngươi quá hận Chu Hoài Sơn, nên mới xuất hiện ảo giác như vậy không?"
Trầm Hạt trừng Hộ Bộ Thượng Thư: "Ta ảo giác bị người mắng là đồ ngu à?"
Hộ Bộ Thượng Thư.. Cũng không phải là không thể được! Dù sao cái từ thô
tục này, chúng ta là quan gia có học thức, sao có thể giống như ngươi,
mới một lúc mà đã nói đến mấy lần chứ! Nếu là ta, thì ta thật sự không
há miệng ra nổi đâu.
Trầm Hạt trừng Hộ Bộ Thượng Thư một cái,
quay đầu rầu rĩ ngồi ở chỗ đó. Có một cục tức nghẹn ứ ở ngực khiến hắn
đau nhức. Trước đó hắn bị hành động của Chu Hoài Sơn cùng Chu Thanh chọc tức, lại thêm Chu Hoài Sơn mắng vừa rồi, mà đáng giận nhất là, lúc đó
hắn vậy mà chưa kịp phản ứng, không kịp đối đáp, mà cứ như vậy để mặc
cho Chu Hoài Sơn đi mất! Nếu như hắn cãi lại, chắc chắn có thể trách
mắng ác hơn!
Không cãi nhau ầm ĩ thắng, trở về liền ảo não rất
lâu vì sao bản thân không làm tốt. Bây giờ hắn căn bản không có chỗ để
phát huy.. Nộ khí phừng phừng trong lòng, Trầm Hạt liền cảm thấy dạ dày
bắt đầu đau nhức.
Sau khi Thái hậu đến, yến hội chính thức bắt
đầu, trong một đám đông ai cũng vui mừng phấn chấn, thái hậu lập tức để ý đến sắc mặt đen như đít nồi của Trầm Hạt. Trong lòng liền thầm thở dài
một hơi. Bà ta đã đáp ứng Hoàng thị, những khó chịu mà Chu Thanh gây ra, đều sẽ đòi lại bằng sạch cho Hoàng thị. Hôm nay chính là một cơ hội
tốt.
Trước mặt nhiều người như vậy đòi lại công bằng cho Hoàng thị cũng coi như cho đảng phái của thái tử một liều thuốc an thần.
Trấn Quốc Công bị độc chết, Hình Bộ Thượng Thư bị bãi miễn chức vụ 3 tháng,
Đoan Khang Bá bị ảnh vệ thẩm vấn một lần, Thái hậu bị hoàng thượng giam
lỏng biến tướng, thuỷ vận được khởi công theo yêu cầu của hoàng thượng.. Những đả kích liên tiếp đã khiến cho không ít người trong đảng phái của thái tử rệu rã trong lòng. Nếu còn tiếp tục như vậy nữa, sớm muộn cũng
sẽ xảy ra chuyện. Cơ hội để có thể ổn định lòng người không nhiều, trước mắt chính là một trong số đó.
Thái hậu hít sâu vào một hơi, chấn hưng tinh thần, nhìn Chu Hoài Sơn cất tiếng: "Nghe nói nhạc phụ của
Thẩm Lệ, Chu Hoài Sơn, hôm qua dời sang nhà mới, Thẩm Lệ vì nước cúc
cung tận tụy, ai gia nên tặng cho ngươi một phần hạ lễ mới phải."
Chu Hoài Sơn lập tức đứng dậy, cung cung kính kính hành lễ với thái hậu:
"Thảo dân tạ ân điển của Thái Hậu nương nương, Thái Hậu nương nương hạ ý chỉ mời thảo dân tiến cung dự tiệc, đã là cho thảo dân thiên đại vinh
quang rồi."
Chu Hoài Sơn tiến cung như thế nào, không phải tất cả mọi người đều tinh tường. Một nhóm người đều tưởng rằng hoàng thượng
mời hắn tiến cung, dù sao Chu Hoài Sơn cũng trùng tên trùng họ với Vinh
Dương Hầu, lại là nhạc phụ của Thẩm Lệ. Bọn họ không biết ai là người
mời Chu Hoài Sơn tới, chỉ đơn thuần là hiếu kỳ đoán mò mà thôi. Đương
nhiên, cũng có một bộ phận rất nhỏ người biết là thái hậu hạ ý chỉ. Có
điều, biết thì biết, suy đoán thì suy đoán, nhưng Chu Hoài Sơn nói ra
trước mặt mọi người, lại là một chuyện khác.
Thái hậu dùng ánh mắt thâm sâu nhìn Chu Hoài Sơn, nụ cười trên mặt vẫn không giảm.
"Ai gia nhìn thế nào, cũng cảm thấy lòng ngươi có chút không yên, là có tâm sự gì sao? Hay là vừa rồi Chu Thanh bỗng nhiên lên cơn co giật ở ngự
hoa viên, nên ngươi lo lắng?"
Thái hậu tận lực nhắc đến Chu
Thanh, Thạch Nguyệt Hinh cùng Minh Hòa nhìn nhau, ai cũng biết thái hậu
đang có ý gì. Bà ta muốn nhắm vào Chu Hoài Sơn!
Chu Thanh co
giật, Chu Hoài Sơn nhất định là không biết, bây giờ thái hậu đột nhiên
nhắc đến chuyện này trước mặt mọi người như thế, không nói đến đám người sẽ phỏng đoán Chu Thanh thế nào, chỉ xét riêng đối với Chu Hoài Sơn thì đã là kích động không nhỏ. Ý tứ gây chuyện đã rất rõ ràng.
Hai
người không khỏi có chút bận tâm nhìn Chu Thanh, Chu Thanh cúi đầu rũ
mắt, thành thành thật thật ngồi ở chỗ đó, không biết là đang nghĩ gì.
Thạch Nguyệt Hinh lại quay sang nhìn Chu Hoài Sơn.
Chu Hoài Sơn thế mà lại không có phản ứng gì liên quan đến Chu Thanh, chỉ kính cẩn đáp: "Không phải là thảo dân không quan tâm."
Thái hậu cười nói: "Ai gia nhìn sắc mặt ngươi có vẻ không tốt lắm."
Chu Hoài Sơn lập tức kéo cổ áo của mình, từ mặt trong của cổ áo, kéo ra một tấm vải đầu. Chuẩn xác mà nói, là một khối vải. Rất giống một miếng vải dùng để lau nước miếng của tiểu hài tử.
Tấm vải bị kéo lật ra
ngoài, treo ở trước ngực, trên nền vải đỏ thẫm viết mấy chữ màu vàng cực kì dễ thấy: Đại Cát Đại Lợi, đêm nay ăn gà.
Động tác của Chu
Hoài Sơn lưu loát, nước chảy mây trôi, sau khi làm xong, lại kính cẩn
nói với thái hậu: "Như vậy người xem sắc mặt của thảo dân đã khá hơn
chút nào chưa?"
Thái hậu bị chấn động, trong lúc nhất thời không
biết nên nói cái gì. Hoàng thượng ngồi ở một bên suýt chút nữa đã bật
cười thành tiếng.
Tế tửu Quốc Tử giám liếc nhìn miếng vải đỏ rực
kia, liền âm thầm giơ ngón tay cái cho Chu Hoài Sơn. Ông đương nhiên
biết vừa rồi là thái hậu cố ý gây chuyện, dù sao Thẩm Lệ là một nhân tố
quan trọng trong phái bảo Hoàng, cùng thái hậu thủy hỏa bất dung.
Hít sâu một hơi, tế tửu Quốc Tử giám yên lặng rũ rũ áo bào của mình. Một
miếng ngọc bội treo bên hông khẽ đong đưa, lộ ra mấy chữ khắc trên đó:
Siêu cát siêu lợi, mỗi ngày ăn gà. Phải, Chu Hoài Sơn là Đại Cát Đại
Lợi, so với ông, Chu Hoài Sơn còn muốn vênh váo hơn. Có điều, Tế tửu lại không cảm thấy mình bị lép vế chút nào, làm xong hết thảy mọi chuyện,
ông chậm rãi đứng dậy, giải vây cho học sinh của mình.
"Thái Hậu
nương nương, năm nay kinh Phật chúc thọ là do Dương Nhiên một mình độc
lập hoàn thành, lần này hắn quả thực rất chăm chỉ."
Dương Nhiên
là con trai của Hình Bộ Thượng Thư, tế tửu Quốc Tử giám nhắc đến hắn,
lập tức hấp dẫn sự chú ý của thái hậu. Bên phía Chu Hoài Sơn tạm thời
không bị nhắm đến nữa. Tế tửu Quốc Tử giám khẽ liếc mắt nhìn về phía Chu Hoài Sơn.
Nhưng mà, thái hậu lại không hề tiếp lời của tế tửu
Quốc Tử giám, chỉ mỉm cười nhìn Chu Thanh, nói: "Mỗi năm đều nhận hạ lễ
của các ngươi, ai gia biết các ngươi dụng tâm, có điều, năm nay ai gia
muốn nhìn nhất, vẫn là phần đại lễ của Chu Thanh. Thứ nhất, đây là năm
đầu tiên đứa nhỏ này tặng lễ, ai gia luôn cảm thấy nàng có thể khác biệt với chúng ta. Thứ hai.."
Thái hậu kéo dài giọng.
Hoàng
hậu rất nhanh tiếp lời: "Mẫu hậu chính là đau lòng Chu Thanh, bất công
quá đi mà, lại còn nói những thứ này, cũng không sợ chúng ta buồn sao."
Nói rồi, hoàng hậu quay đầu phân phó: "Đi mang hạ lễ của Chu Thanh mà Thái Hậu nương nương tâm tâm niệm niệm lên đây."