Hình Bộ Thượng Thư bị Chu Hoài Sơn làm cho đầu óc đau nhức ong ong.
"Ngươi còn muốn chứng cứ gì nữa, con trai ta bây giờ vẫn còn đang nằm trên
giường, bất kỳ một ngự y nào đi xem cũng đều có thể dùng vết thương trên người hắn để chứng minh."
Chu Hoài Sơn bĩu môi.
"Nhưng mà, trên những vết thương kia cũng không viết ba chữ Chu Hoài Sơn mà, làm sao lại cứ một mực chắc chắn là ta đánh?"
Thái Hậu nương nương trầm mặt nói: "Vừa rồi chính miệng ngươi thừa nhận, là
ngươi động thủ với Dương Nhiên, chính ngươi nói, ngươi còn muốn đến nhà
bồi tội."
Chu Hoài Sơn liền gật đầu, đáp: "Đúng vậy a, tiên sinh
luôn dạy bảo chúng ta rằng, làm người thì phải thành thật thủ tín, phải
biết yêu thương đồng môn. Ta cảm thấy, chỉ bởi vì Dương Nhiên mắng là
tên đại ngốc mà liền đẩy hắn một cái thì không đúng lắm, cho nên ta mới
nói rằng muốn đến nhà bồi tội. Chuyện này, có vấn đề gì sao? Nhưng mà,
các ngài đừng có tính vết thương trên người Dương Nhiên lên đầu ta, trừ
phi các ngài có nhân chứng vật chứng, bằng không, cái nồi này ta sẽ
không cõng đâu. Hôm qua là Dương Nhiên bị thương, ngày khác Dương Nhiên
mang thai, chẳng lẽ đứa nhỏ này cũng là của ta sao? Không có đạo lý
này!"
Hai mắt Tế tửu đại nhân lập tức trợn to. Dương Nhiên mang thai! Mang thai cái đầu nhà ngươi!
Chu Hoài Sơn nói xong, liền khóc lóc kể lể: "Cũng bởi vì khuê nữ của ta
muốn gả cho Thẩm Lệ, các người cứ như vậy muốn nghĩ cách hại ta. Đây là
thánh chỉ ban hôn, các người nếu thật sự không muốn ta gả con gái cho
Thẩm Lệ, vậy thì nghĩ cách để hủy hôn đi, hại ta làm gì! Ta trêu ai ghẹo ai! Ta tới Quốc Tử giám đọc sách, tính cả hôm nay mới được có ba ngày!
Ngay cả các người là ai ta còn không quen biết! Các người nói Dương
Nhiên bị ta đánh đến mức cầm không nổi bút, thì cũng phải có chứng cứ
chứ, ngay cả một chút chứng cứ cũng không lấy ra được, vậy mà vẫn được
Thái Hậu nương nương ngài giả truyền thánh chỉ một lần. Ngài anh minh
như vậy, làm sao lại vì loại chuyện nhỏ nhặt này mà giả truyền thánh chỉ chứ. Ngài là muốn nhắm vào Thẩm Lệ sao? Con rể của ta cũng thật là đáng thương a! Không biết hắn giúp ai làm việc, lại đắc tội ai, thế mà lại
bị người ta hại."
Chu Hoài Sơn ủy khuất khóc lóc, bong bóng mũi cứ cái nọ nối tiếp cái kia xuất hiện.
Nói xong, hắn giương hai mắt đẫm lệ nhìn về phía thái hậu, hỏi: "Ngài nói,
triệu ta tiến cung chính là muốn hỏi xem chuyện hôn sự của khuê nữ ta đã chuẩn bị đến đâu rồi, sao vậy, ngài ở cung Bích Hoa sao?"
Ai
cũng không ngờ tới, Chu Hoài Sơn lại đột nhiên khóc lóc kể lể như vậy.
Hành động này của hắn, cũng coi như là đại bất kính, thậm chí còn có thể tính là ngỗ nghịch. Nhưng hết lần này tới lần khác, thái hậu lại không
thể trị tội hắn được. Dù sao, đúng là bà ta đã giả truyền thánh chỉ.
Cũng là bà ta tự mình chạy tới ngự thư phòng rồi lại tự bê đá đập chân
mình. Lời này, thật chẳng khác nào từng cái, từng cái tát giáng vào mặt
bà ta.
Mà Hình Bộ Thượng Thư đích thật là không bỏ ra nổi một
nhân chứng vật chứng nào có thể chứng mình Chu Hoài Sơn đánh con trai
ông ta. Hơn nữa, những lời Chu Hoài Sơn vừa nói, thật sự đã lấp kín
miệng của Hình Bộ Thượng Thư rồi. Cẩn trọng chuẩn bị Kinh Phật mừng thị, làm sao lại có thời gian công sức đi ra ngoài đánh nhau kia chứ? Lời
này, rõ ràng là có vấn đề a. Trừ phi Hình Bộ Thượng Thư thừa nhận bản
thân nói dối hoặc là nói Dương Nhiên không hề cẩn trọng chuẩn bị cho
việc chúc thọ thái hậu. Đường nào cũng không xong!
Chu Hoài Sơn
quỳ phịch xuống đất, đau khổ nói: "Thảo dân cầu xin bệ hạ thu hồi thánh
chỉ ban hôn, thảo dân cùng khuê nữ không chịu nổi tội danh này a. Bây
giờ còn chưa kết hôn mà thảo dân đã bị hãm hại như vậy. Đợi đến lúc
thành thân, thảo dân sợ rằng khuê nữ thảo dân mệnh ngắn a. Thảo dân chỉ
có một khuê nữ mà thôi."
Hít mũi một cái, Chu Hoài Sơn lại bổ
sung một câu: "Thảo dân nghe nói, vị Vinh Dương Hầu cùng tên cùng họ với thảo dân kia có đến 8 người con trai. Nhưng có 8 người con trai thì lại thế nào, có nhiều hơn nữa cũng không chịu nổi bị người hãm hại a! Vinh
Dương Hầu đã không còn, nhưng hai cha con thảo dân vẫn muốn sống lâu
thêm mấy năm. Triều đình đấu tranh, đảng phái tranh chấp gì đó, thảo dân không hiểu, thảo dân chỉ muốn cả nhà bình an sống sót mà thôi."
Chu Hoài Sơn đột ngột nhắc đến Vinh Dương Hầu, lại đột ngột nhắc đến chuyện đảng phái tranh chấp. Nói xong, hắn nhanh chóng quay đầu, ánh mắt nhìn
thẳng vào thái hậu. Ánh mắt kia, chẳng khác nào một cái móc sắt.
Trái tim Thái đập thùm thụp, lập tức phun ra một ngụm máu. Bà ta là bị chọc
giận, khí cấp công tâm. Lần này không cần giả vờ ngất nữa. Chỉ cảm thấy
hai mắt tối sầm lại, thái hậu liền ngã lăn ra đất.
Ầm một tiếng!
Dọa cho Hình Bộ Thượng Thư vô thức muốn nhào qua đỡ. Nhưng, trong ngự
thư phòng hoàn toàn tĩnh mịch, Hình Bộ Thượng Thư vừa nhấc một chân lên, liền lúng túng cứng lại ở đó, hơi ngừng một lúc, ông ta lại một lần nữa quỳ xuống như cũ.
"Vu hãm làm hại học sinh Quốc Tử giám, ngươi có nhận tội không?" Hoàng thượng trầm giọng, nói từng chữ.
Hình Bộ Thượng Thư bị việc Thái Hậu nương nương phun máu ngất tại chỗ làm
cho vô cùng hoảng sợ. Thái Hậu nương nương tuổi tác đã cao, mong là cú
ngã này không tạo ra thương tật gì. Bây giờ, Trấn Quốc Công đã không
còn, nếu như thái hậu lại xảy ra chuyện, vậy đảng thái tử của bọn hắn
còn tranh cái rắm!
Trong lòng cuồn cuộn sóng lớn, lại nghe thấy
hoàng thượng bỗng nhiên mở miệng, Hình Bộ Thượng Thư lập tức giật mình,
đáp: "Bệ hạ minh giám, thần đích xác không có chủ tâm hãm hại Chu Hoài
Sơn, thần không có lý do gì để làm như vậy a."
Hoàng thượng nặng nề hừ lạnh một tiếng, thái độ cực kì trào phúng.
Hình Bộ Thượng Thư là người của phe phái Trấn Quốc Công, hắn đương nhiên là
có lý do hãm hại Chu Hoài Sơn. Chu Hoài Sơn chính là nhạc phụ của Thẩm
Lệ đấy. Nhiều nhất, chỉ có thể nói, Chu Hoài Sơn còn chưa xứng để ông ta hãm hại.
"Bệ hạ, thần nhìn thấy con trai bị đánh thành ra như thế, trong lòng nóng nảy nên mới.."
"Hôm qua các ngươi xảy ra ẩu đả khi nào?" Đáy mắt Hoàng thượng như như mang
theo hỏa diễm, nhìn chằm chằm Hình Bộ Thượng Thư, nhưng lời này lại là
đang hỏi Chu Hoài Sơn nói.
Chu Hoài Sơn lập tức đáp: "Lúc chúng
ta đi ra khỏi phủ nha Kinh Triệu Duẫn, ước chừng là đầu giờ Hợi, Kinh
Triệu Duẫn có thể chứng minh, khi đó Dương Nhiên căn bản không hề bị
thương."
Hoàng thượng không tiếp lời Chu Hoài Sơn, chỉ nói với
Hình Bộ Thượng Thư: "Giờ Hợi, Dương Nhiên còn ở phủ nha Kinh Triệu Duẫn, vậy ngươi tiến cung tố cáo với Thái Hậu nương nương vào lúc nào? Căn cứ theo trẫm biết, những năm này Thái Hậu nương nương luôn đi ngủ sớm."
Hình Bộ Thượng Thư bị dọa đến đổ mồ hôi lạnh đầm đìa.
Hoàng thượng vỗ bàn cả giận quát: "Nói!"
Hình Bộ Thượng Thư lập tức đưa tay lau mồ hôi trên trán đáp: "Chính là sau
khi Dương Nhiên hồi phủ, cụ thể là giờ nào, thần cũng không nhớ rõ, là
phu nhân của thần tiến cung. Lúc đó thần kiệt lực ngăn cản nàng, là thần vô năng, không thể ngăn được."
Hoàng thượng liền nói: "Ngươi là
vô năng, không có bằng chứng liền dám để cho phu nhân của mình tiến
cung. Có điều, ngươi vô năng nhưng phu nhân của ngươi thì lại có bản
lãnh rất lớn đấy, lúc nàng ta tiến cung, cửa cung hẳn là đã đóng rồi
đi!"
Hình Bộ Thượng Thư quỳ ở nơi đó, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy.
Hoàng thượng nói tiếp: "Đêm hôm qua, cửa cung đã đóng mà các ngươi vẫn có thể tiến cung cáo trạng, hôm nay mới đến trước mặt trẫm khóc lóc kể lể,
ngươi thật đúng là thần tử tốt cúc cung tận tụy của trẫm. Là trẫm không
xứng với ngươi sự cúc cung tận tụy này của các ngươi."
"Bệ hạ thứ tội, thần đã biết tội rồi, là thần chưa điều tra rõ ràng đã lỗ mãng hành sự.."
Hoàng thượng lười nghe ông ta nói nhảm: "Con trai ngươi thụ thương nằm liệt
trên giường không dậy được, làm cha nhất định sẽ vô cùng lo lắng, trẫm
niệm tình ngươi một lòng lo nghĩ cho con trai, lại niệm tình những năm
này ngươi không có công lao cũng có khổ lao, cho ngươi nghỉ ngơi ba
tháng."
Khuôn mặt Hình Bộ Thượng Thư, nhất thời xám ngắt như tro tàn, kêu thảm một tiếng: "Bệ hạ!"