Nghe giọng nói của Chu Hoài Sơn quả thực là tự tin mười phần.
Lại nhìn vẻ khinh miệt trào phúng đến cực điểm của hắn, Hộ Bộ Thượng Thư
không khỏi có chút hoài nghi bản thân. Chẳng lẽ ông ta thật sự không đọc ra được chân lý trong bài văn nông cạn buồn cười của tên nông dân kia?
Chẳng lẽ kiến thức của ông ta thật sự thiển cận sao? Ách.. Không phải
mà! Nhưng nếu không phải, vậy tại sao tế tửu Quốc Tử giám lại có thể để
cho Chu Hoài Sơn mang bài văn này tới đây kia chứ! Hơn nữa, hoàng thượng còn không thèm liếc mắt, trực tiếp đưa cho hai người họ nhìn! Chu Hoài
Sơn cũng chẳng có chút dáng vẻ xấu hổ nào, ngược lại còn lý thẳng khí
tráng xem thường bọn họ.
Cái này.. Rốt cuộc là ai nông cạn!
Công Bộ Thượng Thư lúc này, cũng đang tự hoài nghi bản thân.
Chu Hoài Sơn hùng hổ dọa người nhìn hai người bọn họ.
"Các ngươi ngồi không ăn bám lâu, lật bài viết của ta ra xem xét, bằng tài
cao học rộng của mình, các ngươi chỉ thấy mỗi chữ đều là" sống phóng
túng ". Ta lại không ngủ được, thức đến tận nửa đêm, dựa vào cái nhìn
hạn hẹp lại hoàn toàn chỉ thấy được ba chữ: Ăn thịt người. Ai ăn thịt
người? Các ngươi! Tất cả những thứ các ngươi đang hưởng dụng, có cái gì
là không phải do dân chúng cần mẫn khổ nhọc làm ra? Các ngươi muốn ăn cá liền có cá để ăn, muốn nghe nhạc liền có thể đi nghe nhạc, cho nên các
ngươi cảm thấy bình thường! Vậy các ngươi có nghĩ tới việc, dân chúng có thể giống như các ngươi không? Bọn họ ăn không được ăn! Chơi chẳng được chơi! Cho nên, bọn họ cực kì để ý cái này, cực kì coi trọng những thứ
bản thân không có được! Dựa vào cái gì mà các ngươi có thể ăn, còn họ
lại không thể hả? Chẳng lẽ bọn họ không phải là người sao? Chẳng lẽ các
ngươi làm quan không phải vì nhân dân phục vụ sao? A, đúng rồi, không
phải, các ngươi ngàn dặm làm quan chỉ vì tiền tài a!"
"Ngươi..
Ngươi.. Ngươi.." Hộ Bộ Thượng Thư bị Chu Hoài Sơn mắng đến xanh xám mặt
mày, đưa tay trực chỉ Chu Hoài Sơn, lắp bắp nửa ngày cũng không thể nói
được một câu hoàn chỉnh.
Chu Hoài Sơn trợn mắt hất tay ông ta ra, mắng tiếp: "Ngươi không có tư cách chỉ ta! Vì sao? Đương nhiên là bởi
vì, ngươi rõ ràng có thể giúp cho dân chúng triều ta có được cuộc sống
tốt hơn, nhận được đảm bảo vật chất nhiều hơn. Nhưng mà, ngươi giống như một kẻ thiểu năng trí tuệ, lợi dụng quyền lợi trong tay, cự tuyệt làm
như vậy! Ngươi dựa vào cái gì mà đòi chỉ vào mũi ta, dựa vào ngươi có
thể nhìn ra ta sống phóng túng sao! Thuỷ vận một khi mở ra, vật tư khắp
trời năm đất bắc sẽ được lưu thông, chi phí vận chuyển giảm đi rất
nhiều, chuyện tốt tạo phúc cho dân bậc ấy, ngươi vì sao lại không đồng ý chứ? Chẳng lẽ bây giờ hạn chế vận chuyển có phần của ngươi, ngươi sợ
một khi khai thông thuỷ vận, ngươi sẽ không còn được chia hoa hồng nữa?"
"Nói bậy!" Hộ Bộ Thượng Thư nghẹn đến sắp nổ phổi, mặt đỏ tới mang tai biệt xuất một câu.
Chu Hoài Sơn khinh khỉnh trừng ông ta.
"Sao ta lại nói bậy, chẳng lẽ ngươi cho rằng dân chúng khắp thiên hạ đều là
những kẻ ngu dốt? Ngươi mau dẹp suy nghĩ này đi, chúng ta chỉ là không
có cơ hội lên tiếng, chứ không phải chúng ta không hiểu. Có ai là không
biết, xuất phát từ biên cảnh Bắc Yên, Lương Châu, một đường Nam tiến,
thẳng đến Giang Chiết, đoạn đường này hạn chế vận tải, chỗ đầu quan đạo
nào mà không có người của Trấn Quốc Công Phủ thao túng. Xuất phát từ Vân Nam Điền Xa, một đường tiến lên phía Bắc, thẳng đến kinh thành, đầu
quan đạo nào mà không viết một chữ 'nghiêm'. Chữ 'nghiêm' này, đại biểu
cho cái gì, không cần ta phải nói đâu nhỉ. Nhị hoàng tử điện hạ thân
thiết với ai nhất, các ngươi hãy nói cho ta nghe đi, Nghiêm đại nhân!"
Hộ Bộ Thượng Thư, Nghiêm đại nhân!
Hộ Bộ Thượng Thư giật nảy mình, bị dọa đến hai chân đều mềm nhũn. Loại
chuyện này, dù cho trên triều đình có người biết, nhưng cũng không có ai trực tiếp đề cập đến. Ngay cả hoàng thượng, ông ta cũng đều cho rằng,
hoàng thượng căn bản vốn không hiểu rõ tình hình. Nhưng bây giờ, Chu
Hoài Sơn lại cứ như vậy thẳng thừng lột trần ra.
Hộ Bộ Thượng Thư nhanh chóng liếc nhìn hoàng thượng một cái, liền phát hiện, cả gương
mặt hoàng thượng tràn đầy lửa giận, vỗ bàn một cái.
"Trẫm vẫn
luôn cảm thấy kỳ quái, đối với chuyện trong triều, tất cả các đảng phái
lúc nào cũng tranh đoạt cho mình, tại sao chuyện thuỷ vận lần này, các
ngươi lại giống như thông đồng với nhau, nhất trí phản đối, thì ra là
thế! Trẫm thật đúng là coi thường các ngươi!"
Hộ Bộ Thượng Thư vội vã quỳ xuống, hô: "Bệ hạ thứ tội, trong này có hiểu lầm, thần có thể giải thích."
Chu Hoài Sơn đứng ở một bên, sâu xa nói: "Giải thích? Nực cười. Cũng là
người trưởng thành rồi, còn nói nhảm như thế. So với giải thích, chi
bằng ngươi dùng hành động thực tế để chứng mình bản thân trong sạch
không phải tốt hơn sao? Không phải ngươi nói chỉ là hiểu lầm à? Vậy
ngươi nỗ lực ủng hộ xây dựng thuỷ vận đi, khi ấy sẽ không còn hiểu lầm
gì đó nữa."
Hoàng thượng chuyển ánh mắt đen trắng phân minh, mang theo thịnh nộ, nhìn qua Hộ Bộ Thượng Thư.
Trái tim Hộ Bộ Thượng Thư lập tức đập như trống trận. Hôm qua, Trịnh ngự sử mới đột phát bệnh tim qua đời tại chỗ. Hôm nay..
Nhìn hoàng thượng tức giận thế kia, nếu như ông ta không đồng ý, hôm nay chắc chắn sẽ bị lôi đến ảnh vệ. Cái này..
Trong lòng nhanh chóng tính toán, Hộ Bộ Thượng Thư nhanh chóng làm ra quyết định: Bảo mệnh trước đã.
"Thần sẽ dốc hết toàn lực cam đoan cung ứng toàn bộ tài chính trong lúc xây
dựng thuỷ vận, nhất định sẽ không để đại nghiệp thuỷ vận xảy ra chút
chậm trễ nào. Trở về thần sẽ cẩn thận tính toán chi phí xây dựng thủy
vận."
Ông ta nói xong, Hoàng Thượng vẫn im lặng không đáp một lời.
Chu Hoài Sơn quay đầu, sâu kín liếc nhìn Công Bộ Thượng Thư. Ánh mắt kia
rất giống như của một con sói đói đang nhìn chằm chằm vào con cừu nhỏ
tội nghiệp tứ cố vô thân, tùy thời có thể há miệng nuốt chửng nó vào
bụng.
Công Bộ Thượng Thư nhất thời run rẩy cả người.
Trước khi Chu Hoài Sơn há miệng, ông ta đã vội vã lên tiếng, chỉ sợ Chu Hoài
Sơn lôi ra nhược điểm gì của mình: "Công bộ sẽ toàn lực phối hợp xây
dựng thủy vận."
Hoàng Thượng hừ lạnh, cả giận nói: "Chuyện thuỷ
vận sẽ bắt đầu xây dựng ngay hôm nay, trong thời gian này, phàm là xảy
ra chuyện gì, trẫm sẽ hỏi tội ngươi!"
Lời này, là nói với Công Bộ Thượng Thư. Trán Công Bộ Thượng Thư đổ đầy mồ hôi lạnh, liên tục đáp
dạ. Trong lòng lại giống như vừa nuốt phải hoàng liên.
Từ năm
ngoái đến nay, cùng Hoàng Thượng thương lượng chuyện thuỷ vận, bọn họ
lúc nào cũng tìm đủ lí do để lấp liếm cho qua. Bây giờ thì hay rồi,
không chỉ không thể qua loa tắc trách, mà còn phải toàn quyền phụ trách. Phàm là xảy ra chút chuyện, vậy thì bọn họ cũng xong đời.
Lúc
thương lượng, hoàng thượng đã nói, dù có xảy ra vấn đề, người cũng sẽ
không trách tội. Bây giờ.. Bọn họ phải tìm ai khóc đây!
Công Bộ
cùng Hộ Bộ Thượng Thư hai chân run rẩy, ký vào quân lệnh, sau đó cáo lui rời đi. Chuyện cãi cọ cả non nửa năm, cứ thế được quyết định.
Thu hồi quân lệnh, chính hoàng thượng cũng cảm thấy có chút không quá chân
thực. Mục đích Hoàng thượng gọi Chu Hoài Sơn tới, kỳ thực rất đơn thuần, chính là muốn Chu Hoài Sơn mắng hai người này một trận, xả giận giúp
mình. Hoàn toàn không ngờ, Chu Hoài Sơn có thể trực tiếp xử gọn hai bọn
họ. Mà còn vô cùng dứt khoát lanh lẹ.
Hoàng thượng không khỏi
nhìn lại bài văn kia của Chu Hoài Sơn thêm mấy lần. Nhìn từ đầu tới
đuôi, nói thực ra, ông cũng không thấy cái gì gọi là chân lý nội hàm
trong đó hết.
Giật giật khóe mắt, hoàng thượng ngẩng đầu.
Trên gương mặt chất phác đàng hoàng của Chu Hoài Sơn, mang theo nụ cười làm
lành, hắn hơi nghiêng đầu, nói: "Bệ hạ, lần sau thảo dân nhất định sẽ
viết thật tốt."
Hoàng thượng:?
Chu Hoài Sơn đưa tay chỉ
bài tập trên bàn: "Tối hôm qua, lúc viết đã quá muộn, nên thảo dân có
chút qua loa cho xong, lần sau nhất định sẽ nghiêm túc học hành, tế tửu
đại nhân đã phê bình thảo dân rồi."
Hoàng thượng:.
May mà vừa rồi ông không giả vờ hiểu mà nói ra vài câu khích lệ đấy. Nếu không thì mặt mũi Đế Vương biết để ở nơi nào!
Nội thị tổng quản: Phốc! Ha ha ha ha ha~
Trừng nội thị tổng quản một cái, hoàng thượng quay sang hỏi Chu Hoài Sơn: "Chuyện của Hộ Bộ Thượng Thư, sao ngươi lại biết?"
Vẻ mặt Chu Hoài Sơn ngơ ngác như con cừu non lạc đường nhìn lại hoàng thượng. Hả? Ngài đang nói gì?
Hoàng thượng.. "Đường từ Vân Nam đến kinh thành ấy."