"Trong nhà ngươi có mấy đứa bé thế? Đã thành hôn chưa? Có cháu trai
không? Lão nhân trong nhà cũng đều khoẻ mạnh chứ hả? Cũng không biết
loại tội vu hãm mệnh quan triều đình này bình thường sẽ bị phán xử như
thế nào đây!"
Chu Hoài Sơn dùng giọng nói cực kỳ phong khinh vân
đạm lại vô cùng gợi đòn, không mặn không nhạt kích thích Trịnh ngự sử.
Trịnh ngự sử đổ đầy mồ hôi trán, ông ta cứ lau đi một lớp, lớp khác lại
rịn ra. Bây giờ điều ước duy nhất của ông ta, chính là Đoan Khang Bá
nhanh chóng hôn mê thêm lần nữa đi. Chỉ cần Đoan Khang Bá tỉnh dậy, vậy
thì nội dung hắn nói ra nhất định sẽ không khớp với lời của ông ta.
Nhưng mà ông ta đã nói chắc như đinh đóng cột rằng, hắn có chứng cứ! Nếu như chứng cứ của ông ta khác với lời của người trong cuộc là Đoan Khang Bá, đó thật đúng là..
Càng nghĩ, Trịnh ngự sử lại càng bất an.
Hết lần này tới lần khác, Chu Hoài Sơn lại như âm hồn bất tán ghé vào lỗ tai ông ta nói nhỏ không ngừng.
"Đại Lý Tự khanh là Trầm đại
nhân nha, lần trước cung yến, nữ nhi Trầm Minh Châu của hắn còn mưu toan nhục nhã khuê nữ của ta đấy. Kết quả thì sao, tự bê đá đập lên chân
mình. Ai, loại chuyện hại người như vậy, sớm muộn cũng phải nhận báo ứng thôi. Vị Trầm đại nhân này có quan hệ như thế nào với thế tử Trấn Quốc
Công Phủ ta?"
Trịnh ngự sử hận không thể bịt miệng Chu Hoài Sơn
lại. Nhưng mà hoàng thượng đối với Chu Hoài Sơn, lại phá lệ bao dung.
Chu Hoài Sơn cứ như vậy vô lễ ở ngự tiền, líu lo không ngừng, hoàng
thượng thế mà một chữ cũng không hề nói, trên mặt thậm chí còn không tỏ
chút khó chịu nào. Hoàng thượng đã sủng ái Thẩm Lệ đến mức độ này rồi
sao? Đáng hận là, bọn hắn lại không thể tóm được chút nhược điểm nào của Thẩm Lệ.
Nội thị tổng quản rời đi bao lâu, Chu Hoài Sơn liền
đứng bên cạnh Trịnh ngự sử không cao không thấp hù dọa hắn bấy lâu.
Thẳng đến khi, nội thị tổng quản cùng Đại Lý Tự khanh Trầm Hạt tiến vào
ngự thư phòng, hai chân Trịnh ngự sử đã run đến mức đứng không vững nữa.
Hành lễ vấn an, Trầm Hạt liếc mắt nhìn Trịnh ngự sử một cái, nhưng vừa liếc
mắt đã nhìn thấy Chu Thanh. Gương mặt của nàng khiến Trầm Hạt ngây ngẩn
trong chốc lát. Hôm đó sau khi kết thúc cung yến, ông ta vốn muốn đi đến nhà bái phỏng Chu Hoài Sơn. Nhưng hết lần này tới lần khác phu nhân
cùng con gái thứ hai đều đổ bệnh, trong lúc nhất thời ông ta không thể
đi được. Không ngờ, lại có thể gặp được hai cha con họ ở nơi này.
Ánh mắt lướt qua Trịnh ngự sử, Đại Lý Tự khanh Trầm Hạt nhìn chằm chằm vào
Chu Thanh. Chu Hoài Sơn nhíu nhíu mày, khẽ chuyển người, ngăn trở ánh
mắt của ông ta.
Không nhìn thấy Chu Thanh, lúc này Trầm Hạt mới chấn kinh, vội vàng thu ánh mắt.
Hoàng thượng như có như không nhìn phản ứng của ông ta, hỏi: "Đoan Khang Bá thế nào rồi?"
Trầm Hạt vội cong người đáp: "Khởi bẩm bệ hạ, Đoan Khang Bá đã lớn tuổi, thể cốt kém cỏi, trải qua ảnh vệ thẩm vấn, thân thể quả thực đã bị hao tổn. Hôm nay vi thần tới thăm, thấy khí sắc của Đoan Khang Bá rất kém, cho
nên khi tra hỏi, thần cũng không tiện hỏi nhiều."
Hoàng thượng gật đầu.
Trầm Hạt tiếp tục nói: "Đoan Khang Bá có nói, thật sự là hắn là cho Chu Viễn một khoản tiền, lúc đó muốn chiêu Chu Viễn ở rể, vì trấn an một nhà Chu Hoài Hải, hắn đã bảo Chu Viễn đưa tiền cho Chu Hoài Hải."
Hôm
qua Chu Thanh nhắc lại nợ cũ ở Kinh Triệu Duẫn, sau khi Tam tiểu thư trở về liền nói chuyện này với Đoan Khang Bá, khi đó hai người liền thống
nhất lí do thoái thác.
Trịnh ngự sử nghe được những lời này, trong lòng hơi buông lỏng.
"Đoan Khang Bá nói, đầu tiên hắn cho Chu Viễn 3000 lượng, để Chu Viễn cầm về
cải thiện điều kiện sinh hoạt trong nhà. Về sau, quyết định chuyện Chu
Viễn ở rể, lại cho Chu Viễn thêm 5000 lượng, để hắn tiêu sài khi kết
giao ở kinh thành. Về sau nữa, Chu Viễn thành thân, Đoan Khang Bá lại
cho hắn 5000 lượng."
Dừng một chút, Trầm Hạt lại bổ sung: "Những
thứ này, đều là Đoan Khang Bá giấu Tam tiểu thư cho, cho nên Tam tiểu
thư cũng không hiểu rõ tình hình."
Nói rồi, hắn lại liếc nhìn Chu Thanh. Chu Thanh mặt không biểu tình cụp mắt đứng đó.
Trong lòng Trịnh ngự sử lặng lẽ tính toán, mẹ nó, hơn 1 vạn lượng, vừa đủ! Trịnh ngự sử lập tức thở phào một hơi.
Đúng lúc này, Chu Hoài Sơn lại lên tiếng: "Đoan Khang Bá hết thảy cho Chu Viễn một vạn ba ngàn lượng sao?"
Đại Lý Tự khanh Trầm Hạt liền đáp: "Đúng thế, hết thảy một vạn ba ngàn lượng."
"Vậy người khác còn cho thêm Chu Viễn không? Tỉ như Tam tiểu thư hoặc phu nhân Đoan Khang Bá Phủ gì đó?"
Trầm Hạt lắc đầu, đáp: "Trước khi Tam tiểu thư thành thân chưa bao giờ cho
Chu Viễn bất kỳ tiền gì, phu nhân trong phủ cũng không hề cho."
Chu Hoài Sơn yên lặng móc ra từ trong ngực áo một cuốn sổ nhỏ, quay đầu nói với hoàng thượng: "Bệ hạ, vậy thì không đúng rồi, Chu Hoài Hải đặt mua
nhà ở huyện Thanh Hà, không đến 1000 thì cũng phải năm trăm lượng bạc,
mặt khác trong nhà hắn còn mời cả hộ viện cùng hạ nhân. Bài trừ việc chi tiêu những thứ này không tính, Chu Hoài Hải còn bị tội phạm ở huyện
Thanh Hà chặn đánh cướp mất 1000 lượng. Tại chùa Bạch Vân bởi vì hãm hại Chu Thanh cùng tam đệ của thảo dân, phải bồi thường 1000 lượng. Bởi vì
hủy hoại hoa cỏ của chùa Bạch Vân, bồi thường chùa 200 lượng. Về sau vì
hãm hại thảo dân, hắn mua chuộc Tôn Trạch Niên người huyện Thanh Hà cùng tri phủ lúc đó, hết thảy bỏ ra 5000 lượng. Cái này tính sơ sơ, thì cũng đến gần một vạn lượng rồi. Đây là còn chưa kể ngày thường hắn chi tiêu
phung phí nữa đấy."
Chu Hoài Sơn chăm chú nhìn cuốn sách nhỏ,
nghiêm túc đọc từng khoản tiểu xài của Chu Hoài Hải. Gương mặt của Trịnh ngự sử cũng theo lời hắn đọc mà dần dần tái đi. Sao Chu Hoài Hải có thể làm như thế? Một người đọc sách nho nhỏ xuất thân nông thôn, làm sao
lại có thể làm ra nhiều chuyện xấu như vậy. Nghe một chút đi! Đây là
chuyện mà con người có thể làm sao? Chỉ riêng bồi thường mà đã phải tốn
nhiều tiền như vậy?
Chu Hoài Sơn đọc xong, quay đầu nhìn về phía
Trịnh ngự sử, hỏi: "Ngươi nói Chu Hoài Hải bỏ ra 1 vạn lượng bạc tặng
cho Hồ Vi Nhạc, xin hỏi, tiền này là lấy từ chỗ nào? Ngươi cho à?"
Nói xong, không đợi Trịnh ngự sử kịp phản ứng, Chu Hoài Sơn đã quay sang
nói với hoàng thượng: "Bệ hạ, thảo dân cho rằng, Trịnh ngự sử đang vu
hãm Binh bộ Thượng Thư Hồ Vi Nhạc đại nhân. Thảo dân mặc dù không có
quan chức, nhưng mà hưng vong của thiên hạ cũng là trức trách của kẻ
thất phu. Thảo dân thân là học sinh Quốc Tử giám, thân là viện trưởng
của Hoài Sơn thư viện, có trách nhiệm có nghĩa vụ vì sự phát triển của
quốc gia mà góp chút sức mọn. Cho nên, thảo dân khẩn cầu bệ hạ nghiêm
tra Trịnh ngự sử."
Trịnh ngự sử lập tức quỳ phịch xuống, hô: "Bệ
hạ, thần oan uổng, lời thần nói, quả thực là có chứng cớ, còn vì sao
ngân lượng không khớp, có thể là chứng cứ của thần có chỗ sai sót."
"Phi! Không biết xấu hổ!" Trong ngự thư phòng, Chu Hoài Sơn thô bỉ lại hào phóng nhổ một bãi nước miếng.
"Ngươi hãm hại thành công, đó chính là chứng cứ vô cùng xác thực, ngươi hãm
hại thất bại, đó chính là chứng cứ có chỗ sai sót, lời này mà ngươi cũng có thể nói ra được, sao ngươi không lên làm ông trời luôn đi!"
Trừng Trịnh ngự sử một cái, Chu Hoài Sơn ôm quyền hành lễ nói với hoàng
thượng: "Trịnh ngự sử hôm nay tiến cung, thứ nhất là vì muốn học sinh
Quốc Tử giám ngừng diễu hành thị uy, thứ hai là muốn vu hãm Hồ Vi Nhạc,
hai chuyện này đều có liên quan với thảo dân, thảo dân cầu xin bệ hạ làm chủ cho thảo dân. Nói không chừng, muốn hạ độc chết thảo dân, chính là
bọn họ."
Chu Hoài Sơn cũng quỳ xuống ngay bên cạnh Trịnh ngự sử.
Trịnh ngự sử nghe vậy liền sững sờ. Hạ độc chết? Ai muốn hạ độc chết
ngươi?
Chu Hoài Sơn đầy mặt ủy khuất lã chã chực khóc, tội nghiệp nhìn hoàng thượng.
Hoàng thượng..
Ánh mắt này, thật là giống như đúc với ánh mắt của người hai mươi năm trước.
Hoàng thượng liếc nhìn Chu Hoài Sơn, mặt không biểu tình, thậm chí không có
chút rung động nào, quay sang nhìn Trịnh ngự sử, chậm rãi nói: "Giải
Trịnh ngự sử đến ảnh vệ đi."
Nghe lời này một cái, Trịnh ngự sử lập tức tê liệt ngã ngồi trên mặt đất.
"Bệ hạ, bệ hạ, thần oan uổng, thần quả thật không muốn hại bất luận kẻ nào! Thần thật sự là thu được chứng cứ nói Hồ Vi Nhạc nhận hối lộ, nhất định là có người muốn hại thần, bệ hạ.."
"Lời này, ngươi giữ lại mà nói với Thẩm Lệ." Hoàng thượng ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Trịnh ngự sử nữa, lạnh nhạt đáp.
Nói xong, còn căm ghét xua xua tay, nội thị tổng quản lập tức gọi người tiến vào, giải Trịnh ngự sử đi.