Dường như hiểu được ánh mắt của Chu Thanh, Chu Hoài Sơn liền ngẩng đầu ưỡn ngực hỏi: "Chẳng lẽ ngủ không phải là chính sự?"
Hỏi đến là lẽ thẳng khí hùng.
Chu Thanh..
Đang nói chuyện, qua đầu vai Chu Hoài Sơn, Chu Thanh nhìn thấy Chu Bình chẳng biết đã đứng trong sân viện của nàng từ lúc nào.
"Bình tử."
Nàng và cha nàng, đều không phải là nguyên chủ, hai ông bà Chu cùng đại
phòng đột nhiên qua đời, trong lòng họ dù cho có chập trùng, nhưng tuyệt đối sẽ không quá khó chịu. Có điều, Chu Bình là cháu trai thật sự của
Chu Gia. Dù cho Tôn thị cùng Chu lão gia tử đối với tam phòng cũng không tốt, nhưng Chu Thanh cũng không xác định, tam phòng sẽ nhất định giống
như bọn họ.
Chu Thanh vừa gọi, Chu Hoài Sơn cũng quay đầu lại. Hai mắt Chu Bình đỏ hoe, thân thể bé nhỏ đứng ở nơi đó.
"Nhị bá, bên ngoài đều nói, ông nội cùng bà đều đã chết."
Chu Thanh và Chu Hoài Sơn khẽ liếc nhau một cái.
Chu Bình lại hỏi: "Là thật sao?"
Chu Hoài Sơn gật gật đầu, đi về phía Chu Bình đáp: "Phải."
Hắn sờ lên đầu Chu Bình, trong lúc nhất thời không biết nên an ủi thằng bé ra sao.
Chu Thanh cũng lại gần, ngồi xổm xuống ngửa đầu nhìn Chu Bình, nói: "Nếu
trong lòng Bình Tử khó chịu, muốn khóc thì cứ khóc ra đi."
Chu Bình ôm chặt lấy cổ Chu Thanh, vừa khóc lớn vừa nói: "Đại tỷ, ta muốn đi nha môn xem thẩm án."
Chu Thanh khẽ vỗ lừng Chu Bình đáp: "Được, đại tỷ dẫn đệ đi. Nhưng mà, vụ
án này, có thể nha môn sẽ không thẩm án đâu, sự tình mới rùm ben lên,
nha môn còn phải điều tra."
Chu Bình gật đầu nói: "Ta biết, chúng ta đi xem một chút, nếu như không thẩm án thì chúng ta trở lại."
Chu Bình tất nhiên là không có tâm tư ăn điểm tâm, Chu Thanh cùng Chu Hoài
Sơn cũng không ăn, ba người lên xe, đi thẳng đến phủ nha Kinh Triệu
Duẫn. Đúng như lời Chu Thanh nói, phủ nha Kinh Triệu Duẫn mặc dù có mở,
nhưng cũng không thẩm án.
Nhìn thần sắc của Chu Bình, Chu Thanh do dự một chút, nói: "Nếu không thì, đại tỷ dẫn đệ đến chỗ họ?"
Chỗ họ, chính là chỗ ở của mấy người Chu lão gia tử ở kinh thành.
Chu Bình gật gật đầu, khàn giọng đáp: "Được."
Chu Thanh phân phó một tiếng, xa phu lái xe, chạy thẳng đến nơi ở của Chu
lão gia tử. Mặc dù sau khi vào kinh, các nàng chưa bao giờ đi đến đó,
nhưng không có nghĩa là xa phu cũng không biết chỗ bọn họ ở.
Xe
ngựa lộc cộc chạy, Chu Bình trầm mặc một hồi lâu, nhìn Chu Thanh cùng
Chu Hoài Sơn nói: "Nhị bá, đại tỷ, hôm qua ta gặp ông nội."
Chu Thanh cùng Chu Hoài Sơn liếc nhìn nhau, rồi lại đồng thời đưa mắt nhìn Chu Bình.
Chu Bình hít hít mũi nói tiếp: "Ông nội nói, chúng ta đều là người một nhà, đánh gãy xương còn liền gân, chuyện trước kia, đúng đúng sai sai, đều
cho qua đi. Ông nội bảo ta hỏi nhị bá, xem có thể đồng ý trở lại thành
người một nhà được hay không? Ông còn đưa ta một gói kẹo. Ông nói, đây
là đường mạch nha mà trước kia nhị bá thích ăn nhất. Kinh thành rất hiếm nơi bán loại đường này, người phải tìm rất lâu mới thấy được. Ta vì
chuyện trước kia, có chút tức giận, cho nên liền không để ý đến ông.
Không ngờ.."
Nước mắt Chu Bình rơi lã chã như mưa, thằng nhóc móc từ trên người ra một gói kẹo, dùng hai tay bưng lấy.
"Nhị bá, đây là của ông nội đưa cho bá."
Chu Hoài Sơn nhìn chằm chằm túi đường kia, giật mình, đưa tay tiếp nhận.
Kẹo mach nha gói trong giấy dầu, Chu Hoài Sơn mở bọc giấy ra, bên trong
là mấy cục đường màu vàng nhạt. Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong xe ngựa có chút nặng nề.
Chu Hoài Sơn nhìn chằm chằm kẹo đường
trong tay, rầu rĩ thở dài một hơi, nhặt một khối định bỏ vào trong
miệng. Người đều đã chết, hắn ăn một khối đường này, coi như là tha thứ
cho người chết a.
Đang muốn thả viên đường vào miệng, chợt xe
ngựa khẽ xóc một cái, kẹo mạch nha trong bọc giấy liền bị đổ hết ra
ngoài. Xe ngựa này là Chu Hoài Sơn đặt, vô cùng xa hoa sang trọng, toa
xe rộng rãi, bên trong trạm chổ điêu khắc tỉ mỉ, có không ít chỗ đều
được khảm nạm bằng bạc khắc hoa.
Một khối đường mạch nha vô cùng
khéo, lại rơi đúng vào vị trí được khảm bạc khắc hoa này. Màu bạc lập
tức biến thành đen nhánh. Ba người trong toa xe, sắc mặt lập tức đại
biến.
Mặc dù bình thường Chu Bình giống hệt như một ông cụ non,
nhưng bây giờ nhìn thấy chỗ bạc khắc hoa đen như mực nước kia, cũng dọa
đến vô cùng hoảng sợ: "Nhị bá, đại tỷ, cái này.. Cái này.. Đây là có
thạch tín sao?"
Chu Thanh dùng khăn nhặt viên đường mạch nha kia
lên, mặt khác lại khom lưng nhặt lên một viên đường mạch nha khác bị rơi dưới sàn xe, chà vào một chỗ chạm khắc bằng bạc. Chỗ bạc đó lập tức
chuyển sang màu đen kịt.
Sắc mặt Chu Thanh xanh mét, nói: "Hay cho câu người một nhà!"
Trái tim của Chu Bình đập thùm thụp như trống trận. Chỗ đường mạch nha ông
nội cho này, thế mà lại có độc! Ông nội dặn đi dặn lại, bảo thằng nhóc
nhất định phải đưa chỗ đường mạch nha này cho nhị bá, nhất định phải làm mọi cách khiến nhị bá ăn vào. Thằng nhóc vẫn cho là, là ông nội muốn
mau chóng làm hòa với mọi người, cho nên mới tìm mọi cách căn dặn. Không ngờ tới lại là.. Ông nội dự định hạ độc chết nhị bá?
Chu Dao
nhìn thấy Chu Hoài Hải yêu đương vụng trộm trong ruộng ngô, Chu Bình có
thể phong khinh vân đạm nói một câu cẩu phối. Nhưng bây giờ, thằng nhóc
lại chẳng thể thốt nên được một tiếng nào. Nếu không phải là nó lòng dạ
hẹp hòi ghi hận chuyện trước kia, vậy chỗ đường này, nó đã đưa cho nhị
bá ăn rồi. Nếu như đưa đi, nhị bá nhất định sẽ ăn. Vừa rồi nhị bá chẳng
phải cũng đang định ăn hay sao. May là xe ngựa xóc nảy, làm đổ bọc kẹo
đường, nếu không, âm mưu này đã thành rồi, thằng nhóc cũng hại chết nhị
bá!
Đến cùng tuổi đời còn nhỏ, Chu Bình chịu không nổi phần kinh
hãi này, oa một tiếng khóc lớn. Chu Thanh để Chu Hoài Sơn thu nhặt sạch
sẽ chỗ đường mạch nha còn lại, gói cho kỹ, nàng ghé vào bên cạnh Chu
Bình, tinh tế an ủi thằng bé.
Chu Bỉnh Đức thật sự quá thất đức.
Nếu thật sự Bình tử độc chết cha nàng, vậy thì cả đời Bình tử cũng sẽ bị hủy theo. Điều này chắc chắn sẽ lưu lại ám ảnh khủng bố trong lòng
thằng bé.
Xe ngựa vốn đang chạy đến nhà Chu Bỉnh Đức, nhưng nửa
đường quay đầu, trở về hẻm Hạnh Hoa. Chu Bình chịu kinh hãi không nhẹ,
về nhà liền phát sốt mơ mơ màng màng. Mời đại phu thăm bệnh, giày vò một phen, chờ bón thuốc xong cho Chu Bình, thu xếp cho thằng bé nằm ngủ
xong xuôi, đã là lúc xế trưa. Lúc Chu Thanh cùng Chu Hoài Sơn nhẹ chân
nhẹ tay ra khỏi phòng Chu Bình, vừa vặn Thẩm Lệ cũng đã trở về. Có lẽ là cả đêm qua không ngủ, hoặc gần đây quá mức mệt nhọc, trên mặt Thẩm Lệ
lộ ra vẻ tiều tụy.
"Ta nghe nói trong nhà mời đại phu, sao vậy,
đã xảy ra chuyện gì, ai bị bệnh?" Dò xét trên dưới Chu Thanh một lượt,
lại nhìn qua Chu Hoài Sơn, Thẩm Lệ vội vàng hỏi.
Bộ dạng này, giống như là đang bận rộn công vụ, đột nhiên nhận được tin tức nên tạm thời vội vã trở về.
Chu Thanh đưa túi đường mạch nha kia cho hắn xem, lại kể một lượt chuyện
mới vừa xảy ra. Ánh mắt nhìn túi đường của Thẩm Lệ, theo lời nàng kể mà
dần trở nên băng lãnh.
Hắn tự tay tiếp lấy, cầm lên một viên
đường mạch nha xem xét, nói: "Hạ độc chết cả nhà Chu Bỉnh Đức, hẳn là
Chu Viễn, nhưng mà trước mắt không có chứng cứ."
Nghe được lời này, cả Chu Thanh cùng Chu Hoài Sơn đều vô cùng kinh hãi.
Thẩm Lệ nhìn về phía Chu Thanh, tiếp lời: "Hôm qua nàng náo ra chuyện ở nha
môn Kinh Triệu Duẫn, bọn chúng hẳn là chột dạ e ngại."
Chu Thanh khẽ nhếch miệng, hỏi: "Cho nên, là ta đánh rắn động cỏ sao?"
Thẩm Lệ khẽ nở nụ cười, đáp: "Không phải, là dẫn xà xuất động."
Chu Hoài Sơn đứng ở một bên, vẻ mặt rất giống một kẻ ngốc.
"Không phải, bất kể là dẫn xà xuất động hay là đánh rắn động cỏ, nhưng tại sao.. Chu Viễn lại phải hạ độc chết bọn họ kia chứ!"
Nói xong, không quên lầm bầm một câu: "Vốn là hôm nay ta còn định đi diễu hành thị uy kìa."
Chu Thanh.. Cha nàng có chấp niệm sâu bao nhiêu với diễu hành thị uy thế hả!