Hãm hại Chu Thanh cùng Chu Hoài Sơn mấy lần, mỗi lần hãm hại như thế
nào, hãm hại xong lại phải bồi thường ra sao. Gã sai vặt Chu Thanh mang
theo kể lại mọi chuyện sinh động như thật.
Lúc gã sai vặt kể đến
việc Chu Hoài Hải mua chuộc được tri phủ Tuyên phủ, mưu toan hãm hại Chu Hoài Sơn gian lận trường thi, toàn bộ hiện trường đều sôi trào. Vì sao
hắn mua chuộc Tri phủ, hiện tại lại vẫn có thể tốt đẹp tiêu dao ở kinh
thành kia chứ! Chẳng lẽ hắn không phải ngồi tù sao! Đây chính là xuyên
tạc nhân phẩm học trò a! Một khi để hắn được như ý, bao nhiêu năm học
sinh học hành cực khổ vô ích không nói, từ đây, cuộc đời cũng hoàn toàn
bị thay đổi! Một người có thể trở thành trụ cột triều đình, lại bị hắn
hủy cả một đời, chỉ xứng làm anh nông dân. Không chỉ hủy hoại người ta,
ngay cả con cháu đời sau cũng sẽ đều bị hủy!
Người có quyền,
chẳng lẽ liền có thể muốn làm gì thì làm tới mức ấy sao? Có tiền có
quyền, chẳng lẽ liền có thể xem thường vương pháp, tùy ý hủy hoại cả đời một người như vậy sao? Chẳng lẽ pháp luật chỉ là thứ dùng cho đám dân
đen bọn họ, chỉ dùng để ước thúc những dân chúng thấp cổ bé họng như họ
ư? Dựa vào cái gì!
Chuyện này, mặc dù không có quan hệ với những
bách tính bên ngoài, nhưng lại khiến bọn họ vô cùng đồng cảm. Dường như
bọn họ không phải muốn đòi công đạo thay cho Chu Hoài Sơn, mà là muốn
đòi cho tất cả học trò dưới gầm trời này một cái công đạo.
Tất cả mọi người đều là dân chúng, ai biết ngày nào liền xui xẻo cực độ, trở
thành hòn đá kê chân cho người có quyền? Bên ngoài công đường, dân chúng giống như lửa cháy bị đổ thêm dầu, bừng bừng phẫn nộ.
Kinh Triệu Duẫn dù đã làm quan mấy chục năm, đây vẫn là lần đầu gặp phải loại tình huống này. Đây gọi là cái gì! Đây gọi là sự phẫn nộ của dân chúng! Hắn
chẳng qua chỉ muốn bán cho tam tiểu thư Đoan Khang Bá Phủ một món nợ
nhân tình, dự định hù dọa cô nương Chu Thanh xuất thân nông thôn này một chút mà thôi. Tại sao lại.. Còn lôi ra cả vụ đại án thế này!
Kinh Triệu Duẫn nhìn về phía tam tiểu thư Đoan Khang Bá Phủ.
Khuôn mặt tam tiểu thư đã trở nên cực kỳ khó coi.
"Còn có loại chuyện này?" Đáy mắt nàng ta bốc lên lửa giận, nhìn chằm chằm Tôn thị.
Tôn thị dọa đến toàn thân phát run, đáp: "Không có, ngươi đừng nghe nó nói
hươu nói vượn, đều là giả, nó vu oan cho chúng ta, oan uổng ta, nhanh
bảo đại nhân bắt nó đi."
Tam tiểu thư siết chặt nắm tay, khắc chế cơn xúc động muốn tát cho Tôn thị một cái.
Nàng ta hít sâu một hơi, nhìn về phía Chu Thanh, hỏi: "100 lượng, phải không?"
Chu Thanh gật đầu: "Đúng vậy!"
Tỳ nữ thiếp thân đứng bên cạnh tam tiểu thư rút từ trong ví rút ra một tờ
ngân phiếu, mệnh giá hai trăm lượng, Tam tiểu thư tiếp lấy rồi đưa cho
Chu Thanh.
"Không cần trả lại."
Chu Thanh cầm ngân phiếu, nhẹ nhàng nở nụ cười: "Chỉ sợ là còn chưa đủ."
Tam tiểu thư nhíu chặt hai hàng mày.
Chu Thanh liền nói: "Chu Hoài Hải mua chuộc tiền tri phủ mưu đồ hãm hại cha ta, chuyện này, Chu Hoài Hải cũng không hề bồi thường. Dựa theo ước
định trong này, hắn cần bồi thường cho cha ta, 5000 lượng bạc. Cho nên,
Tam tiểu thư có muốn thanh toán hết một lượt không? Nếu có thì còn thiếu 4900 lượng."
Chu Thanh bình tĩnh nhìn tam tiểu thư Đoan Khang Bá Phủ.
Tam tiểu thư Đoan Khang Bá Phủ tới gần Chu Thanh, trên mặt mang theo nụ
cười áy náy, nhưng lại nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ: "Ngươi là cố ý."
Chu Thanh nhíu mày: "Các ngươi không tự tìm tới, thì cho dù ta có cố ý, cũng không có cơ hội."
"Ngươi cho rằng Đoan Khang Bá Phủ của ta dễ trêu như vậy sao?"
Chu Thanh lui về sau một bước đáp: "Không dám! Cho nên, đưa tiền sao?"
Tôn thị nhắm thẳng vào đầu Chu Thanh đánh tới: "Nha đầu chết tiệt kia, hôm
nay ta phải liều mạng với ngươi! Ngươi rốt cuộc là muốn hại Viễn ca nhi
của ta đến mức nào thì mới hài lòng?"
Chu Thanh né tránh Tôn thị, nói với Kinh Triệu Duẫn: "Hành hung người ngay giữa công đường, đại nhân, ngài có quản không?"
Kinh Triệu Duẫn hối hận tím cả ruột. Sớm biết thế này, hắn đã không thèm bán món nhân tình này! Xem bây giờ đã chọc phải ổ kiến lửa rồi!
"Làm càn! Trên công đường cấm ồn ào!"
Kinh đường mộc trong tay liên tục đập xuống mấy lần, mặc dù chấn nhiếp không nổi dân chúng đang loạn thất bát tao ở bên ngoài, nhưng lại có thể chấn nhiếp Tôn thị.
Tôn thị hoảng sợ nhìn Kinh Triệu Duẫn, vân vê góc áo nhìn về phía Tam tiểu thư.
Tam tiểu thư xanh mặt nói với Kinh Triệu Duẫn: "Chuyện hôm nay, là Hồng
Liên cùng Tôn thị cấu kết nhục nhã Chu Thanh, đại nhân trừng trị thế
nào, không cần bận tâm Đoan Khang Bá Phủ. Dựa theo khế ước bồi thường
100 lượng, ta đã bồi thường xong. Còn lời Chu Thanh vừa nói vẫn phải
kiểm tra một hồi, khi đó Chu Viễn cùng ta, chưa lập gia đình, chuyện
này, ta không hiểu rõ, không tiện có kết luận."
Nói rồi, Tam tiểu thư khẽ cúi chào Kinh Triệu Duẫn.
"Ta còn phải trở về chiếu cố phụ thân ta, sẽ không lưu lại."
Kinh Triệu Duẫn gật đầu, đang muốn nói chuyện, Chu Thanh đã tiến lên, chắn đường của Tam tiểu thư.
"Tam tiểu thư là muốn đi sao? Chỉ sợ là vẫn chưa được đâu."
Tâm tiểu thư Đoan Khang Bá Phủ nhìn Chu Thanh, im lặng một lát, rồi nói:
"Mặc dù Hồng Liên là tỳ nữ của ta, nhưng cũng không phải là ta chỉ điểm
nàng làm ra việc như thế."
"Ta biết."
"Vậy ngươi còn có lý do gì ngăn cản ta?"
Chu Thanh liền nở nụ cười du côn đáp: "Đương nhiên là có! Chu Viễn nghèo
thế nào, ta biết rất rõ ràng, nhưng mà, chỗ ngân lượng Chu Hoài Hải đã
bồi thường cho ta cùng với số bạc Chu Hoài Hải mua bất động sản ở huyện
Thanh Hà, toàn bộ đều là Chu Viễn cho. Ta muốn biết, chỗ ngân lượng này
là từ đâu ra? Dựa theo lời Tam tiểu thư ngài nói thì, khi đó, các ngươi
còn chưa thành thân đâu! Cho nên, chỗ bạc này nhất định không phải là
ngươi cho đúng không? Mà hắn chỉ là một tuần vệ bình thường trong kinh
vệ doanh, bổng lộc không thể được nhiều như vậy."
"Cháu của ta có bản lĩnh kiếm tiền, ngươi liền ghen ghét đỏ mắt muốn hại hắn, ngươi sẽ
chết không được yên lành!" Tôn thị vừa vội vừa tức, lại nhào tới muốn
đánh Chu Thanh.
Lần này Chu Thanh không tránh nữa. Để cho Tôn thị rắn rắn chắc chắc tát cho một cái thật mạnh.
Đánh xong, Tôn thị còn muốn nắm lấy Chu Thanh đánh tiếp, Chu Thanh đã quay
đầu nhìn Kinh Triệu Duẫn nói: "Hành hung người ngay giữa công đường, đại nhân, xin hỏi đây là tội gì? Cái này, không cần dân nữ phải cung cấp
nhân chứng vật chứng nữa chứ?"
Kinh Triệu Duẫn chỉ cảm thấy có chút khó thở. Bà nội của Chu Viễn đầu óc có bệnh sao!
Lập tức vỗ kinh đường mộc, hô: "Người tới, bắt Tôn thị lại cho ta!"
Lập tức liền có hai sai dịch tiến lên, dọa cho Tôn thị vội vã hô to: "Tam tiểu thư, Tam tiểu thư cứu ta, Tam tiểu thư."
Tam tiểu thư Đoan Khang Bá Phủ bị Tôn thị làm cho đau cả đầu, không thèm nhìn bà ta lấy một lần, nhấc chân muốn đi.
Chu Thanh vẫn như cũ ngăn trước mặt nàng ta.
"Vấn đề của ta, Tam tiểu thư vẫn chưa trả lời đâu."
Tam tiểu thư lạnh lùng đáp: "Tha thứ cho ta không có cách nào trả lời, ta
nói rồi, khi đó ta cùng Chu Viễn chưa thành thân, hắn làm cái gì ta hoàn toàn không biết."
Chu Thanh lập tức nghiêng người sang bên cạnh nhường đường.
"Rất tốt, lời này của Tam tiểu thư, hôm nay chúng ta đều nghe được. Tiền
thành thân, tất cả nguồn kinh tế của Chu Viễn, đều không có quan hệ với
Tam tiểu thư, phải không?"
Chu Thanh nói lớn, bởi vì đề cập tới
Chu Viễn, khiến cho chúng bách tính lập tức ngừng ồn ào huyên náo, nhìn
chằm chằm tam tiểu thử Đoan Khang Bá Phủ.
Tam tiểu thư Đoan Khang Bá Phủ biết rõ lời này của Chu Thanh rất có thể chính là một cái hố to, nhưng mà, giờ này khắc này, nàng ta lại không có lựa chọn nào khác.
Nàng ta cũng không thể nói, chưa lập gia đình, nàng ta đã hết lần này
đến lần khác đưa tiền cho Chu Viễn tiêu!
"Đúng vậy!"
Siết
chặt khăn tay, Tam tiểu thư nghiêm giọng trả lời. Nói xong, liền nhấc
chân rời đi. Lần này, Chu Thanh không ngăn cản nàng ta nữa.