Đứng trong đại điện, Chu Thanh đang vừa đấm đấm cái chân tê mỏi, vừa suy xét xem dụng ý truyền triệu nàng của Minh Hòa công chúa là gì, liền
nghe thấy từng tiếng ngọc bội va vào nhau đinh đinh đang đang truyền đến từ phía sau đại điện. Chu Thanh vội vàng giữ vững tinh thần thu tay
lại, cúi đầu đứng đó. Quy củ trong cung cực kỳ nghiêm cẩn, nàng lại
không rõ tình huống, có thể tránh phiền phức thì liền tránh a.
Tiếng bước chân, tiếng ngọc bội va chạm từ xa dần đến gần. Không chờ người
tiến vào điện, Chu Thanh đã quỳ xuống. Học tư thế lúc vào chùa dâng
hương bái phật trước khi xuyên qua mà hành đại lễ với Minh Hòa công
chúa.
"Dân nữ bái kiến công chúa điện hạ, công chúa điện hạ vạn phúc kim an, dung mạo vĩnh trú."
Thạch Nguyệt Hinh đi theo Minh Hòa công chúa, bĩu môi trào phúng nói: "Miệng
lưỡi trơn tru, xem ra cũng không phải là nữ nhi của gia đình đoàn hoàng
tử tế a."
Giọng nàng ta không cao không thấp, nhưng vẫn đủ để Chu Thanh nghe được. Chu Thanh cũng không thể phân biệt người vừa nói có
phải là công chúa hay không, nàng quỳ trên mặt đất, phạm vi mắt có thể
nhìn thấy, cũng chỉ có mấy cái chân mà thôi.
Chuyện phân biệt gà
thỏ cùng lồng này, từ nhỏ nàng đã không giỏi, chứ đừng nói chi là nhận
biết ai với ai chỉ dựa vào mấy cái chân a.
"Hồi bẩm công chúa điện hạ, dân nữ là thật tâm chúc điện hạ vạn phúc kim an, thực tình chúc điện hạ dung mạo vĩnh trú."
Nàng từng xem trên ti vi, chủ tử muốn làm khó dễ hạ nhân, cũng chỉ cần một
câu "Hồi bẩm XXX" này cũng có thể trở thành một nhược điểm để trách
phạt. Đầu óc Chu Thanh xoay chuyển thật nhanh, cố gắng tránh dẫm phải
nhiều bãi mìn nhất có thể.
Nói xong, lại thành thành thật thật quỳ ở nơi đó.
Dắc mặt Thạch Nguyệt Hinh đi theo bên cạnh Minh Hòa lập tức cứng đờ. Chu
Thanh là thật tâm mà, vậy câu nói "miệng lưỡi trơn tru" kia của nàng ta
liền thành cái gì? Tiện nhân! Quả nhiên há miệng ngậm miệng cũng muốn
gây khó dễ cho nàng ta!
Cẩn thận liếc mắt dò xét sắc mặt của Minh Hòa, sau khi chắc chắn thần sắc của Minh Hòa cũng không có thay đổi gì, Thạch Nguyệt Hinh mới thầm thở phào một hơi.
Minh Hòa ngồi ở chỗ chủ vị, Thạch Nguyệt Hinh liền ngồi xuống ghê dành cho khách bên cạnh.
Cung nữ nâng trà, Minh Hòa nhấp một ngụm, ung dung nhìn về phía Chu Thanh, nói: "Ngẩng đầu lên."
"Vâng." Cung cung kính kính, Chu Thanh ngẩng đầu, nhưng nàng vẫn nhớ mấy tình
tiết trong phim truyền hình, chỉ ngẩng đầu mà không nâng mắt.
Minh Hòa vừa nhìn thấy gương mặt của Chu Thanh liền cả kinh. Dù đã nghe nói
dung mạo của Chu Thanh giống hệt với Trầm Minh Nguyệt, nhưng nàng ta
cũng không ngờ lại giống đến mức này.
"Trầm Minh Nguyệt, ngươi có biết không?"
"Hồi bẩm công chúa điện hạ, từ nhỏ dân nữ đã lớn lên ở nơi sơn dã, thô bỉ
tục tằn, kiến thức thiển cận, sau khi ra khỏi thôn cũng không hề quen
biết bất luận người nào."
Thạch Nguyệt Hinh nhất thời hừ lạnh nói: "Ngươi cũng biết mình thô bỉ tục tằn cơ à."
Chu Thanh không nhìn thấy mặt của Thạch Nguyệt Hinh, cũng không đoán được
thân phận của nàng ta, chỉ vội đáp: "Hồi bẩm ngài, dân nữ đích thật là
thô bỉ, làm dơ bẩn mắt ngài, là tội lỗi của dân nữ."
Thạch Nguyệt Hinh.. Nhíu mày nhìn Chu Thanh, trong lúc nhất thời cũng không biết nên tiếp lời như thế nào.
Minh Hòa nhìn gương mặt Chu Thanh hỏi: "Nhưng đã có người nào nhắc qua về Trầm Minh Nguyệt với ngươi chưa?"
"Hồi bẩm công chúa điện hạ, đích xác là đã có người từng nhắc đến cái tên
này với dân nữ, hơn nữa còn nói dân nữ có dung mạo rất giống với nàng
ấy."
"Vậy ngươi thì sao? Ngươi thấy thế nào?"
Chu Thanh
không biết vị công chúa này có quan hệ thế nào với Trầm Minh Nguyệt,
tuân theo nguyên tắc không thể đắc tội với ai, cùng mới khát vọng cầu
sinh mãnh liệt, liền cung kính nói: "Dân nữ thô bỉ, không xứng giống với bất luận người nào."
Thạch Nguyệt Hinh đang uống trà, nghe vậy
suýt chút nữa đã phun ngụm trà ra ngoài. Dưới gầm trời sao lại có loại
người này kia chứ.
"Chỉ dựa vào ngươi mà cũng xứng gả cho Thẩm Lệ!" Lời này, là do Thạch Nguyệt Hinh bật thốt ra.
Chu Thanh lập tức đáp: "Hồi bẩm ngài, quả thật là dân nữ không xứng."
"Đã biết không xứng, vậy ngươi liền cách Thẩm Lệ xa một chút."
"Hồi bẩm ngài, dân nữ đã biết."
Thạch Nguyệt Hinh.. Há to miệng, nhẫn nhịn nửa ngày cũng không thể thốt ra được lời nào.
Minh Hòa công chúa nhìn Thạch Nguyệt Hinh một cái, rồi lại quay sang nói với Chu Thanh: "Ta nghe nói, là Thẩm đại nhân cứu ngươi ra khỏi Ninh Vương
Phủ, vì cứu ngươi, Thẩm đại còn không tiếc rút đao ở Ninh Vương Phủ?"
"Hồi bẩm công chúa điện hạ, ngài thông tuệ nhạy bén, anh minh thần võ, ngài đã nghe nói thì chính là sự thật."
Minh Hòa.. "Đi lên châm trà cho ta."
Trong lòng Chu Thanh lập tức có dự cảm không lành. Đang tốt đẹp, vì sao lại
bảo nàng châm trà? Bắt đầu làm khó dễ sao? Ta nên làm cái gì đây?
Đầu óc xoay chuyển thật nhanh, Chu Thanh cung kính nghe theo nói: "Có thể
châm trà cho công chúa điện hạ, chính là phúc đức ba đời tổ tiên nhà
dân, tạ long ân của công chúa điện hạ."
Vỗ mông ngựa xong, tiếp
đó là phải tiến lên. Tiến lên như thế nào bây giờ? Đi qua? Hay là quỳ đi qua? Do dự trong chớp mắt, Chu Thanh duy trì tư thế quỳ lúc hành đại
lễ, bắt đầu di chuyển về phía Minh Hòa trưởng công chúa. Mơ tưởng bắt bẻ lỗi sai của ta từ cấp bậc lễ nghĩa ấy hả? Ngươi có thể nói cấp bậc lễ
nghĩa của ta không đúng, nhưng mà không thể nói ta vô lễ, nói ta đại bất kính với ngươi đâu. Phì!
Nhìn Chu Thanh chổng mông dịch về phía trước, Thạch Nguyệt Hinh cùng Minh Hòa..
"Ngươi đang làm cái gìđấy?" Minh Hòa á khẩu trừng Chu Thanh.
Chu Thanh vừa di chuyển, vừa đáp: "Công chúa điện hạ người đẹp thiện tâm
ban cho dân nữ một long ân to lớn, dân nữ tự hiểu bản thân ti tiện thô
bỉ, chỉ sợ đụng phải công chúa điện hạ, cho nên chỉ có thể dùng loại này lễ nghĩa thành kính này đến gần công chúa. Lòng kính ngưỡng của dân nữ
đối với công chúa điện hạ giống như đối với thần linh thiên tiên, chỉ có loại đại lễ này mới có thể biểu đạt một phần tâm ý của dân nữ."
Minh Hòa.. Gặp qua nịnh hót, nhưng loại vỗ mông buồn nôn như vậy, vẫn là lần đầu tiên.
Căm ghét khoát tay chặn lại, Minh Hòa nói: "Thôi thôi, không cần, ngươi đợi ở đó đi."
"Hồi bẩm công chúa điện hạ, vâng."
Minh Hòa.. Đây là cái thứ đồ chơi tinh hoa gì vậy? Thẩm mĩ của Thẩm Lệ đã đến mức độ này sao?
Nhíu mày nhìn Chu Thanh, im lặng trong chốc lát, Minh Hòa lại lên tiếng:
"Nghe nói, ngươi và Chu Viễn của Đoan Khang Bá Phủ, là người một nhà?"
"Hồi bẩm công chúa điện hạ, dân nữ cùng Chu Viễn Chu đại nhân đều họ Chu, nhưng không phải là người một nhà."
"Không phải?" Giọng nói của Minh Hòa lập tức nâng cao lên đến quãng tám:
"Ngươi hẳn đã biết dám lừa gạt bản cung thì sẽ phải nhận hậu quả gì!"
Chu Thanh phủ phục ở nơi đó, cung kính nói: "Hồi bẩm công chúa điện hạ,
trong lòng dân nữ, công chúa điện hạ chính là thiên thần hạ phàm, dân nữ sao dám lừa gạt thiên thần. Dân nữ cùng Chu Viễn Chu đại nhân quả thật
không phải là người một nhà. Chẳng qua là sau khi tổ mẫu của Chu Viễn
Chu đại nhân sinh ra sinh phụ thân của ngài ấy, lại trùng hợp sinh ra
phụ thân của dân nữa mà thôi. Có điều, vì phân rõ giới hạn, tổ phụ tổ
mẫu của Chu Viễn Chu đại nhân đã anh minh triệt để đoạn tuyệt quan hệ
cùng một nhà dân nữ rồi. Dân nữ thô bỉ hủ lậu tuyệt đối sẽ không làm
liên lụy đến Chu đại nhân.."
Không đợi Chu Thanh nói xong, Minh Hòa đã chán ghét không nghe nổi nữa.
Nàng ta khoát tay như đang xua đuổi một con ruồi nói: "Được rồi, được rồi, ta chẳng qua chỉ là hỏi một chút thôi."
"Hồi bẩm công chúa điện hạ, dân nữ ngậm miệng."
Minh Hòa.. Hít sâu một hơi, im lặng trừng Chu Thanh một cái, lại nhìn về phía Thạch Nguyệt Hinh.
"Hinh nhi, ngươi còn muốn hỏi gì nữa không?"
Thạch Nguyệt Hinh liền nhìn Chu Thanh hỏi: "Ta hỏi ngươi, có phải ngươi muốn gả cho Thẩm Lệ hay không?"
Lúc này Chu Thanh mới biết, người này chính là Thạch Nguyệt Hinh, là một
trong số những người ái mộ Thẩm Lệ, cũng là khuê mật của Minh Hòa công
chúa.
"Hôn nhân đại sự, lệnh của cha mẹ, lời của bà mối, có gả
cho Thẩm đại nhân hay không, dân nữ cũng không biết, có điều, dân nữ rất biết mình, với thân phận của dân nữ, Thẩm đại nhân nhất định sẽ không
nhìn trúng. Hơn nữa.."
Chu Thanh kéo dài giọng.
"Hơn nữa cái gì, đừng có thừa nước đục thả câu!"
"Hơn nữa, dân nữ có bệnh dữ." Giọng nói nịnh nọt của Chu Thanh bỗng nhiên tràn đầy bi thương.
Thạch Nguyệt Hinh cùng Minh Hòa đồng thời cả kinh.
"Bệnh dữ? Là bệnh dữ gì?" Thạch Nguyệt Hinh không khỏi hơi nghiêng người về phía trước mà hỏi.