Xe của Vương Hạo dừng lại ở một tòa chung cư cao cấp, chứ không phải là
ngôi biệt thự của bố anh. Đây là căn hộ mà Vương Hạo tự mua cho mình,
khi anh muốn có một không gian riêng tư hoặc khi không muốn về nhà. Chỉ
cần nhìn bên ngoài tòa nhà cũng đủ biết khu này là dành cho giới thượng
lựu, mỗi một căn chắc chắn giá cả sẽ không hề ít ỏi.
Vương Hạo sau khi đỗ xe gọn gàng, liền kéo tay Hàm Chi lên phòng. Thấy thế, Hàm Chi nhanh chóng đẩy tay của Vương Hạo ra và nói:
- Không cần! Tôi tự đi được.
Quả thực trong lòng Hàm Chi bây giờ rất rối bời, cô cảm thấy khó chịu trước tính cách của Vương Hạo khi anh luôn hành động mà không nói năng gì cả. Ngay cả lúc này cũng vậy, mặc dù cô không biết anh định làm gì nhưng
cũng không thể không đi. Cô thầm nghĩ: “Thôi kệ, căn hộ cao cấp như này
nếu cậu ta định làm gì mình thì mình chỉ cần hét lên chắc chắn sẽ có
người đến.”
Hàm Chi bước vào
căn hộ của Vương Hạo. Cô hoàn toàn choáng ngợp trước những món đồ nội
thất vô cùng giá trị, sáng loáng và vô cùng sạch sẽ. Góc nhìn của căn hộ cũng vô cùng đẹp khi nhìn ra của số là giữa trung tâm thành phố. Từ
trước đến nay Hàm Chi luôn vất vả kiếm tiền để trả nợ cho mẹ, vì vậy cô
không có nhiều thời gian cho riêng mình. Cô cũng muốn bản thân sau này
có thể có được một căn phòng như vậy nhưng có lẽ ngày đó còn rất xa.
Hàm Chi đang ngơ ngác ngắm nhìn căn hộ, bỗng Vương Hạo nói:
- Cậu muốn uống gì? Bia hay rượu?
Hàm Chi ngạc nhiên nghĩ: “ Sao cậu ta lại mời mình mấy thứ đó. Mình đâu có biết uống?”, sau đó cô trả lời Vương Hạo:
- Không cần đâu! Có chuyện gì cậu có thể nói luôn được không?
- Được! Vậy giờ tôi sẽ vào thẳng vấn đề.
Nói xong, Vương Hạo rút ra từ bàn làm việc của anh một tập tài liệu và nói:
- Cậu đọc đi
Hàm Chi ngoan ngoãn nghe lời, cô mở tập tài liệu ra. Thế nhưng cô hoàn toàn sốc bởi những con số ghi trong tài liệu. Ở đó là tất cả khoản nợ mà gia đình cô phải trả. Nhưng tại sao Vương Hạo lại biết? Tại sao cậu ấy lại
có được những thứ này? Cô liền lập tức hỏi:
- Tại sao cậu lại có những thứ này? Cậu đang điều tra tôi à?
- Đúng! Chỉ cần tôi muốn điều gì thì tôi chắc chắn sẽ có được?
Thấy thế, Hàm Chi vô cùng tức giận. Cô thực sự không hiểu gì về Vương Hạo
bởi anh ta nham hiểm hơn những gì cô ấy nghĩ. Chắc có lẽ Hàm Chi sẽ
không tin nổi một người ở trường nổi tiếng học giỏi, đẹp trai như Vương
Hạo lại có tính cách kì lạ như vậy. Hàm Chi đập mạnh tập giấy xuống bàn, tức giận nói:
- Cậu có vẻ rảnh rỗi quá nhỉ? Rốt cuộc cậu còn muốn làm gì nữa?
Câu nói của Hàm Chi tỏ rõ sự bất lực, cô không biết nên làm gì tiếp theo.
Vương Hạo nói, tay đung đưa ly rượu vang:
- Cậu yên tâm! Tôi trước giờ chưa làm điều gì vô ích cả. Chẳng phải cậu đang cần tiền để trả nợ sao? Tôi sẽ giúp cậu.
- Sao tự nhiên lại giúp tôi – Hàm Chi ngơ ngác
- Đơn giản thôi! Có qua thì sẽ có lại. Tôi cần cậu đóng giả bạn gái của tôi. Và tiền công thì sẽ không hề nhỏ đâu.
Hàm Chi nghe được điều kiện kì quái này liền lập tức từ chối:
- Tôi nghĩ cậu tìm nhầm người rồi đấy! Dù tôi có đang cần tiền đến mấy nhưng tôi sẽ không liên quan gì đến cậu đâu.
Vương Hạo đặt ly rượu vang xuống bàn, tay cầm lấy tập tài liệu, đọc qua đọc lại các trang. Miệng anh bắt đầu mỉm cười và nói:
- Quả nhiên là cậu không biết gì cả?
- Ý cậu là sao?
- Khoản nợ của nhà cậu cứ mỗi tháng lại có một đám du côn đến đập phá.
Và cậu biết rồi đấy! Chỉ còn 5 ngày nữa là hết tháng. Nếu cậu chịu giúp
tôi, tôi sẽ trả trước giúp cậu một số tiền.
Hàm Chi sững người lại, cô không hề hay biết gì về chuyện này. Mẹ cô ở nhà
cũng chưa từng nói với cô. Hai đôi mắt của cô bắt đầu rưng rưng, Hàm Chi cảm thấy vô cùng thương mẹ vì đã phải chịu khổ như vậy mà cô lại không
hay biết gì. Cô quay sang hỏi Vương Hạo:
- Rốt cuộc cậu còn biết những gì nữa?
Vương Hạo mỉm cười đắc ý:
- Sao! Cậu thấy lời đề nghị của tôi thế nào? Quả thực đó là niềm mơ ước
của biết bao người đấy! – vừa nói Vương Hạo vừa tiến lại gần Hàm Chi –
Nhưng tôi chỉ chọn cậu thôi.
Quả thực, Hàm Chi không còn sự lựa chọn nào khác. Nếu cô không đồng ý lời
đề nghị của Vượng Hạo thì cô sẽ không thể nào kiếm được 50 triệu trong
vòng năm ngày được. Nhưng thực sự Hàm Chi không muốn dính dáng gì đến
Vương Hạo cả. Lòng cô vô cùng rối bời. Vương Hạo lại tiến gần hơn đến
Hàm Chi nói:
- Cậu đã suy nghĩ xong chưa?
Cuối cùng, Hàm Chi cũng buộc phải đồng ý. Cô không thể ích kỉ, chỉ nghĩ cho
bản thân được vì mẹ cô đang một mình ở nhà và chịu nhiều tổn thương.
- Vậy cậu muốn tôi làm gì cho cậu?
- Đơn giản thôi! Chỉ cần khi nào tôi muốn thì cậu phải có mặt. Và cậu không được phép từ chối bất kì cuộc hẹn nào mà tôi đề ra.
- Nhưng tôi có một điều kiện.
- Được!
- Chuyện tôi giả làm bạn gái cậu không được để học sinh trong trường biết.
- Được! Nhưng bù lại, cậu không được phép từ chối bất kì cuộc hẹn nào như tôi đã nói ở trên.
- Tôi đồng ý! – Hàm Chi buộc phải chấp nhận.
Sau đó, Vương Hạo lại đưa cho Hàm Chi một tờ giấy khác và nói:
- Đây là hợp đồng giữa tôi và cậu. Cậu chỉ cần kí là được.
Nói rồi, Hàm Chi liền kí luôn mà không cần đọc điều gì. Vương Hạo liền nói với giọng điệu chiến thắng:
- Chà! Cậu kí luôn mà không cần đọc gì sao?
- Tôi còn cần phải đọc à? Giờ tôi có sự lựa chọn ư? Mọi thứ đều theo ý cậu rồi đấy cậu vừa lòng chưa!
Sau đó, Vương Hạo đưa Hàm Chi về kí túc xá.
Cả ngày hôm đó, Hàm Chi không ngừng nghĩ về lời đề nghị của Vượng Hạo. Cô
tự trách mình là kẻ vô tâm, không quan tâm đến mẹ, chuyện gia đình lại
để một người ngoài như Vương Hạo biết. Cô cũng không biết phải nói
chuyện với mẹ như nào. Hàm Chi nằm dài ra giường thở dài. Đã mấy ngày
nay cô không đi làm thêm vì chân còn đau. Nhưng cô nghĩ mình không thể
trì hoãn thêm được nữa, bởi càng trì hoãn thì cuộc sống của Hàm Chi và
mẹ lại càng vất vả hơn. Vì vậy, Hàm Chi nhanh chóng dậy thay quần áo và
đi làm thêm.