Trong cơn mê, Liễu Hiên nghe được bên tai mình có rất nhiều tạp âm...lòng tự hỏi "đó là gì vậy ?"
Còn có người đang nắm tay cô và mân mê...cảm giác này...đây là cách thăm
mạch của đông y. Liễu Hiên rất muốn mở mắt ra nhưng cảm giác được mi mắt của mình đang nặng trĩu, cô cố gượng dậy nhưng đành bất lực với bản
thân, cô khẳng định rằng mình đã được ai đó cứu.
…………
Một
buổi sáng, khí trời se lạnh...có lẽ đã bước sang thứ. Cảnh vật nơi rừng
núi thật thanh bình, phía xa xa là vài luống nương rẫy...đó có lẽ là của những thôn dân xung quanh, còn có hồ nước rộng mênh mông bên chân núi,
đây là một ngôi làng tuyệt đẹp.
Vài cô thôn nữ ra ngồi giặt áo bên bờ hồ, còn có vài người đang chài lưới kiếm cái ăn cho bữa cơm đạm bạc giữa quê nghèo.
Liễu Hiên tự mình lăn bánh chiếc xe lăn ra trước hiên nhà, cảnh vật đẹp đẽ
trước mắt khiến lòng cô dễ chịu vô cùng "kia là con suối nhỏ chảy tí
tách, đây là khóm hoa sơn trà tỏa hương thơm dịu nhẹ trong sương sớm".
'Cô gái, cô đã thấy khỏe hơn nhiều chưa ?'
Liễu Hiên ngước mặt lên nhìn người thanh niên đứng trước mặt mình mà không
khỏi cảm thán...một thân nam tử khôi ngô anh tuấn, khí chất trên người
vô cùng thanh mát và sạch sẽ không nhuốm bụi trần..."thế gian này vẫn
còn tồn tại một người như thế này sao ?"
Nhưng xem ra thì vẫn còn
rất trẻ, hơn cô một hoặc hai tuổi là cùng, cô nhìn và quan sát một lượt
rồi mới dịu dàng lên tiếng "Chào anh...là anh đã cứu tôi, tôi vô cùng
cảm ơn anh !"
Người thanh niên cười hiền hoà "không cần phải khách sáo".
Liễu Hiên không nói gì, chỉ nhìn ra dòng suối mát.
'Tên tôi là Lưu Trung, tên cô là gì ?'
- Liễu Hiên !
Lưu Trung thở dài "tôi thật sự rất xin lỗi Liễu tiểu thư !"
- Vì điều gì ?
'Vì tôi không thể giúp cô phục hồi được nửa khuôn mặt bị thương...nó...nó thật sự đã bị hủy hoại !'
Liễu Hiên nghe mình bị hủy nửa khuôn mặt thì đúng là thoáng buồn, nhưng rồi
lại mỉm cười "không sao...tôi có thể chấp nhận được điều đó !'
Lưu Trung nhìn Liễu Hiên mà lòng mình xuất hiện tia thương xót, nửa khuôn
mặt còn lại xinh đẹp đến vậy, nếu nửa khuôn mặt kia không bị hủy hoại
thì cô ấy đúng là mỹ nhân tuyệt thế.
'Liễu tiểu thư, cô cứ yên tâm đi...tôi sẽ cố gắng tìm cách chữa trị giúp cô !'
- Không cần thiết phải vất vả quá đâu...anh nhìn kìa, những đóa hoa kia
rất đẹp mà có đúng không ? Hoa lay trước gió thì cũng đến lúc phai tàn.
'Tôi lại không cam tâm và cũng không nỡ lòng nhìn cô như vậy'.
- Tôi lại thấy hài lòng với dung mạo hiện tại của mình.
Lưu Trung ngơ ngẩn nhìn Liễu Hiên "không phải tất cả phụ nữ đều thích được xinh đẹp sao ?"
- Không hẳn như vậy, tôi không có trong số đó.
Liễu Hiên lăn xe trở vào nhà, lúc này cô mới đưa mắt nhìn quanh căn nhà nhỏ
của Lưu Trung "đúng là rất giản dị, khiến cho người ta thấy vô cùng yêu
thích, vì cách trang trí của căn nhà này tuy đơn giản nhưng lại rất ấm
cúng...nó cho thấy chủ nhân của nó là một người ấm áp".
Thấy có
tấm gương được treo bên vách gỗ, Liễu Hiên đến gần và lấy gương xuống
soi, cô không khỏi giật mình khi thấy mình trong gương. Thoáng buồn rồi
lại thôi "Hủy dung cũng tốt. Cứ như thế này nhé !"
Lưu Trung cảm thấy lòng mình rất thương cảm cho Liễu Hiên, anh khẽ thở dài rồi lặng lẽ quay trở ra ngoài sân...
...----------------...
Ầm...
'Tứ gia !'
"Các người nói xem...tại sao không tìm được ả Liễu Hiên kia ? Có phải là các người tìm kiếm chưa nhiệt tình không ?"
'Không phải đâu tứ gia...chúng tôi đã tìm khắp nơi rồi, phía dưới là dòng sông vừa sâu vừa rộng, dòng sông này nối liền với biển nam có khi là cô ấy
đã bị cuốn ra biển rồi cũng nên.
"Sống phải thấy người, chết phải thấy xác !"
'Nhưng chúng tôi đã tìm suốt mấy ngày liền rồi'.
"Đưa cho tôi bản đồ của vùng đất này !"
...----------------...
Doãn Lục Lang lo lắng không yên !
"Dạ Phong !"
'Cậu đang định nói gì đây Lục Lang ?'
"Giúp tôi trích xuất những đoạn camera quan sát".
'Được !'
Nói xong, Dạ Phong lấy lap top ra và bắt tay vào việc đột nhập camera an ninh.