Liễu Tiểu thư, xin mời cô theo chúng tôi một chuyến.
- Các người là ai ?
Hai người đàn ông cao to lực lưỡng bước đến giữ chặt hai bả vai Liễu Hiên rồi áp cô đi.
…………
Rầm...
Chủ nhân !
Liễu Phi Nhi nhìn người bị ném xuống sàn đất, ánh mắt khinh bỉ nhìn "chị gái của em ấy à ?"
Liễu Hiên lòm khòm ngồi dậy từ mặt đất...
Chát...
Một tát trời váng rơi xuống má Liễu Hiên.
"Mày nhìn tao làm gì ?"
- Đúng là mẹ nào con nấy, rắn rết thì chỉ có thể sinh ra được rắn rết !
Liễu Phi Nhi giẫm gót hài vào tay Liễu Hiên, khiến Liễu Hiên phải rơi nước mắt.
"Mày cũng giống như mẹ của mày vậy...rất ngu".
Người đâu, mang con ngốc này lên thuyền.
- Liễu Phi Nhi, cô muốn làm gì ?
"Làm gì ? Ha...tao muốn làm gì thì mày sẽ được biết ngay thôi mà !"
Liễu Hiên được áp xuống thuyền, chỉ vài giờ sau thuyền neo giữa biển xanh
mênh mông. Cô ngước nhìn lên bầu trời đêm, trên trời nghìn vạn vì sao
lấp lánh, đêm nay không trăng.
Trong đêm thanh vắng, thuyền neo giữa biển khơi, chỉ nghe được tiếng gió thổi và tiếng sóng biển va đập vào mạn thuyền.
Lòng Liễu Hiên bỗng dưng thấy lo sợ ! Cô đưa mắt nhìn quanh mà không khỏi
nhíu mày "đúng là cảnh rất đẹp nhưng nó hoang vắng đến mức có thể nghe
được tiếng cá gọi đàn".
"Liễu Hiên à, đêm nay tao muốn chiêu đãi cho đàn cá mập trắng một bữa hả hê".
Liễu Hiên nhíu mày "Liễu Phi Nhi cô thật là độc ác, đúng câu mẹ nào con nấy".
Liễu Phi Nhi cười khẩy "Liễu Hiên à Liễu Hiên, ở trong cái xã hội này...hiền lành cộng với ngu ngốc bằng vô dụng, và cô chính là một ví dụ điển hình !"
Liễu Hiên ngước nhìn lên
bầu trời đêm, trên trời có đến vạn vì sao đang sáng chiếu lấp lánh "Lục
Lang, kiếp này có lẽ là em không thể đi cùng anh đến cuối đời, hẹn anh
tại kiếp sau !"
Nói xong, Liễu
Hiên vùng khỏi tay tên thuộc hạ và lao thẳng xuống biển. Cô thừa biết
Liễu Phi Nhi độc ác, đã rơi vào tay cô ta thì không thể chết dễ chịu,
thay vì như thế thì chi bằng tự mình kết liễu chính mình vẫn hơn.
Tõm...tõm...
Bọt nước trắng xoá hiện ra trong màn đêm qua ánh sáng của những ngôi sao
sáng nhất trên bầu trời phản chiếu xuống mặt biển. Sau đó thì dần dần
tan biến rồi êm đềm, phẳng lặng như chưa từng xảy ra chuyện gì !
Liễu Phi Nhi tựa vào thành
thuyền khoanh tay trước ngực nhìn Liễu Hiên dần chìm sâu vào lòng biển
cả mênh mông, xác định Liễu Hiên không còn cơ hội để sống sót thì mới hạ lệnh cho nhổ neo trở về.
…………
Doãn gia, chúng tôi đã kiểm tra camera an ninh rồi, Liễu tiểu thư bị đưa lên chiếc xe thương vụ, biển số được che kín...xe đi về hướng biển.
Doãn Lục Lang hốt hoảng, anh lên xe và nhanh chóng cho xe rời khỏi biệt thự
riêng của mình..."Tiểu Hiên Hiên, em đừng xảy ra chuyện gì ! Hãy kiên
trì đến phút cuối cùng, anh sẽ đến cùng em".
Xe Doãn Lục Lang chạy với vận tốc tối đa trên đường phố, mặc kệ đã qua bao nhiêu cái đèn xanh đỏ, anh cũng chẳng quan tâm đến việc phía sau lưng
mình có bao nhiêu xe cảnh sát giao thông đang đuổi theo...anh mặc kệ tất cả, trong đầu anh bây giờ chỉ có một suy nghĩ "đó là sự an toàn của
Liễu Hiên !"
Xe Doãn Lục Lang
dừng lại ở bờ biển, lúc này vài chiếc xe cảnh sát cũng đuổi theo kịp.
Nhưng Doãn Lục Lang vẫn không để tâm, anh xuống xe và vội vã chạy đến
chiếc thuyền nhỏ được neo đậu ven bờ, tự mình lái tàu ra khơi, anh chỉ
đi theo quán tính của mình.
Anh thấy xa xa có một chiếc thuyền đang dần cập bến, anh lạnh lùng nói với Dạ Phong...
"Cậu phải cho người bắt hết tất cả những kẻ có mặt trên chiếc thuyền kia và
đợi tôi về xử lý, trong thời gian chờ đợi thì phải chiêu đãi cho tận tâm vào !"
Vậy cậu cẩn thận đó Lục Lang !
"Tôi biết mình nên làm gì !"
Dạ Phong không nói gì thêm, anh nhảy xuống biển và leo lên thuyền của Liễu Phi Nhi.
Biển khơi yên ả, không có chút gì của sự sống chết. Doãn Lục Lang cùng đội
lính đánh thuê của mình đêm ngày tìm kiếm nhưng không có chút tin tức gì của Liễu Hiên. Lòng Doãn Lục Lang như kim châm, lửa đốt...
Qua nhiều ngày tìm kiếm khắp vùng biển, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Liễu Hiên đâu. Doãn Lục Lang như người cuồng trí.
Doãn gia ! Hay là chúng ta trở về trước có được không ?
"Không !"
Doãn gia, chúng ta đã tìm kiếm suốt ba ngày đêm, tôi e...
"Câm miệng !"
Không ai dám lên tiếng.
Doãn gia...
Một thuộc hạ đang lái ca nô đi về phía Doãn Lục Lang "Doãn gia, Liễu Phi
Nhi đã khai rằng : Liễu tiểu thư đã nhảy xuống giữa biển khơi".
Tim Doãn Lục Lang như rơi giữa vùng dung nham...mắt anh nổi đầy tơ máu, anh ra lệnh cho thuộc hạ "đừng để ả ta chết dễ chịu..."
Đã rõ, thưa Doãn gia !
"Liễu Phi Nhi, cô dám ra tay sát hại Tiểu Hiên Hiên, vậy thì đừng trách
tôi...tôi sẽ khiến cho cả Liễu gia của cô chết không dễ chịu".
Tìm kiếm mãi cả tháng trời trôi qua, không chút tăm hơi gì của Liễu Hiên,
Doãn Lục Lang càng trở nên u ám hơn. Giờ anh đã trở thành người vô cảm,
trước đây trên mặt anh chỉ có một cảm xúc duy nhất đó là "lạnh lùng",
giờ cảm xúc lạnh lùng ấy cũng biến mất. Anh đã chính thức trở thành
tượng gỗ.