Lưu Niệm Lâm nghe câu hỏi của Kha Nguyệt lập tức nở một nụ cười mỉa mai đúng chuẩn, vừa vỗ vỗ trán vừa lớn tiếng đáp trả.
"Miệng lưỡi của cô lanh lợi hơn tôi tưởng, nhưng nó không khiến cho cô thoát
được kết cục của mình đâu. Ngoan ngoãn giao bản di chúc ra, tôi có thể
nể tình công lao cô trông coi MW thời gian qua, để cô dù có làm ma cũng
được phong lưu."
Kha Nguyệt vốn dĩ đã hiểu được tính cách quái gở này của cô ta nên cũng không chấp nhặt mà chỉ trả lời một cách mềm mỏng.
"Cô có phải bị đãng trí rồi không? Tôi đã nói rất nhiều lần, tôi không biết bản di chúc gì hết. Tại sao cô không đi hỏi mẹ mình hay đi hỏi trực
tiếp ba cô, sao cứ chụp cái mũ muốn chiếm gia sản lên đầu tôi vậy?"
Lưu Niệm Lâm bóp chặt cằm của Kha Nguyệt, vừa ép chặt cô vào thành ghế vừa
gằn giọng: "Đừng có trốn tránh. Cô là người ông ta tin tưởng nhất, bản
di chúc không nằm trong tay cô thì nằm trong tay ai, không lẽ lại trong
tay tôi."
Cằm bị bóp chặt nên cả khuôn mặt của Kha Nguyệt cũng đỏ hồng cả lên, dù muốn đáp trả cũng chỉ có thể trả lời một cách thều
thào: “Lưu Niệm Lâm, cô nên đi hỏi mẹ của cô thì đúng hơn. Bà ta là
người đầu ấp tay gối với ba cô.”
Càng không có được thứ mình
muốn, Lưu Niệm Lâm càng không có niệm tình riêng một chút nào. Cô ta cứ
như vậy mà giáng mạnh một bạt tai vào má của Kha Nguyệt, khiến một bên
má của cô in hằn rõ dấu năm ngón tay.
Lưu Niệm Lâm dùng ánh mắt đầy sự chết chóc nhìn Kha Nguyệt, giọng nói vang lên cũng khàn đặc. Truyện Ngược
“Đừng thử thách sự kiên nhẫn của tôi! Một là nói ra bản di chúc ở đâu, hai là cô sẽ phải ở nơi này… một mình, ở cho đến khi chết. Cô đừng mong ai có
thể tìm ra nơi này. Nếu cô muốn nhanh chóng đi gặp người anh trai nuôi
của cô thì cứ việc cứng đầu đi.”
Kha Nguyệt nghe cô ta nhắc đến
‘anh trai nuôi’ của mình thì cả khuôn mặt liền đanh lại đầy vẻ tức giận. Bàn tay cô dù bị trói ra sau ghế nhưng vẫn siết chặt lại như thể muốn
dùng sự đau đớn để làm bản thân tỉnh táo hơn.
Nhưng dù có cố gắng bao nhiêu thì giây phút cô mất đi người anh trai yêu thương mình vẫn in hằn trong tâm trí. Chỉ cần có người nhắc đến thì vết thương lập tức âm ỉ đau.
Khi sang Đức du học, trong lúc bản thân khó khăn nhất, cô gặp được một
người con trai vô cùng tốt bụng. Người đó giúp đỡ cô mỗi khi cô cần, còn bên cạnh cô mỗi khi cô bị bệnh, chăm sóc cô, bảo vệ cô giống như một
người anh trai đối tốt với em gái của mình vậy.
Cô được anh giúp đỡ để vài MW làm việc, dù chỉ là một công việc nhỏ nhưng cô cũng vô cùng tự hào.
Sau một thời gian làm việc, cô mới nhận ra anh là Lưu Phàn Thanh - người
thừa kế của tập đoàn MW, là một đại thiếu gia đích thực. Từ khi sinh ra, anh đã được xuất phát ở vạch đích nhưng vẫn muốn đi lên từ chính năng
lực của mình.
Cô từ một nhân viên quèn, dần dà dưới sự hướng dẫn
của anh đã trở thành một người có năng lực, được giao rất nhiều hợp đồng có giá trị.
Tưởng chừng mọi chuyện vô cùng tốt đẹp, nhưng điều gì quá tốt đẹp thì đều không tồn tại được lâu…
Giây phút quyết định người thừa kế thì Lưu Phàn Thanh gặp chuyện, một tai
nạn giao thông nghiêm trọng xảy ra. Anh vì cứu cô khỏi nguy hiểm mới bị
thương nặng, khiến anh mãi mãi không còn xuất hiện trước mặt cô, cũng
không còn có thể ở bên cạnh để bảo vệ cô nữa.
“Thay anh bảo vệ
MW, thay anh chăm sóc ông nội, được không? Nguyệt Nguyệt, anh nợ em một
lời hứa sẽ bảo vệ em suốt đời, rồi sẽ có một ngày, một người khác xuất
hiện, thay anh chăm sóc cho em. Thay anh, bảo vệ ‘thế giới’ của chúng
ta…được không?”
Câu nói của anh đã in sâu vào tâm trí của cô, dù
có muốn xóa cũng không thể xóa bỏ. Chỉ có thay anh thực hiện được điều
đó, sự áy náy trong tim cô mới có thể nguôi ngoai được.
Kha
Nguyệt cắn chặt răng, cố gắng lắc thật mạnh đầu của mình để điều chỉnh
định vị mini đặt trong tai. Nhưng lắc càng mạnh lại càng khiến đầu óc cô quay cuồng, rất nhanh liền mất ý thức mà ngất đi.
Dương Trình và Đoàn Quang vừa xuống khỏi máy bay liền gặp phải chuyện xui xẻo… ví tiền của hai người đều bị người khác lấy trộm!
Đoàn Quang nhìn vẻ mặt không có cảm xúc của Dương Trình liền tức giận đến
ngực cũng phập phồng lên xuống như mặt trống đang bị người ta dùng dùi
đánh lên.
“Dương Trình, cậu theo đuổi người khác thì cậu cứ theo. Tại sao lại cứ kéo thêm một người trăm công ngàn việc như tôi. Cậu muốn bị cắt hợp đồng thuê bác sĩ riêng đúng không? Tôi nhịn cậu hơi bị lâu
rồi đó!”
“Không những cắt hợp đồng, tôi còn rút luôn cổ phần, cậu tin không?”
Nghe nhắc đến hai chữ ‘cổ phần’, Đoàn Quang lập tức run rẩy mà không dám
đứng lên nữa. Anh chỉ dám dùng ngón trỏ run rẩy chỉ về phía Dương Trình, một lời cũng không nói được, chỉ có ánh mắt đen nhánh ánh lên sự tức
giận không nói nên lời.
“Sella mất tích rồi, mọi chuyện cứ để trên bàn làm việc. Tôi sẽ về ngày.”
Bàn tay Đoàn Quang đang lướt thông tin trên điện thoại bỗng nhiên khựng
lại, ánh mắt cũng vô cùng bất ngờ mà nước lên tìm ra giọng nói quen
thuộc.
“Sella…?”
Đoàn Quang cũng bất ngờ không kém Dương Trình là bao. Sella chẳng phải là người bọn họ cần
Giọng nói này sao lại có hơi chút quen thuộc như vậy?
Đoàn Quang ngước ánh mắt lên liền nhìn thấy Thiển Hi, lập tức vừa thúc vào
tay Dương Trình đang ngồi bên cạnh vừa nhỏ giọng nhắc nhở: “Là cô ta, là người ở thang máy mà tôi kể cho cậu nghe đó.”
Đoàn Quang nhìn
cặp chân mày khẽ nhếch lên của Dương Trình thì lập tức hiểu được, vội
vàng đứng phắt dậy, chặn trước mặt Thiển Hi mà lớn tiếng: “Xin chào.
Chúng ta đã gặp nhau rồi đấy, cô còn nhớ tôi không?”
Thiển Hi
đang vội vàng rời đi, nhưng lại bị một gã đàn ông làm mất thời gian liền tức giận: “Không biết. Cảm phiền anh tránh ra, tôi còn có việc?"
Đoàn Quang nở một nụ cười thật tươi, vừa kéo kéo chiếc vali trong tay Thiển Hi vừa nhỏ giọng nói với cô.
"Gặp một lần cũng coi là quen biết. Cô có thể giúp chúng tôi được không? Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp mà, đúng không?"
Thiển
Hi cố gắng hất mạnh tay anh ra khỏi chiếc vali của mình, trầm giọng
xuống cảnh cáo: “Anh là ai? Chúng ta không quen nhau đến mức lôi lôi kéo kéo. Anh giữ tự trọng một chút đi. Tránh ra!”
Đoàn Quang thật sự không nghĩ cô lại không nhớ ra anh, dù gì cũng đã gặp nhau một lần, cô
còn nhìn anh bằng ánh mắt muốn giết người mà giờ lại quên anh rồi.
Dương Trình nhìn thấy Đoàn Quang không giữ chân được Thiển Hi thì lập tức đứng dậy, nâng ánh mắt không có cảm xúc nhìn về cô.
“Không cần vòng vo nữa. Tôi muốn tìm Sella.”
Thiển Hi nghe có người nhắc đến Kha Nguyệt thì lập tức ngước mắt nhìn về phía phát ra giọng nói đó. Cô cũng không ngờ đập vào mắt mình là khuôn mặt
của Dương Trình. Tuy bất ngờ nhưng cô cũng không thể hiện gì nhiều, chỉ
nhàn nhạt hỏi lại anh.
“Thì ra là Dương tổng. Tôi không ngờ sẽ gặp anh ở đây đấy. Không biết anh muốn tìm Sella để làm gì?”
Dương Trình đã lộ diện thì cũng không trốn tránh hay vòng vo nữa mà đi thẳng
vào vấn đề: “Cô ta là vợ chưa cưới của tôi thì tại sao tôi không thể
tìm?”
Thiển Hi nghe anh nói xong tuy trong lòng cũng hơi dậy sóng nhưng rất nhanh liền bình tĩnh trở lại. Nếu anh ta đã biết đến nơi này
để tìm kiếm thì Nguyệt Nguyệt chắc cũng không cần giấu giếm nữa.
Đoàn Quang vừa muốn mở miệng nói chuyện thì trước mặt lập tức xuất hiện một chiếc BMW màu đen.
Thiển Hi không nói nhiều nữa mà nhanh chóng vừa mở cửa xe vừa nói với hai người Dương Trình.
“Nếu đã đến đây rồi thì hai người cũng đi theo đi.”
Đoàn Quang nhìn Thiển Hi vừa bước lên xe đã nhắm chặt mắt, mặc kệ tài xế
muốn đi đâu thì đi liền cảm thấy có chút hơi đau lòng, ánh mắt cũng
không rời khỏi cô một chút nào.
"Anh thu lại ánh mắt của mình đi. Tôi không phải là con mồi của anh."
Trực giác thật nhạy bén!
Cả Dương Trình và Đoàn Quang đều vô cùng bất ngờ vì câu nói của cô. Nhìn
ánh mắt nhắm nghiền của Thiển Hi, ai có thể biết được cô vẫn còn thức
chứ không phải đã ngủ say. Nhưng điều gì lại khiến một người con gái như cô lại có trực giác mạnh như vậy.
Thiển Hi cũng mặc kệ ánh nhìn của hai người, chỉ im lặng tiếp tục nhắm lại nghỉ ngơi.
Không gian yên lặng bị tiếng chuông điện thoại của Thiển Hi đánh vỡ, cô nhìn
cũng không nhìn tên người gọi đến, chỉ chậm chạp nhấc máy rồi mở cả loa
to lên.
Tâm trạng bình thản của Thiển Hi bị giọng nói phát ra từ loa điện thoại đánh bay không còn một chút nào.