Khúc Lệ San ra sức cầu cứu người trong nhà nhưng không một ai chịu đứng ra
giúp cô. Cô như bị dồn vào bước đường cùng, nhẹ nhàng đặt xác mẹ xuống
đất, từ từ đứng dậy.
Người
trong xe nhìn thấy một màn kịch hấp dẫn trước mắt, đôi môi tô son đỏ
nhếch lên để lộ nụ cười đầy hiểm ác, sau đó quay đầu xe, phóng xe rời
khỏi sân biệt thự.
"A... Lục Triết Tần, tên chó má nhà anh! Hôm nay tôi quyết sống chết với anh một phen!"
Dứt lời, Khúc Lệ San không thèm tìm dép, toàn cô vẫn còn ướt sũng, đi chân trần đuổi theo phía sau chiếu siêu xe.
Nhưng cô căn bản không đuổi kịp chiếc xe đó. Trong lúc đuổi theo, Khúc Lệ San vô tình vấp phải hòn đá nhỏ trên lề đường mà ngã nhào xuống đất, hai
đầu gối cùng với khuỷu tay bị trầy xước đến rướm máu tươi.
Song, Khúc Lệ San cũng không bận tâm đến, loạng choạng đứng đứng dậy nhưng cơ thể không giữ được thăng bằng, hết ngã lên rồi lại bị ngã xuống.
Ngay lúc này một chiếc taxi dừng lại trước mặt Khúc Lệ San, tài xế hạ cửa kính xuống ló đầu ra hỏi cô:
"Này cô em xinh đẹp! Đi đâu mà vội mà vàng vậy? Mới chui từ đâu ra mà toàn
thân ướt như chuột lột thế kia? Lên taxi không anh chở đi đến nơi cần
tới!"
Khúc Lệ San như với được
phao cứu hộ, cô cố nhịn cơn đau mà cố gắng đứng dậy, không nói một lời
nào mà mở cửa xe ra. Hai tay cuống quýt tháo dây an toàn ra khỏi người
anh tài xế, sau đó lôi anh ta xuống khỏi xe còn mình leo lên chiếm lấy
vị trí lái xe chính. Khúc Lệ San không thèm thắt dây an toàn, cứ thế
giẫm phanh ga lao vụt đi.
Tài
xế chưa kịp phản ứng lại đã bị người đàn bà điên khùng cướp xe lao đi
mất. Anh ta cố gắng đuổi theo để đòi lại xe nhưng không kịp, vừa chạy
vừa hổn hển gọi lớn:
"Ê, này, này! Ăn cướp giữa ban ngày à? Trả xe lại cho tôi!"
Ánh mắt Khúc Lệ San nhìn thẳng về phía trước, giẫm chân ga thật mạnh đuổi
theo về trước, cô dường như không sợ hãi cái chết đang cận kề mà liên
tục lái xe tăng tốc độ, mặc kệ đèn đỏ hay đèn xanh, hay là sự ngăn cản
của cảnh sát giao thông, mọi nhân tố bên ngoài đều không thể làm cho cô
dừng lại.
Đây là lần đâu tiên
cô lái xe với tốc độ cao đến như vậy, không biết vượt qua bao nhiêu cái
đèn đỏ, bao nhiêu lần suýt chút nữa gây ra vụ va chạm với xe gán máy.
Chẳng bao lâu Khúc Lệ San lái xe đuổi kịp xe của Lục Triết Tần, lúc này cửa
kính xe được kéo xuống, Khúc Lệ San có thể nhìn rõ người đang lái xe là
ai.
Khúc Lệ San không tin vào
mắt mình, sửng sốt vài giây, ánh mắt như dã thú nhìn vào sườn mặt của
Khúc Linh San! Lúc này người đàn bà thâm độc đó cũng ngoảnh mặt nhìn về
phía Khúc Lệ San, nở một nụ cười đầy đắc ý, nói khẩu hình miệng với cô.
Ván này mày thua rồi!
Thì ra người lái xe đâm mẹ của Khúc Lệ San chính là cô ta!
Lúc này Khúc Lệ San dường như bị đi mất lý trí hoàn toàn, bị cô ta dồn ép đến phát điên.
Khúc Lệ San điều chỉnh hướng vô lăng mà lái xe lách sang một, ép chiếc siêu xe đó dồn vào lề đường.
"Khúc Linh San, ngày này năm sau là ngày giỗ của cô! Cánh cửa địa ngục đang mở cửa chào đón cô!"
Dứt lời, Khúc Lệ San thả vô lăng xe đồng thời đạp kịch cỡ chân ga, tốc độ
xe càng thêm chóng vánh, mui xe đâm vào thân siêu xe tạo ra tiếng động
lớn, lốp xe ma sát với mặt đường tạo ra mùi khét khó ngửi, cả hai xe
cùng nhau lao vào giải phân cách.
Vụ va chạm mạnh đã xảy ra tai nạn liên hoàn, khiến cho nhiều xe ở phía
trước lẫn phía sau vội vã thắng xe đâm đuôi nhau, giao thông càng thêm
hỗn loạn.
Cuối cùng cũng được
tự do rồi, Khúc Lệ San cuối cùng cũng báo được thù rồi, nhưng cho dù có
chết cô cũng không thể tha thứ cho bản thân mình. Cô có lỗi với mẹ, có
lỗi với đứa con trai của mình.
Khúc Lệ San không thắt dây an toàn, khi xe xảy ra va chạm, đầu cô đập mạnh
vào vô lăng xe, tầm nhìn trước mắt trở nên mơ hồ, cảm giác đau choáng
váng ập đến.
Máu từ trên trán
của Khúc Lệ San chảy từng dòng một, cô gục mặt vào vô lăng xe, cơn đau
nhức ở khắp người đang không người bủa vây lấy thần trí của mình. Hô hấp trở nên hỗn loạn, có thứ gì đó bóp nghẹn lấy cần cổ của cô.
Vài giây sau, cảnh sát nhanh chóng có mặt ở hiện trường, xe cứu thương cũng đã đến.
Tiếng còi của xe cứu thương vang lên, suốt một đoạn đường đều đi với tốc độ cao.
Bệnh viện ở trung ương khi nhận được tin có vụ tai nạn nghiêm trọng, tất cả
các bác sĩ ngoại khoa đều có mặt đông đủ. Cửa bệnh viện mở ra, mười một
chiếc nạng chở nạn nhân được đưa vào.
Bác sĩ ngoại khoa có chuyên môn tốt nhất được điều động đi cứu nạn nhân bị nặng nhất, trong đó có Khúc Lệ San và Khúc Linh San.
Lúc này, Lục Triết Tần đang trong cuộc họp của công ty, điện thoại gọi đến
thông báo một tin tức xấu, nói Khúc Linh San gặp tai nạn.
Anh ngay lập tức cho dừng cuộc họp, vội vàng khoác áo vest bên ngoài, không chậm trễ giây phút nào mà ngay lập tức lái xe đến bệnh viện.
Vừa vào đến nơi, Lục Triết Tần nhìn thấy trợ lý đang đứng đợi mình, anh
nhanh chân bước tới, nới lỏng cà vạt trên cổ, ánh mắt sắc lạnh nhìn về
phía trợ lý.
"Có chuyện gì xảy ra vậy?"
Trợ lý thoáng chốc giật mình, sau vài giây anh ta hấp tấp đáp lại: "Lục
tổng, tôi không biết xảy ra chuyện gì, nhưng nghe mọi người nói, có một
người phụ nữ lái xe va chạm vào xe Lục thiếu phu nhân!"
Nghe đến bốn từ "Lục thiếu phu nhân", Lục Triết Tần nhíu mày, không vui nói: "Lục thiếu phu nhân? Khúc Lệ San bị va chạm xe liên quan gì đến tôi?
Thật là rách việc!"
Nghe được
phía bên trong cánh cửa cấp cứu kia không phải người phụ nữ mình yêu,
lấy bấy giờ Lục Triết Tần thở dài một cái. Trong tiềm thức của anh từ
trước đến nay, Khúc Lệ San là người vợ trên danh nghĩa của anh, là Lục
thiếu phu nhân mà ba đã ép anh phải chấp nhận.
Nhưng người ngoài luôn biết đến, Khúc Lệ San chỉ là người vợ cũ của anh, còn Khúc Linh San mới là Lục thiếu phu nhân.
Nghe lời nói phũ phàng của người đàn ông, Trợ lý mặc sửng sốt vài giây, thấy Lục Triết Tần định quay lưng rời đi, anh ta vội vàng lên tiếng.
"Lục tổng, Lục thiếu phu nhân không phải là Khúc đại tiểu thư, Khúc Linh San sao?"
Lục Triết Tần ngạc nhiên, xông tới nắm lấy cổ áo của anh trợ lý: "Cậu nói
cái gì? Người bên trong phòng cấp cứu là Khúc Linh San?"
Trợ lý Mạc sợ hãi, toàn thân run rẩy, lắp bắp đáp lại người đàn ông:
"Đúng... đúng vậy... tôi nhận được tin Lục thiếu phu nhân bị người khác
tông vào..."
Lời nói của anh
trợ lý chưa kịp dứt, Lục Triết Tần tức giận gào vào mặt anh ta: "Là ai?
Là ai dám lái xe tông vào Khúc Linh San?"
Vẻ mặt hung dữ của người đàn ông làm cho trợ lý Mạc bị doạ sợ, trên vầng
trán đổ một tầng mồ hôi lạnh, hai chân run rẩy không đứng vững.
"Lục tổng... ngài bình tĩnh lại... người tông xe vào Lục thiếu phu nhân...
hình như... hình như là Khúc nhị tiểu thư, Khúc Lệ San..."
Lục Triết Tần định phát tiết điều gì đó, ngay lúc này cánh cửa phòng cấp
cứu mở sang hai bên, bác sĩ Thanh hấp tấp lại gần, ánh mắt nóng vội.
"Lục Triết Tần, cuối cùng cậu đã đến rồi! Khúc Lệ San và Khúc Linh San, hai
chị em nhà này đều thuộc nhóm máu hiếm, kho máu ở bệnh viện chỉ sợ không đủ để cung cấp cho hai người cùng một lúc, chỉ có thể cứu một người
trước, cậu..."
Bác sĩ Thanh ra
thông báo tình huống khẩn cấp, lời nói của anh ta chưa kịp dứt, Lục
Triết Tần siết chặt hai tay lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào đôi
mắt của bác sĩ Thanh, khuôn mặt không biểu đạt cung bậc cảm xúc nào,
lạnh nhạt đáp lại một câu ngắn gọn, chứa đầy hàm súc.
"Mau cứu Khúc Linh San!"
Bác sĩ Thanh sửng sốt, không tin vào tai: "Tần! Cậu điên thật rồi! Khúc Lệ
San, cô ấy mới là vợ hợp pháp của cậu! Tại sao cậu lại cứu người không
liên quan gì đến mình?"
Lục
Triết Tần thật sự cáu rồi, anh gắt lớn: "Cậu điếc à?", anh gầm gừ vào
câu, nghiến răng nghiến lợi nói tiếp, "Mau lấy máu cứu Khúc Linh San
trước!"