Bốn người họ theo nàng ra ngoài. Ở tại góc cuối của Ngọc Thanh cung, một gian bếp nhỏ siêu bụi bẩn đã được sửa sang lại để có thể sử dụng. Vốn
dĩ ở tẩm cung không được phép mở bếp nhưng ngày đó Thanh phi nhận được
sủng ái của hoàng thượng nên đây cũng được coi là một đặc ân. Đường Song Nguyệt lấy từ trong cái balo cỡ đại kia ra một đống đồ ăn, ngoài lương
khô còn có thịt, gạo, nước và vài thứ đồ khác có thể ăn được trong vài
ngày. Phong Vân, Phong Vũ, Lan Uyển, Tiểu Ly đặc biệt ngạc nhiên khi
thấy nàng còn lôi ra được một đám nồi niêu xoong chảo. Tất cả chúng chỉ
to hơn cái rổ một chút. Tiểu Ly không nhịn được mà thốt lên: "Môn chủ
người là thần tiên à? Sao người lại có thể mang theo được nhiều thứ như
vậy?"
Đến Phong Vân là người đi theo nàng hằng nàng còn không rõ
nàng mua những thứ này vào khi nào. Đường Song Nguyệt cười một cái với
cậu: "Ta đoán người trong cung này sẽ không coi trọng sự tồn tại của ta
mà mang đồ tới đâu. Ta cũng chỉ là tiện tay chuẩn bị một chút thôi."
"Một chút này của người cũng quá lợi hại rồi." bốn người họ không hẹn mà cùng chung suy nghĩ.
Đường Song Nguyệt nhanh chóng đi vào bếp làm ra mấy món ăn đơn giản. Bọn họ
chen nhau đứng chật cả cửa chỉ để xem xem rốt cuộc vị môn chủ này còn
điều gì mà họ chưa biết. Bữa trưa ở Ngọc Thanh cung nhanh chóng được
hoàn thành. Trên bàn lúc này cũng không có gì nhiều ngoài một niêu cơm,
một ít thịt bò xào rau, một đĩa trứng rán và một nồi canh nhỏ. Lan Uyển
nhìn một bàn thức ăn có chút ngại ngùng nói: "Môn chủ, cái này, không có bát đũa thì ăn làm sao?" Đường Song Nguyệt lại tới chỗ cái balo kia lục lọi một hồi lôi ra được mấy đôi đũa. Nàng thở dài một hơi nhìn sang
Phong Vân: "Em vào lấy mấy chén trà tới đây thay bát vậy."
Cuối
cùng năm người họ cũng vui vẻ ăn xong một bữa. Đường Song Nguyệt ăn
không nhiều sau đó đứng lên đi dạo một chút. Tiểu Ly thấy nàng đứng dậy, thì bám theo sau như cái đuôi nhỏ. Cậu hỏi: "Môn chủ, người đã bao giờ
đi hết hoàng cung này chưa?"
"Chưa từng. Nơi xa nhất ta từng đến
chắc là Thái y viện. Nhưng mà nếu ngươi thích ta có thể dẫn ngươi đi chỗ thú vị hơn." Nàng gõ gõ đầu hắn rồi mỉm cười. Tiểu Ly suy cho cùng vẫn
là đứa trẻ ham chơi, nghe nàng nói vậy đôi mắt sáng rực lên đầy chờ
mong.
Nửa
đêm hôm đó, năm người bọn họ có mặt trước cổng Quảng Lăng cung, tẩm cung của hoàng hậu. Vừa nhảy qua tường, Phong Vũ đứng quan sát một hồi cuối
cùng cũng thốt ra một câu: "Ta còn tưởng người dẫn đi thăm thú chỗ nào,
hóa ra là đi ăn trộm." Đường Song Nguyệt lườm hắn một cái, không nói gì, ra hiệu cho Phong Vân lại gần cửa phòng. Lan Uyển và Tiểu Ly cũng đã xử lí xong mấy tên thái giám. Phong Vân nhẹ nhàng đẩy cửa, cánh cửa kêu
kẹt một tiếng rồi mọi thứ lại im lặng như cũ.
Hoàng hậu thấy động liền tỉnh dậy kêu người. Bọn họ giật mình chưa biết đối phó ra sao chỉ
nghe thấy tiếng bước chân từ trong đi ra. Hoàng hậu vừa ra tới ngoài
nhìn thấy năm người áo đen vội hô lên nhưng chưa kịp nói thì bị Phong Vũ chụp thuốc mê lăn ra bất tỉnh. Đường Song Nguyệt liền thở phào, đúng là làm nàng hết hồn. Kéo khăn bịt mặt xuống, nàng nói: "Mọi người chia
nhau ra hành động. Chọn những thứ gì cần thiết thôi. Trước giờ sửu phải
tập trung ở đây."
Không ai nói một câu nào liền tự mình đi làm.
Tiểu Ly nghịch ngợm lượn chỗ nọ chỗ kia cũng kiếm được kha khá ngân
phiếu, vàng bạc. Chợt cậu liền bị thu hút bởi chiếc trâm phượng trên tóc hoàng hậu, vừa rút trâm ra mái tóc của bà ta liền rơi xuống. Tiểu Ly
còn đang hoảng sợ thì nhận ra đầu bà ta trọc lóc liền không nhịn được
cười. Lan Uyển ở gần đó khó chịu ra mặt tính nhắc nhở cậu cũng bị một
màn vừa rồi làm cho bật cười. Ba người còn lại cũng bắt đầu chú ý, Đường Song Nguyệt liền tiến tới vỗ vai Tiểu Ly khen ngợi: "Ta nghĩ bà ta
không chỉ có một bộ đâu." Nàng liền lục lọi phát hiện thêm hai bộ tóc
nữa, rồi bỏ chúng vào một cái túi đeo bên hông. Bà ta gặp nàng coi như
xui xẻo.
Năm người họ không ngừng tìm kiếm quanh phòng, cho đến
khi Đường Song Nguyệt dựa vào một cái cột. Cái cột đó liền bị lõm xuống
một đoạn, phía sau bức hoành kêu một tiếng, Phong Vũ tiến đến vén nó
lên. Bọn họ nhìn vào bên trong xem thử, rất nhiều rất nhiều vàng bạc và
những bảo vật tưởng chừng đã thất lạc. Đường Song Nguyệt nghĩ "không lấy hết đống này quả thật tội lỗi với mọi người quá." Mất khoảng chừng nửa
canh giờ để lấy hết chúng ra và xếp vào túi, bọn họ coi như hoàn thành
xong công việc, sau đó lại lặng lẽ ra ngoài. Về đến Ngọc Thanh cung,
nàng để bốn người họ đem đống đồ vừa thu hoạch được đến Liên Sinh môn
chế tác lại, sau đó mang đi bán. Số tiền thu được bù vào khu đã bị cháy
và đem phần dư chia bớt cho mấy người nghèo, riêng đống bảo vật kia giữ
lại sẽ có lúc cần dùng. Đường Song Nguyệt ngả lưng xuống giường, nghĩ
đến giông bão ngày mai rồi dần chìm vào giấc ngủ.
Cho đến tận lúc Phong Vân quay lại ngoài trời đã tảng sáng, nàng cố gắng không để Đường Song Nguyệt thức giấc nhưng nàng ấy đã tỉnh rồi. Đường Song Nguyệt thấy Phong Vân tinh thần mệt mỏi liền nói: "Em đi cả đêm cũng mệt rồi, nằm
xuống đây ngủ đi." Phong Vân cũng không từ chối ý tốt của nàng liền nằm
xuống rồi thiếp đi. Trong lúc Phong Vân ngủ, Đường Song Nguyệt lấy ra
một từ giấy mà mình phát hiện được trong lúc lấy đồ ở Quảng Lăng cung.
Bên trong tờ giấy không viết gì nhiều, chỉ vỏn vẹn có vài chữ "mười lăm
tháng này gặp nhau ở Minh Nguyệt hồ."
Mười lăm tháng này? Mười
lăm tháng này không phải ngày kia sao? Nàng liền nhếch miệng cười: "Xem
ra bà hoàng hậu này có không ít bí mật, ta nhất định phải xem kịch hay
gì đang diễn ra."