Lâm Lãnh thấy cô nương ấy nhanh chóng rời khỏi vũ đài như có điều muốn
né tránh, hắn không tự chủ được mà hỏi một câu. Mọi người nghe xong có
người thấy hào hứng, có người lại thấy ngạc nhiên.
Một là Mạc
Liễu chưa từng để lộ mặt, hai là thiếu chủ Kim tộc vốn quan tâm đến thảo dược hơn bất kì thứ gì nhưng nay lại bị nhan sắc của một cô nương hấp
dẫn.
Ai mà chẳng biết Kim tộc tộc trưởng có hai người con. Vị tỷ
tỷ Lâm Đồng vì không muốn trở thành tộc trưởng đời kế tiếp nên nàng ta
đã chọn gả cho một siêu cấp phú hào ở Lương quốc, trực tiếp biến thành
bà chủ nhỏ. Ngày ngày cùng phu quân chăm chỉ đếm tiền.
Còn vị đệ
đệ Lâm Lãnh thì đam mê thảo dược. Nếu không tìm thấy hắn ở trong phòng
thì cứ ra mảnh đất trồng sau nhà là thấy. Tộc trưởng lo đứa con này cũng bỏ chạy giống như tỷ tỷ liền chuẩn bị cho hắn một cái hôn sự.
Ngày hắn biết tin thì bỏ nhà đi ngay trong đêm, còn nhuộm cả mái tóc biến
thành màu đen. Nếu không phải lần này tộc trưởng bị ốm thì hắn cũng
không chịu mò mặt về.
Lâm Lãnh đứng bên kia thấm thỏm chờ đợi câu trả lời. Nhưng không chỉ hắn mà vị Lục hoàng tử nào đấy cũng không yên lòng.
Đường Song Nguyệt mắng thầm trong lòng một câu sau đó giả cười một tiếng,
nói: "Ngài cũng thật biết đùa. Nhan sắc của ta không có gì nổi bật, trên mặt lại có vết thương vì thế mới không tự tin lộ mặt. Nay ngài nói thế
này thực sự làm khó ta quá."
"Xin lỗi, tại ta thấy cô nương rất giống một vị cố nhân của ta nên.." Lâm
Lãnh có chút không tự nhiên đáp lại. "Ấy, ngài nói như vậy ta thấy có
chút không vui đâu nhé. Vốn dĩ nữ nhân không thích bị so sánh với người
khác mà." Nàng chợt khiến Lâm Lãnh không thể nói thêm lời nào nữa.
Đám người bên dưới lại thì thầm to nhỏ: "Mạc Liễu vốn ăn nói nhã nhặn sao
hôm nay nghe có vẻ giống như không vui vậy?" "Mạc cô nương nói đúng lắm, đám nam nhân đúng là không biết gì cả." "Ta vẫn muốn thấy mặt Mạc Liễu
quá đi."..
Mặc kệ mấy lời bàn tán, Đường Song Nguyệt lần nữa hành lễ rồi ôm đàn xuống dưới. Phong Vân nhận lấy đàn, nói trước: "Vừa rồi
làm ta sợ hết hồn. Ta còn tưởng tiểu thư sẽ bị ép lộ mặt chứ."
"Haha. Ta thấy dạo này em hay lo đông lo tây lắm nhé. Tiểu thư của em dễ bị ức hiếp thế sao?" Nàng vỗ vỗ vai Phong Vân. Đường Song Nguyệt không dám
ngoái đầu nhìn lại vì nàng biết vẫn có những ánh mắt chăm chú dõi theo
nàng.
Lúc sau, hai người còn chưa kịp rời khỏi Vân Mãn Thiên đã
nghe thấy tiếng ồn ào phát ra từ sân sau. Một đám người la hét và tháo
chạy ra ngoài. Đường Song Nguyệt giữ lấy một người, gấp gáp hỏi: "Có
chuyện gì vậy?"
"Có.. có thích khách. Lão tộc trưởng.. tộc trưởng đã mất mạng rồi." Hắn ta vùng ra khỏi tay nàng rồi chạy mất. Đường Song Nguyệt thấy không yên lòng, giao đồ cho Phong Vân rồi một mình quay
lại.
Phong Vân giữ tay không cho nàng đi. Đường Song Nguyệt vội
giải thích: "Ta không phải đi đánh nhau. Ta chỉ đi xác nhận một việc
thôi. Xong việc sẽ lập tức ra ngay. Em hãy ra xe chờ cùng Phong Vũ đi
nhé."
"Không được. Người không được đi." Phong Vân nhất định
không thả. Nàng cảm thấy chỉ cần để tiểu thư rời khỏi tầm mắt, bất cứ
lúc nào người ấy cũng có thể biến mất không để lại dấu vết.
"Cho
ta hai khắc. Chỉ hai khắc thôi được không? Nếu em không thấy ta ra thì
trực tiếp vào tìm được chứ?" Đường Song Nguyệt phải năn nỉ như một đứa
trẻ vì nàng biết Phong Vân từ khi quay lại gần như theo sát mình không
rời nửa bước.
Nàng hiểu nỗi lo của Phong Vân, cũng không thấy khó chịu. Lần này nàng cũng không muốn kéo Phong Vân vào quá nhiều chuyện.
Phong Vân cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp. Nhưng nàng sẽ không ra xe mà ngồi đó chờ. Đường Song Nguyệt cũng hết cách, dặn dò Phong Vân cẩn thận rồi mới đi tới sân sau.
Sân sau của Vân Mãn Thiên, la liệt xác người, thích khách có, người thường
cũng có. Đường Song Nguyệt nhìn thấy Đạm Cảnh Dương thân cô thế cô chống lại đám người. Còn lão tộc trưởng sớm đã nằm bất động ở một góc.
Phần lớn binh lính Thủy tộc đang ở trong tộc, số người mang đến đây vừa phải sơ tán vừa phải bảo vệ mọi người, cũng chẳng còn mấy ai đủ sức để chiến đấu cùng nữa. Đường Song Nguyệt không muốn quản nhưng không quản thì
ông ấy sớm muộn cũng mất mạng.
Nàng nhặt một thanh kiếm gần đấy
rồi phi đến giúp. Đạm Cảnh Dương không ngờ sẽ có người tới giúp mình,
lại còn là một cô nương. Đường Song Nguyệt lớn tiếng hỏi: "Sao đột nhiên ở đây lại có thích khách tới lấy mạng ngài vậy?"
Đạm Cảnh Dương
còn chưa kịp trả lời đã thấy một tên khác phi ám khí về phía mình, miệng không ngừng yêu cầu: "Mau giao Lưu ly quang ra đây. Nếu ngươi giao ra
chúng ta sẽ vui lòng mà tha cho ngươi một mạng."
"Lưu ly quang?
Ngài thực sự có liên quan đến nó sao?" Đường Song Nguyệt bất ngờ hỏi
lại. "Ta thật sự không biết nó là cái gì." Đạm Cảnh Dương vừa đánh trả
vừa đáp lại nàng.
Bên này mấy vị khách quý đã được đưa đến nơi an toàn, Hạ Tử Phong thì thầm với Hàn Kỳ: "Hình như đám thích khách này
không nhắm vào những người đến tham dự hôm nay mà chỉ đơn thuần nhắm vào Đạm Cảnh Dương. Có vẻ ông ta đang nắm giữ bí mật gì đó."
"Điện
hạ, hôm nay Chu Tước gửi một bức thư tới. Nội dung đại khái là nàng ta
bắt gặp Phong Vân, Phong Vũ cùng hai nữ tử khác vào một y quán. Sau đó
bọn họ hướng về Vân Mãn Thiên này đi tới. Vì chúng ta đang ở đây nên
nàng ta cũng không đi theo nữa."
"Phong Vân, Phong Vũ? Sao hai người họ lại ở đây?" Hạ Tử Phong cảm thấy chuyện này có chút kì lạ.
Ngày đó, sau khi Đường Song Nguyệt biến mất, Phong Vân cùng Phong Vũ ở lại
An vương phủ hơn một tháng. Hạ Tử Phong tiếp xúc với hai người họ tương
đối nhiều, cũng nghe không ít chuyện liên quan đến vương phi của hắn.
Hắn cuối cùng cũng hiểu rõ tại sao Đường Song Nguyệt lại được mọi người yêu thích đến thế. Ngay cả hắn cũng bị nàng thu phục cơ mà. Ngày họ rời đi, Hạ Tử Phong muốn giữ người ở lại nhưng Phong Vân nói rằng chỉ cần biết
Đường Song Nguyệt vẫn còn sống, nàng cũng sẽ không từ bỏ cơ hội đi tìm.
Hắn nói nếu cần sự giúp đỡ thì hãy tìm đến An vương phủ. Mới đó mà đã gần
nửa năm, dù thi thoảng Hạ Tử Phong vẫn cho người báo cáo về họ nhưng
phần lớn chỉ là những thông tin vụn vặt.
"Nhắn với Chu Tước nhanh chóng điều tra chỗ ở của họ, cả hai nữ tử đi cùng
nữa. Sau đó đến gặp ta." Hàn Kỳ nhận lệnh rồi rời đi trước.
Bên
kia Đạm Cảnh Dương đỡ cho Đường Song Nguyệt một kiếm, cũng may chỉ là
vết thương ngoài da, không có gì đáng ngại. Hai người họ chật vật một
hồi cuối cùng cũng giải quyết xong đám người.
Thích khách không
đông lắm nhưng đều là cao thủ. Nàng dìu ông ta ngồi lên một cái ghế, rồi sơ cứu vết thương. Lúc nàng cúi xuống, cố tình để chiếc nhẫn nàng đeo
trên cổ lộ ra ngoài.
Đường Song Nguyệt biết chắc chắn Đạm Cảnh
Dương đã nhìn thấy, bây giờ chỉ chờ cá cắn câu. Băng bó xong nàng nói:
"Vừa nãy cảm ơn ngài đã cứu ta. Chuyện lúc đó ta hỏi ngài hãy coi như
chưa nghe thấy."
"Tuy cô nương đã nói thế nhưng Đạm mỗ còn chưa
cảm ơn sự tương trợ vừa rồi. Không biết quý danh của cô nương là gì? Nếu cô nương không ngại, ta muốn đến tận nơi để cảm ơn." Đạm Cảnh Dương quả nhiên muốn gặp nàng lần nữa.
Nàng quay người rời đi, không quên
bỏ lại một câu: "Nếu ngài muốn cảm ơn có thể đến Nhất Niệm gọi một bát
canh Tuyết Liên sinh tử."