"A.." – Tại một ngôi nhà ở phía tây thành Loa Châu,
một bé gái gầy yếu tỉnh giấc khỏi ác mộng, vẻ mặt đầy hoảng sợ, một đôi
tay nhỏ khô gầy vô lực chống ván gỗ giường để ngồi dậy, dịch chuyển đến
góc tường, hai tay ôm chặt chăn, co rúm lại đánh giá bốn phía, trong
không khí còn hỗn loạn một cổ mùi mốc, còn tốt.. Vẫn là phòng tạp vật
quen thuộc: "Ta đã trở về" - Đúng vậy, nàng đã trọng sinh trở về được
nửa tháng.
Liễu Vân Yên, là con gái thứ bảy của nhị phòng Liễu
gia ở Loa Châu, kiếp trước nàng ỷ vào thân phận xuyên qua mà tự cao tự
đại, tự cho mình là con cưng của thế giới này, hành sự cả gan làm loạn
bất kể hậu quả, càng là làm nhiều việc ác, vậy nên rơi vào kết cục như
vậy. Mọi chuyện đều không thể trách người khác, hoàn toàn là nàng tự làm tự chịu, Liễu Vân Yên cắn góc chăn, không dám lớn tiếng khóc thút thít: "Ô ô.." - Trong đầu hiện lên phu quân của nàng - Ân Trăn nhập ma, tự tễ Nguyên Anh cảnh tượng trước khi chết, nước mắt như mưa rơi xuống, đều
là nàng hại hắn.
Nếu không phải nàng bị ái làm cho che lại tâm
trí, giận chó đánh mèo lên Hàn Mục Kỳ, làm nàng tự bạo với Thi Ma Môn,
thì lúc sau sẽ không có việc Hàn Mục Tiêu sau khi kết anh ở Thái Ất sơn
sinh tử lôi. Nếu không có tràng sinh tử lôi kia, nàng lại như thế nào sẽ muốn diệt cả nhà Hàn gia ở Kỳ Châu? Nếu không phải vì cứu nàng, phu
quân liền sẽ không chọc phải ngốc tử Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh của Hàn gia. Nghĩ đến cái ngốc tử kia, Liễu Vân Yên không nhịn được mà cả người phát run, nàng vĩnh thế đều không thể quên được cảm giác cả thần hồn bị quất đến sống không bằng chết.
Ai có thể nghĩ đến một cái nho nhỏ thế gia ở Kỳ Châu thế nhưng lại cất giấu một cái sát thần như vậy? Nàng còn tưởng chỉ lấy nàng là Nguyên Anh sơ kỳ đỉnh tu vi, chỉ cần Hàn Mục Tiêu không ở thì diệt một cái Hàn gia là dễ như trở bàn tay, nghĩ vậy nàng
không cấm rưng rưng tự giễu mà cười nhạt, người ta chưa chắc không phải
là bị gậy ông đập lưng ông? Liễu Vân Yên thoáng bình ổn lại nỗi lòng mà
đứng dậy xuống giường, đến gần cửa sổ cách giường ba bước, loang lổ trên cửa sổ không có một tấm chắn che đậy, ngửa đầu, xuyên thấu qua cửa sổ
nhìn về phía bầu trời đầy sao, hồi ức kiếp trước đủ chuyện, nước mắt lại phun như suối.
Kiếp trước nàng đánh lén Hàn gia chưa thành,
chẳng những bị tù còn làm Thiên Diễn Tông nắm lấy nhược điểm, phu quân
Ân Trăn của nàng vì công đạo Thiên Diễn Tông mà không thể không trước
mặt mọi người phế đi đan điền của nàng: "A.." – Những cái đó hết thảy
đều là nàng gieo gió gặt bão, nàng một chút đều không trách hắn. Nhưng
thật ra hắn vì bảo vệ nàng, bị ngốc tử Hàn gia đánh đến thần hồn chấn
động, mới làm cho Hàn Mục Tiêu tìm cơ hội thừa dịp mượn việc của Hàn Mục Kỳ mà dẫn tới tâm ma của hắn mọc lan tràn, Liễu Vân Yên nhắm hai mắt,
đôi môi run rẩy. Tâm ma của hắn đều là bởi vì nàng mà có, mà nàng cũng
là đến lúc sắp chết mới giác ngộ đây là cái thế giới chân thật.
Cách Thiên Diễn Tông ngàn dặm, ở ngoài rừng Mạc Nhật, Hàn Mục Vi thu công mở to đôi mắt, trước mắt lại là một mảnh đen thùi lùi, nàng khẽ thở dài,
hoạt động tay phải, đó chính là một quyền hướng ra phía ngoài "Phanh"
một tiếng: "Ti.." - Trước mắt như cũ là một màu đen. Một quyền không
được, vậy lại thêm một quyền nữa, lần này nàng thoáng đề ra khẩu khí,
lôi kéo linh lực gom vào cánh tay phải, lại một lần nữa mà thẳng tắp đảo về phía trước.
"Răng rắc" một tiếng, Hàn Mục Vi rốt cuộc thấy
được ánh sáng, nhìn bùn xác bị nàng đánh ra một cái lỗ to bằng miệng
chén, nàng cũng không vội mà đi ra ngoài mà ngược lại, thân mình buông
lỏng, thập phần nhàn nhã mà dựa vào bùn xác sau lưng, tay trái lót ở sau đầu, tay phải cầm một cái chân thỏ nướng mật đưa đến bên miệng, cắn hai miếng, không cấm cảm thán: "Thời gian trôi đi quá nhanh, vừa chớp mắt
đã qua ba năm đi rồi".
Nhớ năm đó nàng ở thiện phòng chính là hỗn đến hô mưa gọi gió, sư phụ Thiện Đức chân quân của nàng không biết vì
cái gì đột nhiên xuất quan, tiếp theo ngày lành của nàng cũng mất. Nói
đến việc này cũng phải nói đến sư thúc của nàng, không có chuyện gì sao
muốn nói cho sư phụ nàng những lời đồn đãi chứ, kết quả lão nhân đúng là nổi trận lôi đình, sau đó nàng đã bị trang bị và ném tới rừng Mạc Nhật
này, vẫn là lão nhân tự mình ném lại đây.
Sau khi ăn no, Hàn Mục
Vi móc ra ngọc giản mà lão nhân lúc trước cho nàng đếm kỹ một chút,
nhiệm vụ trên ngọc giản cơ bản đã hoàn thành. Theo đạo lý mà nói nàng
hiện tại là có thể ra rừng rậm hồi tông môn, chính là sau khi liếc đến
tầng bùn xác bao vây lấy nàng, ánh mắt không nhịn được mà trầm xuống,
trước khi trở về nàng phải đem hai con rệp kia giải quyết mới được.
Rừng Mạc Nhật tuy so không được Vạn Thú rừng rậm, nhưng nó cũng là cực kỳ
nguy hiểm, đương nhiên nguy hiểm ở đây không đơn giản là những con yêu
thú hay yêu thực, mà còn có người. Nàng vừa tới này chỉ là mới Luyện Khí ba tầng, chỉ dám ở bên ngoài rừng rậm tránh người để đuổi theo mấy con
thỏ khôn, sau lại chậm rãi bắt đầu săn giết một ít cấp thấp yêu thú, dần dần cũng có hướng tới chỗ sâu trong rừng rậm di động, vô số lần quăng
ngã đập đánh, mới có tu vi hiện tại của nàng là Luyện Khí bảy tầng.
Một năm trước, trong lúc nàng đang cùng một con hươu bạc nhị giai lạc đàn
đánh nhau, thì đã bị một đội tán tu theo dõi, trong tay nàng có thứ tốt
không ít, nên mấy cái tán tu kia đại khái là coi trọng nàng này con tiểu dê béo này. Vây truy chặn đánh nàng một năm, đều đã chết ba cái đồng
đội còn không biết từ bỏ.
Đến đây Hàn Mục Vi không thể không khen bọn họ một tiếng ý chí kiên định cùng dũng khí đáng khen, chỉ tiếc ánh
mắt cùng đầu óc đều không tốt lắm. Cũng không nghĩ, ưmột cái nhóc con
như nàng có thể ở rừng Mạc Nhật lâu như vậy, không có chút tài năng thì
sao sống được? Không dám nói trang bị đến tận răng, nhưng nàng cũng tự
giác cách trình độ đó không xa, rốt cuộc lão nhân cũng chỉ có nàng như
vậy một cây độc đinh đồ đệ.
Lại nghỉ ngơi một hồi, nàng mới bẻ ra bùn xác để đi ra bên ngoài. Nói đến cũng kỳ quái, từ lúc nàng tiến vào
Luyện Khí trung kỳ, khi tiến giai thì bùn đất liền không hề hấp thụ ở
trên người nàng, mà là lấy nàng làm trung tâm, hội tụ lại tạo thành một
cái vỏ trứng hình bầu dục phi. Tuy rằng cả người lại không bị mặt xám
mày tro, nhưng tầng bùn này lại có xu thế càng ngày càng cứng rắn, cái
này làm nàng không thể không lo lắng, xem ra còn phải tìm một môn công
pháp để rèn thể mới được.
Bất quá chuyện này không phải là đại sự, mấu chốt là trải qua mấy năm lăn
lộn, nàng Hàn Mục Vi rốt cuộc.. rốt cuộc cùng biệt danh "Béo Béo" không
hề liên quan đến nhau nữa rồi. Tuy rằng trước mắt vẫn chưa gầy, nhưng
tuyệt đối là không mập, theo nàng xem ra thì chính là dáng người cân
xứng, vừa vặn tốt.
Nhìn thoáng qua hai con rệp còn đang ở ảo cảnh trầm mê, Hàn Mục Vi huy tay áo thu hồi bùn xác, đi vào chỗ sâu trong
sơn động, đi đến cạnh một dòng suối trong, một bên phao chân một bên ôm
kính tự chiếu. Trong gương nữ đồng tuy còn mang theo một tia ngây thơ
tính trẻ con, nhưng ngũ quan diện mạo lại thập phần đại khí, một đôi mắt hạnh thanh triệt thủy linh, một đôi mi như trăng non không trang điểm
mà dài, mũi tuy rằng không cao nhưng chóp mũi đĩnh kiều, hơi nhấp miệng
thơm không lớn không nhỏ, vành môi hoàn mỹ, nhan sắc vừa đủ.
Hàn
Mục Vi nhéo nhéo gò má hơi mượt mà của chính mình, hơi lắc người nhẹ mà
rơi rụng xuống dưới một sợi tóc, tâm tình mỹ mỹ: "Không tồi, hôm nay lại xinh đẹp hơn một chút" – Lúc trước nàng đã nói nàng lúc đó không nẩy
nở, giờ nhìn đi, hiện tại không phải đang chậm rãi nẩy nở sao.
Ngâm chân một lát, Hàn Mục Vi cả người đều thoải mái, đứng dậy thu hồi
gương, mặc vào tất lưu vân, liền hướng cửa động đi ra. Sơn động này là
một trong các chỗ dừng chân của nàng ở rừng Mạc Nhật, mấy ngày trước
nàng ngẫu nhiên có cảm giác phải bế quan đột phá, nhưng hai con rệp chán ghét kia cứ nhìn chằm chằm nàng không bỏ. Một khi đã như vậy, nàng sẽ
dứt khoát thỉnh bọn họ uống một hồ, trận bàn mà sư phụ nàng luyện chế
thật đúng là dùng rất tốt, nhưng mà quá phí linh thạch.
Ai.. nói
nữa thì nàng còn có một túi trữ vật trận bàn, đều là những thứ mà sư phụ luyện tập nên bán không được nhiều năm rồi, nàng cũng không muốn giữ
lại, chính là người ở cùng dưới mái hiên thì không thể không nhận!
Nhìn hai người trong trận một hồi điên cuồng cười ngớ ngẩn một hồi mang bộ
dáng dại gái động tình, Hàn Mục Vi cũng không muốn lại theo chân bọn họ
chơi trò trốn tìm. Triệt ảo trận, hai mắt nàng căng thẳng, tay nắm một
phen lợi kiếm màu bạc qua đi, thừa dịp bọn họ còn không có từ ảo trận
thanh tỉnh hoàn toàn, dứt khoát lưu loát mà hướng tới một tên tiểu tán
tu lấm la lấm lét trong đó xuất kiếm, trong nhóm người này hắn là người
âm hiểm nhất, sao nàng có thể lưu lại hắn?
Tiểu cái tán tu còn
không kịp trốn tránh đã bị Hàn Mục Vi một kiếm đâm thủng đan điền, khóe
mắt muốn nứt ra rất có một loại trạng thái chết không nhắm mắt. Đúng lúc này một mũi tên "hưu" đến để gần, Hàn Mục Vi mũi chân nhảy lên liền
cùng tiểu tán tu đã chết này thay đổi vị trí. Trong phút chốc mũi tên
kia liền đâm xuyên qua xương bả vai của cái xác chết trước mặt Hàn Mục
Vi, những mũi tên thứ hai, thư ba cũng theo sát tới.
Hàn Mục Vi
đẩy xác chết trước mặt ra, nhanh chóng lui về phía sau, thu hồi lợi
kiếm, tay kết pháp ấn, trong nháy mắt, một mặt tường đất che ở trước mặt nàng, cách nàng không đến ba thước. Đánh nhau chết sống một năm, đối
với thực lực của đối phương, nàng rất rõ ràng, hiện tại dư lại cái tráng hán mắt hổ là vị thể tu, Luyện Khí tám tầng, cực kỳ háo sắc.
Tráng hán kia có ý định lui, nhưng nhìn đến tiểu tán tu đã chết và bị đè ở
dưới tường đất, trong lòng lại khởi tham niệm. Hàn Mục Vi thấy bên ngoài không có động tĩnh thì không khỏi càng thêm cẩn thận, nỏ tiễn kia nàng
đã gặp qua, một ngày nhiều nhất phát được ba cái mũi tên, bất quá việc
này không đại biểu tráng hán một ngày cũng chỉ có thể phát ba cái mũi
tên mà thôi, hết thảy vẫn là phải cẩn thận là trên hết.
"Phanh"
một con thiết quyền đánh xuyên qua tường đất dày nửa thước, Hàn Mục Vi
mắt sắc nhanh tay, lạc kiếm liền tước đi một miếng thịt ở mu bàn tay của tên kia.
"A" - Tráng hán ôm quyền thô thanh tức giận mắng: "Nha
đầu thúi, lão tử mà bắt được ngươi thì nhất định phải phế ngươi đi, sau
đó đem ngươi bán cho Linh Oánh Các làm non.."
"Răng rắc" một
tiếng, nguyên bản tráng hán còn đang tức giận mắng mỏ lập tức liền không có thanh âm, đầu chậm rãi rơi xuống, huyết nháy mắt phụt ra đến tro đen trên mặt tường, thân thể to lớn lúc này cũng như bùn lầy giống nhau mà
ầm ầm hoành ngã trên mặt đất, lộ ra ở phía sau hắn một đỉnh nón cỏ xanh: "Hì hì.." - Nón cỏ xanh hơi hơi ngẩng, người bị che đậy ở dưới thình
lình chính là Hàn Mục Vi, tay phải nàng cầm một cây gậy gộc ám sắc vàng ở trên xác chết của tráng hán chọc chọc: "Đã nói ngươi đừng mắng chửi
người, tại sao lúc nào cũng dạy hoài không sửa vậy?"
Khom lưng
tháo xuống túi trữ vật của trang hán, đứng dậy nhấc chân chính là một
đá, đá vào xác chết của tiểu tán tu kia, Hàn Mục Vi chầm chậm đi đến,
dùng một đầu gậy gộc khơi mào túi trữ vật treo ở bên hông của tiểu tán
tu, sau đó bắt được trong tay thu vào nhẫn trữ vật của mình: "Người chết vì tiền, chim chết vì mồi, này vốn không phải là việc làm người khác
chán ghét, nhưng tại sao các ngươi lại làm ta ghê tởm vậy?" -Nói xong
nàng liền hướng tới hai cái xác chết ném ra một trương phù mây lửa, dựng thẳng lên tay phải ở trước ngực, mỉm cười nói một câu: "A di đà phật,
thiện tai thiện tai".
Thở một ngụm buồn bực, nơi này mùi máu tươi quá nặng, Hàn Mục Vi không muốn dừng lại, vừa xoay người, tường đất
liền rơi rụng thành bụi, vừa lúc có thể che đậy hai cụ xác chết còn
thiêu đốt. Nàng nghe tiếng vẫn chưa quay đầu, bước chậm đi ra sơn động,
đây là nàng giết người lần thứ ba, trong lòng cũng không phập phồng:
"Loại nghiệt nhân tất có nghiệt quả, hẳn là".