Không lâu sau đời sống của đất nước Việt Đắc Kì ổn định lại. Vùng lãnh thổ mở rộng và, còn có một quốc gia to lớn làm chỗ dựa.
Sau một năm nền kinh tế ổn định, phát triển lại.
Những tàn tích, tàn lụi sau cuộc chiến tranh hơn 14 ngày, nay đã biến mất.
Thay vào đó là những công trình kiến trúc hiện đại đang và đã xây dựng.
2 năm sau, cuộc sống của toàn dân ở đất nước này đã trở về trạng thái bình thường.
Người yêu đương, người kết hôn, người làm việc.
Không còn phải vướng bận lo lắng rằng sẽ xảy ra khủng hoảng chiến tranh thêm nữa.
Đám cưới của tôi và anh ấy cũng được diễn ra vào ngày hôm nay.
Ngày 10 tháng 2 vào mùa xuân, là một năm tốt.
Tôi cũng biết mình là người hạnh phúc nhất thế giới này.
Váy cưới tôi mặc trên người trắng khiết, chồng tôi đứng bên cạnh mặc bộ quân phục. Hai tay đan chặt lại.
Bên cạnh tôi có bố mẹ, bạn thân và đồng nghiệp. Phía chồng tôi thì có bạn
thân của anh ấy và có thêm những đồng nghiệp khoác lên bộ quân phục như
anh, nhìn rất uy nghiêm.
Cảm giác này tôi biết hiện tại tôi là người hạnh phúc nhất, ngày mai rồi cả sau này.
“Bà xã, tai anh có khiếm khuyết rồi, nếu một ngày em gọi mà anh không trả
lời, có giận, muốn chia tay anh thì em nên nhớ! Đã kết hôn với anh rồi
sẽ không có chuyện ly hôn được đâu.”
Ông xã của tôi âm thầm ghé vào tai tôi nhẹ giọng nói.
Nghe xong tôi chỉ biết cười, cũng ghé vào tai anh ấy nói một câu to hơn.
“Sẽ không ly hôn đâu.”
Nghe được câu nói này của tôi khuôn mặt anh ấy liền thoải mái.
2 năm trước sau khi về nhà tôi cũng biết được Chung Ngụy có hơi bị điếc
tai do ảnh hưởng bởi âm thanh của thuốc nổ, bên cạnh đó, cánh tay của
anh ấy còn bị thương do đạn bắn trúng mấy phát.
Sau khi đã khỏi
nhưng để lại di chứng, cánh tay hơi vận động hơi chậm chạm. Đôi tai cũng khó nghe được ra âm thanh, vì thế anh ấy đã tự ti trong khoảng một
tuần.
Tự nghĩ là anh không xứng với tôi.
Nghĩ lại tôi thấy có hơi buồn cười.
Ngày hôm đó tôi nói: “Nếu anh còn yếu đuối như vậy em sẽ đi lấy Thượng tướng.”
Đương nhiên đó chỉ là lời nói đùa để kích thích sự chiếm hữu bên trong anh
ấy. Quả nhiên anh ấy đã tức giận, nhưng ngay giây sau liền khóc oà lên
như đứa con nít.
Tôi phải mất khoảng ba tiếng để dỗ anh ấy mới được.
Những chuyện xảy ra ở quá khứ dẫn tôi tới một tương lai hạnh phúc này thật
đáng nhớ, từ đau khổ, sợ hãi, cho tới cảm xúc hạnh phúc hiện tại.
Hồi còn nhỏ tôi luôn đau khổ vì không có ai bên cạnh yêu thương, lớn lên
tôi luôn tự ti sợ hãi mọi thứ xảy ra quanh mình, gặp một chút bất tiện
là tôi lại sợ hãi, gặp chút vấn đề cũng sợ hãi, chỉ là tôi giấu cũng rất giỏi. Bây giờ thì hạnh phúc biết bao, vì có nhiều bạn bè, sự nghiệp,
được bố mẹ thương yêu, có chồng và mấy người anh trai ngoại giao.
Câu nói khổ trước sướng sau thì ra là có thật, điển hình là tôi.
Tôi vẫn nhớ, cái ngày tôi được chọn là chủ nhân mới của chiếc vương miện
hoa hậu toàn diện, tự nhiên, tôi đã mừng xót xa nhường nào. Yêu cầu của
tôi cho Tổng thống nước Ma là ngay lập tức trợ giúp nước Việt đẩy lùi
quân địch hai nước.
Tất cả mọi sợ hãi, hồi hộp cùng tôi chờ đúng hai ngày ở nước Magilles.
Thật may mắn vì tôi đã ngồi lên ngôi vị hoa hậu, bằng tất cả những nỗ lực, trí tuệ của chính tôi.
Bây giờ tôi cũng không còn nhớ lắm cái cảm giác hồi hộp ở nước Magilles nữa.
Mọi chuyện thật sự qua rồi.
Ở trong lễ đường, tôi đã cười rất rạng rỡ cùng người đàn ông của tôi. Và cả mọi người.
Hôn lễ của tôi không ngờ lại bùng ra truyền thông rất nhanh, hẳn là cũng có vài nước biết tới.
Bây giờ tôi chỉ muốn nói cho người chị quá cố của tôi biết rằng: Tôi đã
thật sự thành công làm bùng nổ truyền thông ngay sau khi đăng quang ngôi vị hoa hậu, không chỉ ở trong nước mà là cả thế giới.
Thật tuyệt.
“Em ấy xinh đẹp quá, tự nhiên muốn cướp dâu ghê.”
“Không hổ danh là người đoạt được ngôi vị hoa hậu, nhan sắc không có điểm gì
có thể bàn cãi được, dù là trong hình hay ngoài đời.”
Chân dung
bức ảnh to lớn được đặt giữa hôn lễ là tôi. Đó là hình chụp khi tôi vừa
được đội chiếc vương miện của cuộc thi lớn nhất thế giới.
Rất đẹp, cực phẩm, tuyệt sắc mỹ nhân. Nữ thần trăm nay có một. Toàn bộ lời khen mà mọi người nói.
Trước đây tôi thấy tôi rất xấu, khi đăng quang ngôi vị hoa hậu tôi mới nhìn
nhận lại bản thân cho rằng mình tầm thường hơn rồi. Không xấu nữa, mà
cũng ưa nhìn.
Nhưng tôi vẫn không hiểu vì sao tôi lại được mọi
người tung hô, khen đẹp nhan sắc nhiều như vậy. Trong khi đó tôi có trí
thông minh mà họ lại không thèm khen, thật kì lạ.
Hôn lễ được diễn ra cực kỳ suôn sẻ, thoáng cái cũng qua đi.
Tôi vẫn sống ở căn biệt thự cũ Chung gia, tuy nhiên căn biệt thự đã tu sửa
lại toàn bộ. Bây giờ theo phong cách hiện đại, không còn một bên cổ
điển, một bên hiện đại như lúc trước nữa.
Tôi cũng được Chung Ngụy thương yêu như một nàng công chúa.
Thế nhưng vẫn hơi ngược lại, tôi là Mèo, anh ấy là Hamster nhỏ.
Anh ấy là hoàng tử, nhưng lại nhận được hoa và nhẫn cầu hôn từ công chúa.
Ngày hôm đó tôi chính là người cầu hôn anh ấy, nhẫn cưới bên người, hoa hồng trong tay. Tôi hơi mạnh bạo mà quỳ một gối trước mặt anh ấy giữa đường
phố, tặng hoa rồi hỏi câu: "Anh có đồng ý lấy em làm vợ không?"
Anh ấy đồng ý, tôi đeo nhẫn.
Hình như sau một ngày cầu hôn đó của tôi, toàn bộ hình ảnh đã là top 1 tìm kiếm trong mạng xã hội.
Tôi chỉ muốn nói...
Nam cũng có thể nhận hoa hồng.
Nữ cũng có thể quỳ gối.
Bất kỳ mọi giới tính.
Nếu có định kiến, thì chúng ta có thể cùng nhau phá vỡ.