Hạ Túy bên ngoài mặc một chiếc áo hoodie, hai tay bỏ vào trong túi xoa
xoa mấy cái. Đỗ xe xong lại chuẩn bị vào nhà Tần Nhược Anh, bàn tay nàng đã chạm đến tay nắm cửa, đột nhiên có người gọi lại.
"Hạ Túy!"
Thục Tâm bên kia đường đang chạy qua đây. Ở phòng tập cô thấy Hạ Túy vội vàng chạy về, nghĩ là nàng có việc bận. Nhưng không ngờ lại gặp nàng ở
đây, ngay tại nhà Tần Nhược Anh, khi các cô không có tiết.
"Sao
cậu lại đến đây?" Thục Tâm thở phì phò đứng trước mặt Hạ Túy. Trời lạnh
thế này, nhìn nàng mặc chiếc áo hoodie rộng phùng phình thế kia, cô lại
có cảm xúc muốn tiến đến ôm lấy Hạ Túy.
"Cô Nhược Anh gọi mình tới, chắc là có việc trong đội tuyển."
"Vậy à."
"Ừ, vậy mình vào trước đây."
"Khoan đã Hạ Túy!" Thục Tâm gấp gáp gọi nàng lại. Nhìn thấy Hạ Túy vì người
khác mà vội vội vàng vàng như thế, cô vẫn cảm thấy khó chịu. Tại sao?
Tại sao tiếp xúc đã gần nửa năm nhưng Hạ Túy lại không nhận ra cô? Thời
gian đáng sợ hơn cô tưởng. Chỉ trong vòng bảy năm lại khiến người ta có
thể dễ dàng quên đi một người như vậy.
Cô không cam tâm!
"Còn chuyện gì sao?" Hạ Túy một tay cầm tay nắm cửa, một tay bỏ vào túi áo, chỉ một chút nữa thôi cánh cửa đã được nàng mở ra.
Thục Tâm gục đầu xuống, tóc mái đã che khuất cặp mắt của cô, Hạ Túy không
nhìn rõ cảm xúc của cô bây giờ, chỉ thấy miệng cô mấp máy: "Cậu không
nhớ ra mình sao?"
Lúc này tay Hạ Túy mới rời khỏi tay nắm cửa,
xoay người, hoàn toàn đối diện với Thục Tâm: "Cậu muốn nói cái gì? Chúng ta từng gặp nhau sao? Nếu có chuyện gì cậu cứ nói thẳng, không cần phải mập mờ như vậy." Tần Nhược Anh còn đang đợi nàng ở bên trong.
Hạ Túy lại thấy miệng Thục Tâm nhếch lên, "Cậu tàn nhẫn thật đó Hạ Túy,
quên mình dễ dàng như vậy." Cô ngước lên nhìn nàng, "Chúng ta đã học
chung với nhau vào bảy năm trước, cậu không nhớ sao?"
Hạ Túy nghi hoặc nhìn cô, bảy năm trước, nàng không có một chút ký ức nào. "Cậu nói rõ hơn một chút được không?"
"Cậu còn nhớ bản thân đã từng cứu một cô bé trước cửa nhà vệ sinh không?"
"Cô bé đó là cậu?"
"Đúng vậy."
"Không nhớ."
"..."
Các nàng trở về trạng thái im lặng. Những tán cây lay động, tiếng gió gào
thét trong đêm, thân ảnh hai người đứng dưới mái hiên khẽ đung đưa. Thục Tâm quay lưng với ánh sáng ngoài đường phố, gương mặt cô trông có chút
mơ hồ. Hạ Túy cẩn thận quan sát, đúng là có chút quen thuộc, nhưng
chuyện này không quan trọng. "Xin lỗi, nhưng mình không muốn để cô ấy
đợi lâu, cậu về nhà-"
Hạ Túy bất ngờ không giữ được thăng bằng
lùi về sau một bước, Thục Tâm nhào tới ôm lấy nàng, đỉnh đầu cô cọ cọ
vào má Hạ Túy, cảm thấy ngứa ngáy liền tránh sang một bên, nhưng ngược
lại vành tai nàng chạm phải đỉnh đầu cô mà trở nên đỏ bừng. Nàng hít hít cái mũi, mùi dầu gội quẩn quanh chớp mũi Hạ Túy, cảm thấy có chút không quen thuộc.
Từ sau khi nghe tiếng xe của Hạ Túy, Tần Nhược Anh
đã bật đèn pin ngồi trên sô pha một hồi lâu, chỉ cần nghe tiếng mở cửa
cô sẽ ngay lập tức tắt đèn pin đi, rồi sau đó bày ra một dáng vô cùng sợ hãi trước mặt Hạ Túy. Nhưng không ngờ thời gian trôi qua cũng đã gần
mười phút, bên ngoài vẫn chưa động tĩnh gì khiến cô có chút mất kiên
nhẫn. Tần Nhược Anh tiến đến gần cánh cửa, áp tai lên, nghe tiếng động
bên ngoài.
Không có âm thanh gì cả. Không phải là nàng về rồi
chứ?! Tần Nhược Anh muốn mở cửa ra kiểm chứng, nhưng tay cô vừa chạm đến tay nắm cửa, bên tai liền vang lên giọng nói của Hạ Túy.
"Này, Thục Tâm, cậu..."
"Hạ Túy, đừng nhúc nhích, để mình ôm cậu thêm một chút nữa được không? Trời rất lạnh."
"Trời lạnh cậu có thể về nhà..."
"Đừng lên tiếng, một chút thôi...xin cậu."
Tần Nhược Anh bất động đứng trước cửa, chân mày nhíu chặt, lắng nghe cuộc đối thoại của hai người.
Ôm? Thục Tâm ôm Hạ Túy?!
Cô vẫn chỉ được ôm nàng một lần ở phòng giáo viên tối hôm đó. Nhưng cái ôm hời hợt biết bao, cũng chỉ có mình cô ôm lấy nàng, lúc ấy Hạ Túy cũng
không thèm đáp lại cô.
"Thục Tâm, xin lỗi, mình thật sự không nhớ ra cậu là ai, chỉ là...vẫn cảm thấy có một chút quen thuộc. Nếu
không...cậu nói thêm một vài chi tiết nữa, có thể mình sẽ nhớ ra." Hai
tay nàng vẫn bất động thả xuống, ngay từ đầu Hạ Túy vẫn chưa có đáp lại
cái ôm của Thục Tâm.
Thục Tâm nghe nàng nói liền mừng rỡ, là Hạ
Túy tình nguyện muốn nhớ ra cô. "Lúc ấy, mình khá nhỏ con, mình khi đó
vẫn còn để tóc dài, không thích nói chuyện, lúc nào cũng bày ra một bộ
dáng lạnh băng không để tâm đến người khác, rất dễ sinh ra lòng căm
ghét. Rồi đến một ngày có một đám nam sinh cùng lớp chặn mình trước cửa
nhà vệ sinh, lúc đó mình rất sợ hãi, nhưng cũng may là còn có cậu, cậu
đứng ra bảo vệ mình. Cậu nói rằng chỉ cần đi theo cậu, những đám nam
sinh đó sẽ không dám bắt nạt mình nữa. Vì vậy..."
Hạ Túy nắm lấy
đầu vai Thục Tâm, đẩy cô ra, cẩn thận quan sát gương mặt cô một lần nữa. Có trời mới biết hiện tại nàng bất ngờ đến thế nào. Cô bé năm đó, bây
giờ đã thay đổi quá nhiều. Ai biết được một Thục Tâm đơn độc như vậy
cũng sẽ có ngày trở thành người hoạt bát dễ gần như thế chứ. Chỉ thay
đổi kiểu tóc một chút liền biến thành một gương mặt khác, nhưng thân
hình nhỏ nhắn thì vẫn không thay đổi.
"Mình...nhớ ra rồi. Sau lần đó cậu liền trở thành cái đuôi theo sau mình, đuổi thế nào cũng không
đi, uy hiếp thế nào cũng không chạy."
Thục Tâm nghe vậy liền mừng rỡ, được đà lấn tới, ôm chặt lấy Hạ Túy hỏi: "Vậy cậu còn nhớ lần trước mình bảo có chuyện muốn nói với cậu không?"
Hạ Túy không để ý
đến cái ôm của Thục Tâm, tự bản thân ngẫm lại, quả thật lúc đó cô bảo có chuyện muốn nói với nàng, nhưng cuối cùng lại bị Tần Nhược Anh cắt
ngang. "Mình nhớ, hiện tại nói luôn sao?"
"Ừ, Hạ Túy..."
"Chờ đã, cậu thả mình ra trước được không?"
Thục Tâm hoảng hốt tách ra, "Xin lỗi, là do mình quá phấn khích."
"Không sao." Hạ Túy thấy Thục Tâm xấu hỏi cúi đầu xuống liền không tiếng động phủi phủi trên áo, sau đó nhanh chóng thu hồi lại.
"Chuyện mình muốn nói với cậu, thật ra...Hạ Túy, cậu nghĩ sao tình yêu đồng
giới?" Thục Tâm muốn thổ lộ với nàng, muốn nói cô thích nàng, muốn bày
tỏ cho Hạ Túy biết bản thân cô đã nhớ nhung, chờ đợi nàng bao lâu. Nhưng cuối cùng lại không đủ can đảm, cô chỉ có thể vòng do một chút để thăm
dò nàng. Thục Tâm vẫn sợ Hạ Túy sẽ cảm thấy chán ghét về chuyện cô thích nàng. Nếu như vậy, cô thật sự không biết phải làm sao.
Hạ Túy
sâu kín nhìn cô. Lần trước câu hỏi này cũng đã được thốt ra từ miệng
nàng, nhưng lúc đó là nàng có ý định bộc bạch với Hi Phương. Không phải
lần này đến lượt Thục Tâm muốn bộc bạch với nàng chứ?
"Tại sao cậu lại hỏi như vậy?"
Gương mặt Tần Nhược Anh dính sát vào cửa, nội dung hai người nói chuyện từ
nãy đến giờ đều lọt vào tai cô không sót một chữ. Khi nghe đến câu hỏi
của Thục Tâm, Tần Nhược Anh vô thức bấm chặt lòng bàn tay. Thục Tâm hỏi
câu này, dường như cô đã đoán được phần nào ý định của cô ấy. Hạ Túy
thật sự ngốc mới không thể nhận ra.
Nàng không ngốc, nàng có thể
nhận ra, nhưng không phải là theo chiều hướng của Tần Nhược Anh. Hạ Túy
chỉ nghĩ Thục Tâm muốn chia sẻ xu hướng tính dục của bản thân với nàng,
cũng như nàng lúc trước đã chia sẻ với Hi Phương.
"Chỉ là...đột nhiên muốn hỏi cậu." Thôi rồi, cô không biết phải biện lý do gì cho hợp lí.
"Không làm sao cả, mình không cảm thấy chán ghét nên cậu đừng lo lắng. Nam nam nữ nữ gì đó, không phải cũng đều là tình yêu sao? Con người yêu con
người không có gì sai cả. Vì vậy dù là thích nam hay thích nữ cậu cứ
mạnh dạng sống thật với bản thân mình, không hổ thẹn với lòng." Dứt câu
Hạ Túy vỗ vào vai cô một cái, tựa như tiền bối đi trước đưa ra lời
khuyên cho hậu bối. Nàng cảm thấy nên trấn an cô một chút, có ai mà
không cảm thấy lo lắng khi công khai xu hướng tính dục của bản thân?
Ngược lại Thục Tâm đã tin tưởng chia sẻ với nàng. Vì vậy, là một người
bạn, cũng như là "đồng loại" của Thục Tâm, nàng phải tạo cảm giác an
tâm, tin tưởng cho cô.
Nhưng câu nói của Hạ Túy khi lọt vào tai
Thục Tâm lại như thứ gì đó thúc giục cô tiến tới, cổ vũ cô cứ yên tâm
thổ lộ với nàng, nàng sẽ không chán ghét ngược lại nàng còn rất ủng hộ
cô. Thục Tâm có chút ngại ngùng nói: "Hạ Túy, vậy mình muốn..."
Hạ Túy rời khỏi vai cô ấy, tay tiếp tục để vào túi áo. Với thời tiết này
vào buổi tối rất lạnh lẽo, các nàng đứng bên ngoài cũng đã được một hồi
lâu. "Cậu muốn gì?" Hạ Túy mỉm cười, dường như sau khi biết đối phương
là "đồng loại" của nàng, Hạ Túy đã không còn cảm thấy xa cách với Thục
Tâm, hơn nữa còn có chút thân thuộc với cô sau khi biết các nàng đã học
chung lớp vào bảy năm trước.
Hạ Túy tò mò, không biết Thục Tâm
thích loại người như thế nào. Dù sao cũng không phải đột nhiên thích con gái, chắc chắn là đã động lòng với ai đó rồi.
"Mình muốn nói..." Thục Tâm hít sâu một hơi, dùng hết can đảm của bản thân khó khăn thốt
ba chữ ra: "Mình thích cậu." Rồi chạy đi mất.
Nhìn bóng dáng Thục Tâm nhanh nhẹn chạy qua đường, rồi biến mất theo dòng xe trên phố. Nụ
cười Hạ Túy cứng đờ. Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, bản thân nàng vẫn
chưa kịp phản ứng. Rốt cuộc là do tai nàng có vấn đề hay là tiếng gió
quá lớn? Hình như nàng nghe thấy Thục Tâm nói thích nàng?!
Nàng muốn từ chối.
Nhưng không kịp nữa.
Không ngờ câu hỏi vài phút trước Hạ Túy còn đang thắc mắc, nhanh chóng đã
được giải đáp. Nàng cảm thấy lần sau vẫn là nên nói rõ với Thục Tâm,
nàng không có tình cảm với cô ấy.
Hạ Túy thở dài xoay người đi
vào nhà, nàng kém chút đã quên còn có Tần Nhược Anh đang đợi ở bên
trong. Cánh cửa được mở ra, Hạ Túy chết lặng, nhanh chóng lấy điện thoại từ trong túi mở đèn flash lên, men thôi lối ánh sáng đi vào trong.
"Cô ơi?" Hạ Túy vừa đi vừa gọi Tần Nhược Anh, bước chân nàng rất chậm,
dường như sợ sẽ vấp phải thứ gì đó. Hạ Túy không quen thuộc căn nhà này, lại không biết công tắt đèn nằm ở đâu, nàng chỉ có thể một mạch đi đến
phòng khách tìm kiếm Tần Nhược Anh.
Ánh sáng nho nhỏ rọi đến
chiếc ghế sô pha, Tần Nhược Anh đang cuộn tròn ngồi một chỗ không nhút
nhích, đèn pin đã được cô dấu đi từ lâu.
"Cô!"
Hạ Túy
chạy nhanh đến, nàng thấy đôi vai Tần Nhược Anh thoáng run rẩy. Hạ Túy
lại gọi thêm một tiếng nữa, lúc này Tần Nhược Anh mới ngước lên nhìn
nàng, khẽ gọi: "Hạ Túy."
"Vâng, em đây."
"Ôm cô."
"Vâng?"
Cô nhóc này, lúc bị Thục Tâm ôm thì không có phản ứng nào, đến cô mở miệng thì đứng đờ người ra đó. Tần Nhược Anh lại mở miệng thúc giục: "Hạ Túy, ôm cô."
Hạ Túy lúc này mới có phản ứng, đi đến trước mặt Tần
Nhược Anh. Nàng biết lúc này cô rất sợ, nhưng do dự một hồi cũng không
biết nên ôm thế nào. Hay là ôm giống như lúc Thục Tâm đã ôm nàng? Hạ Túy còn đang đứng suy nghĩ, đột nhiên Tần Nhược Anh nắm lấy cổ tay kéo
xuống, cô ôm lấy eo nàng, đặt cằm lên vai Hạ Túy.
Tần Nhược Anh trong lòng thầm than một tiếng, trời lạnh mà ôm được cục bông thế này thật thoải mái.
Dù đã có chiếc mũ áo ở phía sau nhưng Hạ Túy vẫn cảm nhận được hơi thở ấm
nóng của Tần Nhược Anh ở sau gáy. Hạ Túy nín thở, tim đập nhanh, cơ thể
nàng cứng đờ. Nàng biết với tư thế này Tần Nhược Anh có thể cảm nhận
được nhịp tim của nàng, nhưng Hạ Túy không khống chế được.
Một lúc sau nàng mới khẽ đặt tay lên lưng Tần Nhược Anh vỗ vỗ vài cái để trấn an cô.
Lúc này bàn tay lại cảm nhận được da thịt lành lạnh của cô. Hôm nay Tần
Nhược Anh chỉ mặc một chiếc váy ngủ hai dây. Hạ Túy càng ngày càng cảm
thấy lúng túng, chỉ có thể ngượng ngùng vùi mặt thấp xuống đầu vai Tần
Nhược Anh, từ trên xuống dưới chỉ để lộ ra đỉnh đầu và cặp mắt nàng.
Nhưng như thế này lại ngửi được mùi hương cơ thể của Tần Nhược Anh, Hạ
Túy quẫn bách, không còn đường lui. Thời tiết lạnh lẽo, trên người còn
mặc thêm chiếc áo hoodie nhưng nàng lại cảm toàn thân đang dần nóng lên.
Ôm một hồi lâu, cảm thấy Tần Nhược Anh đã bình thường trở lại nàng mới hỏi: "Điện nhà cô có vấn đề sao?"
Tần Nhược Anh vẫn còn đang hưởng thụ cái ôm của Hạ Túy, bỗng nhiên bị hỏi
như vậy cô không phải trả lời làm sao, chỉ có thể nói dối: "Cô không
biết, chắc là mất điện đột xuất, lại không thấy có thông báo gì."
"Hay là...để em đi kiểm tra nguồn điện?" Hạ Túy buông lỏng cánh tay, cơ thể
hai người dần tách ra, nàng nhìn vào mắt Tần Nhược Anh.
"Vậy...em phải dẫn theo cô."
"Được, cô đi với em." Hạ Túy nói xong liền đứng lên, lúc này nàng mới cảm thấy bớt ngột ngạt. Nhưng cổ tay lại đột nhiên bị nắm, nàng nhìn xuống Tần
Nhược Anh.
Cô bày ra dáng vẻ đáng thương ngước lên đối mặt với Hạ Túy, "Trời tối thế này, cô cảm thấy sợ, không an toàn." Cần nàng nắm tay.
"Vậy...cô có thể đi phía sau nắm tay em."
Tần Nhược Anh nhận được sự đồng ý của nàng liền dời tay xuống phía dưới,
nắm chặt lấy bàn tay của Hạ Túy. Đây là lần thứ hai cô nắm lấy bàn tay
nàng, lần trước là ở phòng giáo viên nữ, trong môi trường tối đen như
mực, hiện tại vẫn là hoàn cảnh này, Tần Nhược Anh cảm thấy có chút không nói lên lời.
Hạ Túy cầm lấy điện thoại, Tần Nhược Anh đứng lên đi phía sau nàng.
"Nguồn điện nhà cô nằm ở đâu vậy ạ?"
Hạ Túy không biết đường, Tần Nhược Anh vừa đi vừa chỉ chỗ cho nàng. Đến
nơi Hạ Túy nhìn vào cầu dao đã bị tắt liền hiểu nguyên do, thở phào một
hơi. Cũng may là không xảy ra vấn đề gì nghiêm trọng. Nàng không phải
thợ sửa điện, nếu thật sự không thể sửa được thì cũng chỉ có thể cho Tần Nhược Anh đến nhà nàng ngủ tạm một đêm.
Hạ Túy mở cầu dao lên,
nhanh chóng căn nhà liền lấy lại ánh sáng, nàng thoáng nheo mắt lại, tắt đèn flash. "Chắc là điện ở chỗ nào có vấn đề nên cầu dao mới tự báo
động rồi tắt đi như vậy."
"Nếu không có gì nghiêm trọng thì tốt
rồi." Tần Nhược Anh nói, tay vẫn không buông Hạ Túy. Nàng lại không biết phải làm như thế nào, tay cô nắm chặt như vậy, nàng cũng không thể mạnh bạo hất ra, chỉ có thể để Tần Nhược Anh tùy ý nắm lấy. Cho đến khi đi
đến sô pha ngồi xuống, Tần Nhược Anh mới buông tay nàng ra, nhưng ngược
lại cô giơ hai tay về phía nàng. "Cô vẫn còn sợ, ôm thêm một chút nữa
được không?"
Hạ Túy không biết từ lúc nào Tần Nhược Anh lại trở
nên "mè nheo" như thế này. Nhưng nàng lại không thể từ chối cô, chỉ có
thể dịch sang tiến tới một chút. Hai tay nàng đưa tới trước mặt Tần
Nhược Anh, đến giữa chừng lại nhớ ra điều gì đó: "Cô đợi em một chút."
Hạ Túy cởi chiếc áo hoodie ra. Thục Tâm đã ôm nàng, Hạ Túy sẽ đem chiếc áo này về giặt thật sạch, cũng không thể để Tần Nhược Anh cứ như vậy mà ôm lấy nàng. Hạ Túy muốn cơ thể nàng phải thật sạch sẽ khi Tần Nhược Anh
chạm vào. Lúc nãy là do hoàn cảnh nên nàng không nghĩ đến vấn đề này,
mới bất đắc dĩ cho Tần Nhược Anh ôm lấy.
Tần Nhược Anh không hiểu hành động của Hạ Túy, trời lạnh thế này tại sao phải cởi áo?
"Có thể ôm rồi."
Nhưng không sao, có thể ôm Hạ Túy thì cần gì phải thắc mắc những việc này?
Hai người lại tiến vào trạng thái ôm ấp.
Tần Nhược Anh nghĩ đến chuyện gì đó, âm thanh khẽ vang bên tai nàng: "Em có đồng ý với Thục Tâm không?"
"Đồng ý chuyện gì ạ?"
"Thục Tâm thổ lộ với em."
"Cô nghe được em và cậu ấy nói chuyện?"
"Ừm. Hạ Túy, trả lời cô, em đã từ chối hay đồng ý?" Tần Nhược Anh gia tăng
lực độ trên tay, ôm càng chặt hơn, dường như muốn khảm nàng vào trong
lòng ngực mới có thể thoả mãn.
Hạ Túy cảm thấy khó thở, "Em vẫn chưa từ chối cậu ấy."
"Cô biết em không có tình cảm với Thục Tâm, đừng vì suy nghĩ cho người khác mà thiệt thòi bản thân. Hạ Túy, em không được đồng ý với Thục Tâm, cô
không cho phép."
Hạ Túy ôm Tần Nhược Anh, muốn hỏi cô vì sao lại không cho phép?
"Em vẫn chưa từ chối là vì không có cơ hội để từ chối. Lần sau gặp mặt em
sẽ nói rõ với cậu ấy." Dù là thân phận gì đi nữa, Hạ Túy vẫn không muốn
Tần Nhược Anh hiểu lầm nàng và Thục Tâm.
"Hạ Túy." Chỉ trong một
buổi tối Tần Nhược Anh đã gọi tên nàng rất nhiều lần. Giọng nói cô rất
hay, Hạ Túy rất thích nghe cô gọi tên nàng, cứ như vậy mà gọi cả đời
cũng không sao.
"Vâng?" Hạ Túy nhắm mắt lại lắng nghe âm thanh của Tần Nhược Anh.
"Em nghe cho rõ, nếu em thích con gái, người em thích cũng chỉ có thể là cô."