"Ai giới thiệu cho cậu câu lạc bộ thể hình này vậy?" Josh đang nâng tạ
thì bị giọng nói lạnh lẽo đột ngột vang lên bên tai khiến cho giật mình. Anh đặt thanh tạ lên bệ đỡ, dùng khăn lau mồ hôi, nhìn sang người đang
nhíu mày bên cạnh: "Sao vậy?"
"Cậu không thấy gì à?" David lấy khăn lông lau mồ hôi, nhấp một ngụm nước, nhăn mày, hất mặt nhìn về phía bên trái.
"Hử? Có vấn đề gì sao?" Josh cũng cầm chai nước, uống vài hớp, ghé mắt nhìn
theo hướng ánh mắt của David. Tên này lại sao vậy? Hai hôm nay hắn khó
ở, cứ giày vò anh mãi! Ngụm nước vừa tràn vào cổ họng, Josh đang định
nuốt xuống thì bỗng chốc bị kẹt lại rồi đột ngột bị phun ra, khiến anh
bị sặc nước, ho "khụ.. khụ.." không ngừng.
"Sao? Cậu định thử cảm giác mới à?" David nhanh chóng giữ khoảng cách với Josh, né tránh phạm
vi có khả năng bị nước bắn, giọng điệu châm chọc: "Khẩu vị này cũng
quá.."
"Không! Không! Không! Tớ không có! Không hề có! Cũng không hề biết!" Josh vội phân bua, cảm giác lông tóc trên người dựng đứng cả
lên khi liếc thấy ánh mắt đầy ái muội của gã đàn ông đằng kia. Nếu biết
có người như vậy ở đây, nói thế nào anh cũng sẽ không đến! Thề trước
chúa, tuy không đến mức bài xích những người này, nhưng anh không hề có
xu hướng "cong" nha! Huống chi, người đàn ông kia nhìn thế nào cũng toàn cơ bắp ngồn ngộn, anh không tiếp thu nổi!
"Vậy sao cậu lại có thẻ thành viên nơi này?" David đứng lên, không hề che giấu chán ghét mà lạnh lùng rảo bước ra phía cửa.
"Cái thẻ này là do Đặng Hải đưa cho tớ lúc trước. Cậu ấy nói nơi này là do
bạn mở.." Josh cũng vội đứng dậy, đuổi kịp bước chân của David, trong
lòng không ngừng than khổ, anh nào biết sẽ có khả năng xảy ra chuyện thế này đâu! Tên Đặng Hải kia chắc hẳn cũng không ngờ, chứ nếu biết hắn
chắc chắn sẽ không đưa. Chưa nói đến cảm giác không khoẻ, chỉ riêng bị
tên này cà khịa thôi cũng đủ mệt!
"Cậu nhờ thư ký Nam tìm một câu lạc bộ boxing đi." David trả lại thẻ VIP cho nhân viên, không hề để ý
đến ánh mắt ngạc nhiên của người nọ mà xoay người đến tủ lấy đồ, quăng
ra một câu cho Josh.
"Để tớ thử.." Josh tranh thủ giải thích với
nhân viên tại quầy lý do họ trả thẻ thành viên. Phải mất một lúc lâu
giằng co, bịa ra một đống lý do anh mới có thể trả lại nó. Josh lấy điện thoại, đắn đo trong chốc lát rồi mới gọi cho thư ký Nam.
"Alo!"
Giọng anh chàng thư ký hiền lành không hề che giấu vẻ mệt mỏi. Josh nhìn đồng hồ trên tay, thấy hiện ra là mười giờ sáng thì không khỏi thắc
mắc. Chẳng lẽ cậu này ngủ dậy trễ dữ vậy?
"Alo! Sếp gọi em ạ? Alo?" Giọng thư ký Nam vang lên liên hồi khiến Josh hồi thần.
Anh sờ sờ mũi, giọng điệu có chút ngượng ngùng: "Cậu.. Có biết câu lạc bộ
kick boxing nào không?" Thật lòng mà nói thì anh không quá hy vọng thư
ký Nam sẽ biết. Dù sao thì không ai sẽ nghĩ một anh chàng nhỏ thó, hiền
lành sẽ biết cái gì là boxing chứ đừng nói tới việc biết một câu lạc bộ
như vậy.
Nhưng, cuộc sống thì luôn có những điều bất ngờ, và anh
đã hoàn toàn nhận ra điều này khi thư ký Nam thỏ thẻ trong điện thoại:
"Thật ra, em có biết một chỗ.."
* * *
"Bịch", "bịch" từng
tiếng nặng nề của bao tay đánh vào bao cát khiến nó lắc lư mạnh mẽ, dội
vào ngực khiến người giữ nó thấy khó chịu sau nhiều cú va chạm. Anh ta
vội xua tay, nói từ bỏ. Mồ hôi đầm đìa, nhễ nhại chảy đầy trên trán,
chạy dọc khuôn ngực trần và cơ bắp rám nắng chứng tỏ người này đã vận
động rất nhiều, sức chịu đựng đã đi đến cực hạn. David phất tay ra hiệu
cho người đi xuống, bản thân tiếp tục với bao cát nặng nề giữa sân thi
đấu.
"Anh ta bị sao vậy? Làm gì mà cứ như chiến đấu với kẻ thù
thế?" Anh chàng vừa nãy đi xuống, ngồi cạnh Josh, lấy một chai nước
khoáng uống vào, ngao ngán nhìn David như điên cuồng trên kia.
"Kệ hắn đi! Tâm trạng không thoải mái, nếu không được giải tỏa sẽ phát
điên." Josh lắc đầu, không muốn nói nhiều. Anh biết David đang khó chịu
vì điều gì, vận động để xả bớt cơn xúc động dù sao vẫn tốt hơn kiếm
người trút xuống. Mà hình như cũng có người hứng chịu rồi!
"Này,
cậu là người nước ngoài mà sao ràng tiếng Việt vậy? Nói thật, lúc nhìn
thấy hai người, tôi không mấy tin tưởng lời Nhật Nam nói. Chỉ đến khi
tiếp xúc, tôi mới tin hai cậu biết tiếng Việt!" Anh chàng huấn luyện
viên có đôi mắt khá to, nhưng khi cười rộ lên, đôi mắt híp lại thành một đường, cứ gọi là chả thấy Tổ quốc đâu nữa.
"À, thật ra chúng tôi đều có mẹ là người Việt Nam." Josh cười cười, khẽ dịch ra một chút, tạo khoảng cách với người bên cạnh.
"À, ra vậy! Hai người là bạn của Nhật Nam sao?" Anh chàng huấn luyện viên nhiệt tình hỏi han.
"Chúng tôi.. Là đồng nghiệp." Josh hơi ngập ngừng, anh nghĩ dù sao cũng làm
chung công ty, bọn anh cũng được tính là đồng nghiệp chứ nhỉ? "Còn anh?"
"Tôi hả? Tôi tên Nhật Quân, là anh họ của nó." Anh chàng lịch sự giới thiệu
bản thân. Nhật Quân nhướn người, hướng về cái sào lấy thêm chiếc khăn
lông. Do Josh ngồi kế bên cái sào nên vô hình chung khoảng cách giữa hai người bị thu hẹp, cánh tay rắn chắc của Nhật Quân lướt qua trước mắt
Josh, phô ra đường cong cơ bắp.
Josh thấy vậy thì khẽ rụt người,
khoé miệng có chút co quắp. Thật sự cũng khó trách anh, dù sao chuyện ở
câu lạc bộ thể hình vừa mới xảy ra, khiến anh bị ám ảnh về tâm lý.
Nhận thấy người bên cạnh khác thường, Nhật Quân nhìn nhìn, bật cười khi thấy biểu cảm như gặp địch của Josh: "Anh bạn sao vậy?"
"Tôi.. Tôi.." Josh đơ người, miệng lưỡi vốn linh hoạt cũng trở nên cứng ngắc.
"Cậu sợ tôi sẽ làm gì cậu sao?" Nhật Quân nghiêng mắt, nhìn anh với ánh mắt trêu chọc "Tôi có vợ sắp cưới rồi! Là phụ nữ!"
Vừa dứt lời, anh ta cười lớn, giọng điệu sảng khoái.
"A.. Xin lỗi!" Bị người nắm bắt suy nghĩ, Josh ảo não không thôi. Huống chi
còn bị người ta biết mình có suy nghĩ sai lệch về họ!
"Không sao! Chắc cậu bị người ta trêu ghẹo phải không?" Anh chàng không để tâm mà hỏi chuyện.
"Không hẳn! Chỉ là bị người ta nhìn nên có chút.." Josh cười gượng gạo, nhưng trong lòng cũng thả lỏng một hơi.
"Không sao đâu! Họ cũng như mình thôi, nếu cậu không thích thì cứ tỏ rõ, họ sẽ chả quấy rầy đâu!" Anh chàng huấn luyện viên ấm áp an ủi, ánh mắt không tự giác nhìn về phía khung hình chụp treo trên tường.
Josh nhận
ra người bên cạnh có gì đó không đúng, thấy ánh mắt anh chàng mang theo
nặng nề nhìn về phía bức hình chụp một nhóm người đã có chút ố vàng,
mang theo hơi thở của năm tháng được treo trên bức tường thì anh biết
hẳn là có một câu chuyện gì đó đằng sau. Tuy không nói rõ nhưng anh cảm
nhận rõ ràng tâm trạng của người bên cạnh chùng xuống, bản thân cũng
không muốn gây khó chịu cho người khác nên chỉ có thể lái đề tài: "Tôi
thấy câu lạc bộ này hơi vắng đúng không?"
"À!" Ánh mắt Nhật Quân
tự nhiên dời khỏi khủng hình, nhìn về phía người vừa leo khỏi khán đài
"Nơi này vốn mở vì sở thích, sau này bận việc kinh doanh, không tuyển
sinh lâu rồi nên không có học viên."
"Vậy chúng tôi làm phiền anh rồi!" Josh áy náy.
"Không đâu! Cũng lâu lâu mới đến nên khá tẻ nhạt, hôm nay có thêm hai cậu tham gia cũng rất thú vị." Nhật Quân xua tay cười cười, quăng một chai nước
về phía David đang bước từ phía khán đài xuống.
Vươn tay tiếp chai nước, David tiện tay quơ lấy khăn lông lau mồ hôi, gật đầu: "Cảm ơn!"
"Hai cậu có dự định tham gia câu lạc bộ này không?" Nhật Quân đưa ra lời đề
nghị, ánh mắt nhìn thẳng David. Hiển nhiên anh nhận ra ai mới là người
có quyền quyết định.
"Không hẳn! Chúng tôi cũng khá bận rộn." David lịch sự từ chối.
"À, tiếc thật! Tôi thấy cậu đánh rất có bài bản, hẳn không phải là tay ngang." Nhật Quân nêu lên phán đoán.
"Hồi ở bên Anh, tôi có tham gia câu lạc bộ kick boxing. Chỉ là, lâu rồi
không còn tham dự." David tán thưởng con mắt sắc sảo, cái nhìn nhạy bén
của người trước mặt "Tôi đoán anh cũng không phải mở câu lạc bộ này để
kinh doanh."
"Đúng vậy! Tôi chỉ mở vì sở thích, không có ý định
kinh doanh bằng nó. Nếu hai người thích, chúng ta có thể làm bạn. Lúc
nào hai người muốn đến thì cứ gọi cho tôi, chúng ta có thể giao hữu một
trận." Nhật Quân nêu ra đề nghị.
"Có thể. Vậy chúng ta trao đổi số điện thoại, sau này có dịp sẽ hẹn nhau." David uống nốt ngụm nước, đúng lý hợp tình nói.
"Được! Vậy đi!" Nhật Quân đáp ứng, giơ bàn tay về phía anh.
"Okay!" David bắt tay lại, gật đầu đồng ý.
* * *
Sài Gòn giữa trưa tháng sáu không quá mức oi ả nhưng cũng không mấy mát mẻ. Trên đường, lượng xe không quá cao. Có lẽ là ngày chủ nhật, cũng có thể do đã giữa trưa, người dân ngại ra đường nên khá vắng, thỉnh thoảng mới có vài chiếc xe máy chạy ngang, một hai chiếc ô tô lướt nhanh đầy vội
vã. Lạc giữa con đường cao tốc trống trải, một chiếc xe hơi màu bạc có
lúc chạy nhanh, khi lại thả chậm như đang lưỡng lự, phân vân không biết
nên đi về đâu.
"Hai người vẫn chưa làm hòa hả?" Josh thấy David
thi thoảng lại liếc nhìn trên điện thoại, chốc chốc lại mím môi, không
quá chuyên tâm trong việc lái xe thì không thể không hỏi một câu. Tuy
đường khá trống trải nhưng tên này lại lái xe với tâm trạng không mấy ổn định thế này sẽ khiến anh không yên tâm. Không phải vừa nãy đã giải tỏa rồi sao? Tâm trạng vừa ổn định chút, sao giờ lại thất thường rồi?
"Quay về nhà cậu đi! Tớ muốn uống chút rượu." David thu hồi tầm mắt trên điện thoại, nhìn qua Josh, đôi mắt sâu thăm thẳm như một lốc xoáy khiến Josh giật mình.
Josh nhận ra dường như mọi chuyện không đơn giản như
mình nghĩ, anh khẽ gật đầu, cũng không còn tâm trạng bắt bẻ David: "Ừ!
Cậu có thể hút một điếu nếu muốn."
David cười lớn, buông lời trêu chọc: "Cậu vậy mà cho tớ hút thuốc sao?"
"Hừ! Đừng tưởng tớ không biết cậu giấu một gói thuốc trong tủ, bên trong còn thiếu một điếu." Không phải anh không biết, mà là không nói thôi!
David giật mình, nhớ ra lần trước vì sao mình hút điếu thuốc đó. Nở một nụ
cười khổ, anh cũng không ngờ, từ lúc nào cô lại có ảnh hưởng đến anh như vậy rồi! David bất đắc dĩ: "Ừ! Một điếu!" rồi quay đi, tăng nhanh tốc
độ đến đích.
* * *
Chung cư cao cấp Brish Landmark là nơi
mà công ty bố trí, sắp xếp cho David ở khi anh quyết định sáng Việt Nam. Nó thuộc khu quy hoạch Dream Gate với đầy đủ các trung tâm thương mại,
trường học, bệnh viện.. Khu này vốn được xây dựng cho tầng lớp có tiền
hoặc người nước ngoài qua công tác, sinh hoạt, học tập với chi phí đắt
đỏ. Nếu không phải là người có tiền thì sẽ không ai ngu dại mà thuê một
căn hộ ở đây làm gì. Tất nhiên, nơi này có hệ thống bảo an, y tế, an
sinh cũng như cơ sở hạ tầng thuộc hàng thượng thừa phù hợp với nhu cầu
của người giàu có, hoàn toàn xứng với câu tiền nào của nấy. Thế cho nên
cũng có không ít người thuê, tận hưởng hết những ưu việt khác biệt của
nơi đây. Nói cách khác, ngài Hours đây là mượn việc công để sắp xếp nơi ở có điều kiện tốt nhất cho con trai của mình. Nhưng có lẽ điều ngài ấy
không ngờ nhất là con mình lại quái gở đến mức không muốn ở đây mà cứ
một mực chạy đến mua lại cái căn hộ ở khu chung cư cũ kỹ ọp ẹp, chen
chúc với những người dân lao động nghèo khó, chỉ vì những chấp niệm
trong lòng.
"Nói đi! Hai người có chuyện gì xảy ra?" Josh rót một ly rượu vang nổi tiếng của Pháp đổ vào cái ly thủy tinh trước mặt rồi
đẩy về phía David, khẽ nhíu mày không vui vì khói thuốc lá nhưng lại chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
David gác điếu thuốc lên cái gạt tàn, cầm lên ly rượu, lắc nhẹ, ánh mắt chuyển động theo chất lỏng màu đỏ
sóng sánh bên trong: "Tớ không biết."
"Không biết? Không có
chuyện gì thì sao đang yên đang lành cô ấy và cậu lại cạch mặt?" Josh
nhấp ngụm rượu, ánh mắt mang theo nghi ngờ nhìn người trước mặt.
"Thật sự thì tớ không biết!" David nhấp thêm ngụm rượu, lại khẽ lắc lư cái
ly, nhìn chất lỏng óng ánh chạy vòng quanh "Chỉ là một cái hôn thôi mà!"
"Hôn? Cậu đã chủ động khóa môi người ta?" Josh nhìn ra vấn đề, có chút kinh
hãi. Tên này trước nay luôn bị động trong chuyện tình cảm, ngay cả hôn
môi ngày trước cũng là do Tina chủ động. Vậy mà giờ lại chủ động hôn?
Cái tin này cũng quá bất ngờ rồi!
"Đây là vấn đề kiểu gì?" David nhăn mày, chỉ là một nụ hôn, Josh làm gì tỏ thái độ như thế? Có ý gì?
"À, ừ.. Khụ!" Nhận ra mình thất thố, Josh vội gỡ rối "Thì là, ngoài hành
động ấy ra cậu có làm gì hay nói gì cưỡng ép hay xúc phạm cô ấy không?
Tốt nhất là kể cụ thể cho tớ nghe chuyện xảy ra sau khi tớ về ấy!"
"Cũng đâu có gì! Chỉ là.." David ngắn gọn kể lại câu chuyện ngay từ đầu, ngắn gọn súc tích, không thừa không thiếu. Sau khi kể xong, anh lại rót thêm một ly, lắc lắc chất rượu bên trong: "Cậu nói xem! Tớ đã làm gì sai
chứ? Tại sao cô ấy lại tránh né tớ?" Vừa dứt lời, anh nuốt trọn chất
lỏng màu đỏ vào miệng, một ít theo khoé miệng chảy dọc xuống cằm, rơi
xuống chiếc áo thun đen, biến mất không còn tăm hơi.
"..."
Josh ngưng mi, nhìn khuôn mặt nhăn nhó hiếm có, hành động uống rượu hơi mất
kiểm soát của tên bạn thân mà không khỏi cảm thán. Đã lậm đến trình độ
này mà còn không chịu thừa nhận mình yêu người ta! Từ lúc biết hắn tới
giờ, anh chưa từng thấy David có nhiều biểu cảm đa dạng như vậy, cảm xúc lại hỗn độn thế này. Anh chậc lưỡi, không biết nên vui vì bạn mình đã
có chút hơi ấm của người bình thường hay nên lo lắng vì hắn chọn một
tình yêu khó nhằn như vậy! Vươn tay ngăn cản hành động cầm chai rượu của David, Josh nặng nề nói: "Cậu còn đủ tỉnh táo để nghe tớ nói chứ?"
"Cạch" một cái, David đặt chai rượu xuống, cái ly cũng bị đặt bên cạnh, anh yên tĩnh nhìn thẳng vào mắt Josh: "Cậu nói đi!"
Josh nhìn anh mà khẽ rên trong lòng. Thái độ nghiêm túc, trịnh trọng thế này thì liệu ai sẽ cho rằng tên trâu điên này vừa mới uống rượu như uống
nước cơ chứ! Quá có tính lừa gạt! Nhưng là, anh biết, David sẽ không bao giờ để bản thân say đến bất tỉnh nhân sự, giả giả thật thật, không ai
biết hắn say hay không ngoài chính bản thân hắn. Cứ nhìn cái kiểu say
ngày ấy ở khu chung cư thì biết! Say mà còn biết "nhà" mình ở đâu? Say
mà còn biết gì chặt không cho "người ta" đi? Có mà giả say thì có!
"Sao?" David nhíu mày, tỏ vẻ bất mãn.
"Khụ.." Josh thu hồi tâm tư lên án của bản thân, nghiêm túc hỏi: "Cậu nắm được
bao nhiêu về cô ấy? Đừng cho rằng tớ sẽ tin cậu không biết gì! Đó không
phải tác phong của cậu."
"..."
David trầm mặc không đáp.
Đúng vậy! Từ trước đến nay, anh chưa bao giờ cho phép ai đến gần mình mà không tìm hiểu về họ, thậm chí là điều tra đến tận gốc gác dòng họ. Bởi lẽ, anh gặp phải đấu đá, lừa gạt, sắp đặt quá nhiều. Điều đó luôn khiến anh cảm thấy cảnh giác, không quá tin tưởng vào ai. Josh và Đặng Hải là hai người anh quen biết từ ngày còn chưa bước chân vào giới thương
trường này nên mới có ngoại lệ. Mà cũng không hẳn! Ánh mắt anh loé lên
chút ánh sáng kì dị rồi rất nhanh thu hồi, trở lại như lúc ban đầu. Hàng mi dày khẽ rũ, che giấu đi cảm xúc ẩn sâu bên trong đôi con ngươi đen
nhánh. Khoảng một phút sau, David mới động đậy môi mỏng: "Cha cô ấy mất
khi cô ấy còn nhỏ, mẹ cô ấy ở vậy nuôi con. Sau này cô ấy gặp, yêu rồi
lấy gã chồng cũ. Một năm sau họ ly thân, cô ấy trở thành mẹ đơn thân. Gã chồng cũ ấy vốn là mối tình đầu, cũng là người cô ấy nghĩ đến chuyện
kết hôn. Chỉ là, hắn ta tiếp cận cô ấy là có mục đích. Sau khi lấy nhau, hắn ở rể nhà cô ấy, dần dần bộc lộ bộ mặt thật là một kẻ lười biếng, ăn chơi trác táng, không muốn đi làm mà chỉ muốn moi móc tiền bạc của nhà
vợ. Sau này, khi đã không còn gì để lợi dụng, hắn giũ áo ra đi, để mặc
sống chết cả nhà ba người họ.."
"Này, đây là cái thứ đàn ông gì
vậy?" Josh trợn tròn mắt, vỗ mạnh tay lên mặt bàn quầy bar, giọng điệu
không thể tin "Sao lại có một gã đàn ông tồi như vậy?"
"Sau khi
hắn bỏ đi, cô ấy quay lại công việc cũ trong nhà xưởng tư nhân với mức
lương rẻ bèo. Hai năm sau, cô ấy được giới thiệu vào tập đoàn của chúng
ta làm. Vài tháng trước, hai người vừa hoàn thành xong thủ tục ly hôn."
David rũ mắt, xoay xoay ly rượu rỗng, trong lòng bổ sung thêm một câu:
Ngày cô lên tòa hoàn thành thủ tục ly hôn cũng là ngày hai người gặp
nhau, đánh dấu cho sự khởi đầu mối quan hệ của họ.
Josh nhìn anh
một cái thật sâu, dường như đã hiểu lý do vì sao David muốn tiếp cận Tư
Phàm. Tuy có chút bất đồng nhưng cô ấy cũng vì hoàn cảnh bắt buộc mà trở thành mẹ đơn thân, nuôi con một mình như mẹ của David. Có thể ban đầu
David đến gần chỉ vì muốn giúp đỡ, nhưng dần dà sự va chạm, cọ xát giữa
hai người đã khiến cho bản chất của mối quan hệ bị biến đổi. Nhưng là,
người phụ nữ ấy không biết lý do, mà nếu biết cũng chưa chắc cô ấy có
thể chấp nhận một người tiếp cận mình chỉ vì cái bóng của một người
khác, hay thậm chí chỉ vì thương hại. Huống chi, vết thương lòng của cô
ấy vẫn còn nguyên, chưa chắc đã có thể chấp nhận người mới. Mà trước
mắt, vấn đề của người trước mặt này mới khiến anh đau đầu. Josh cẩn thận tìm từ: "Cậu đối với cô ấy là loại tình cảm gì?"
"Ý cậu là sao?" David nâng mi, ánh mắt sắc bén nhìn Josh "Cậu cho rằng tớ là loại người gì?"
"Không phải!" Josh bị cái nhìn này làm cho có một thoáng hoảng hốt, cứ như
mình là kẻ không nói lý, cố ý gán tội cho đối phương. Anh thận trọng
giải thích: "Không phải tớ cho rằng cậu đùa giỡn cô ấy. Mà là, chậc!
Cậu, đã xác định tình cảm của mình đối với cô ấy là gì chưa? Yêu, hay
thương hại?"
"Thương hại?" David nghe Josh nói mà có thoáng ngờ nghệch "Hay yêu?"
"Đúng! Yêu hay thương hại? Chỉ khi cậu xác định được tình cảm của mình, tớ mới có thể cho cậu một lời khuyên đúng chỗ." Josh chắc nịch nói.
"Tớ.." David nhăn mày, lấy điếu thuốc trên gạt tàn, để lên miệng, rít thêm một hơi.
"Bản thân cậu cũng không hiểu rõ mình đang muốn gì thì làm sao người khác có thể hiểu. Cậu hãy suy nghĩ cho thật kỹ, nhìn thẳng vào tình cảm của
mình, xác định cho rõ ràng." Josh thấm thía nói. Anh đoạt lấy ly và chai rượu, nhanh chóng xoay người rời khỏi, để lại một mình David ngồi ngẩn
ngơ trong làn khói thuốc lượn lờ. Nãy giờ anh chịu đựng đủ rồi, không
thể nào hít thêm nữa! Cứ để cho tên trâu điên này đắm chìm trong đó mà
suy ngẫm đi!
* * *
"Xạch" - cánh cửa lá bằng sắt cũ kỹ bị
đóng lại, Tư Phàm nặng nề liếc mắt về phía cửa nhà ở bên kia vẫn luôn
đóng im ỉm hơn hai ngày nay.
"Đi thôi mẹ!" Thanh Khang lắc lắc
tay cô, ánh mắt mang theo lo lắng và không hiểu. Bé không biết mẹ và chú Quang có chuyện gì xảy ra, nhưng bé biết dù thế nào mình cũng phải bênh vực mẹ.
"Ừ!" Tư Phàm yêu thương nhìn con trai, đôi mắt có chút
ưu buồn. Cô không biết mình đang muốn gì nữa! Dường như cô muốn người
kia sẽ bất ngờ xuất hiện, mở cửa mà nhìn cô mỉm cười rồi lại sợ khi anh
xuất hiện, cô lại không biết đối mặt với anh ra sao. Cô cười khổ trong
lòng, tay vẫn nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con dắt đi xuống lầu.
Bà Duyên nhìn mà chỉ có thể thở dài. Tuy còn gái không kể chuyện gì đang
xảy ra, nhưng từ buổi tối hôm sinh nhật ấy, con gái bà và chàng trai trẻ bên này có thái độ rất khác thường. Dường như, con gái bà đang cố gắng
né tránh; còn người nọ thì lại đang bị giày vò. Bà biết, hai người họ
đang đi đến giai đoạn nút thắt, nếu không thể tháo ra điểm mấu chốt này
thì quan hệ sẽ không thể tiến triển, thậm chí là thụt lùi. Thôi, đã là
chuyện của bọn trẻ thì chỉ có thể để chúng tự giải quyết. Bà già rồi,
chả thể chen chân vào được!
* * *
"Tính.. toong.." - tiếng chuông báo giờ làm việc đã bắt đầu nhẹ nhàng vang lên. Nhiều người tất
bật hối hả đi vào chỗ của mình, số khác lại túm tụm đến máy nước nóng
lạnh, đợi chờ lấy chút nước nóng, pha tách cà phê uống cho tỉnh táo.
Hôm nay máy nước nóng lạnh riêng trong phòng làm việc bị hỏng, Tư Phàm
không thể làm gì khác hơn là đi xuống lầu dưới, xếp hàng chờ đợi lấy
nước nóng pha trà cho David. Đã đến giờ làm việc nhưng vẫn chưa thấy nửa cái bóng của anh, cô băn khoăn không biết anh có chuyện gì xảy ra hay
không mà bặt tăm tới tận giờ.
"Coi chừng nước sôi!" Một tiếng la
đột ngột vang lên khiến Tư Phàm hồi hồn. Cô vội lùi lại theo bản năng dù không biết có chuyện gì. Nhưng vì sự việc bất ngờ xảy ra nên cô vẫn
không thể kịp thời thoát được luồng nước nóng bay thẳng đến người, tạt
trúng chiếc áo hoodie màu trắng. Tuy chất liệu áo khá dày nhưng vẫn
không phải là chất liệu chống thấm nên Tư Phàm không thể tránh khỏi bị
bỏng nhẹ. Cô hít một ngụm khí lạnh, cố chịu đựng cảm giác đau rát do
nước sôi tiếp xúc với da thịt. Thêm nữa, màu cà phê sữa nâu nâu đặc sánh dính vào áo nổi bật nặng nề, cho dù có giặt ngay lập tức cũng khó lòng
mà bay màu. Nói cách khác, chiếc áo này đã bị hỏng và bản thân cô cũng
bị bỏng nhẹ.
"Đi đứng kiểu gì mà thất thần vậy? Người ta bưng cà
phê nóng, không biết tránh ra còn ngáng đường, bị dính hết cà phê là
vừa!" Điều bất ngờ là đối phương không những không xin lỗi, còn vu ngược lại là do cô bất cẩn.
Tư Phàm nén đau, nhíu mày dùng khăn giấy
lau sơ chiếc áo, khó chịu nhìn người vừa nói: "Tôi sai khi không tránh
cô, nhưng cô cũng có đúng đâu khi bưng cả tách cà phê tạt vào người
tôi!" Đừng tưởng cô không biết người này đang cố tình kiếm chuyện, vô
tình đụng trúng thì làm gì có chuyện đổ nguyên cả ly vào người người ta, nhất định là cố ý! Hơn nữa, nó không chỉ đơn thuần là nước nóng, mà còn là nước rất nóng, có lẽ lên đến chín mươi độ! Cô có thể cảm giác được
da thịt phía dưới chỗ đó đang bỏng rát đến kinh người.
"Dựa vào
đâu cô nói tôi cố ý? Đừng tưởng rằng mình có chỗ dựa thì đi đâu cũng có
thể ra oai! Đã bản thân không bằng người ta mà không biết tự soi gương
lại, thật khiến người chướng mắt!" Cô gái kia vẫn không hề có chút xấu
hổ, giọng điệu âm dương quái khí rõ ràng.
"Cô nói vậy là có ý gì? Tôi làm gì cô sao?" Tư Phàm cảm giác mình bị nghẹn ở cổ, đã lâu rồi ở
công ty không ai nói móc nói khoé cô thế này. Lâu đến nỗi cô gần như đã
quên. Hiện giờ lại có người nhắc lại, chê cười chế giễu, thật khiến cô
cảm thấy buồn bực.
"Cô không làm gì tôi. Nhưng, cô nghĩ cô xứng
với sếp tổng sao? Nhìn cô từ trên xuống dưới có chỗ nào hơn người đâu
chứ, vậy mà ngài ấy lại thích cô, bỏ qua chị Phương! Hừ!" Cô ta nhìn cô
với ánh mắt soi mói, tựa như đang tìm khuyết điểm của một món hàng hóa
chứ không phải đáng giá một con người.
"Này! Cô đừng có mà quá đáng!" Bị cái nhìn săm soi của cô ta khiến cho khó chịu, Tư Phàm khó chịu phản bác.
"Tôi thì sao? Tôi chỉ nói đúng thôi mà! Đúng là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên
nga! Cả cái công ty này, tôi thấy chỉ có mỗi chị Phương là xứng với ngài ấy thôi! Cô là cái thá gì mà đòi so sánh chớ!" Cô ta càng nói càng
hăng, không hề để ý đến cái khều nhẹ của người đi cùng.
"Không
biết từ lúc nào chuyện riêng của tôi lại bị người để ý như vậy. Thậm
chí, họ còn tự ý gán ghép cho tôi, quyết định ai mới xứng là người phụ
nữ của mình. Giám đốc Phương, cô thật biết cách quản người!" Giọng nói
trầm khàn gợi cảm nhưng lại lạnh lẽo đến cùng cực của David đột ngột
vang lên, thành công phá vỡ không khí giương cung bạt kiếm.
"Sếp.. Sếp tổng! Giám đốc.. Tôi.." Cô gái nọ bị giật mình, khi quay lại nhìn
thấy một nhóm người sau lưng thì tay chân mềm nhũn, miệng lưỡi sắc bén
trơn tru bỗng trở nên lắp bắp, nói không thành lời hoàn chỉnh.
"..."
Angel Mai Phương mím môi, vẻ mặt không rõ.
"Những người không liên quan về phòng làm việc đi!" Giám đốc Ngô ra lệnh giải
tán. Ông ta tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng là một trận mồ hôi lạnh.
Tuy ai cũng hóng hớt chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, nhưng là họ đều biết,
tâm trạng của sếp tổng đang rất tệ. Cũng đúng thôi! Ai bị người nói như
vậy mà tốt cho được chứ! Chả biết cuối cùng kết quả sẽ ra sao, nhưng cô
gái kia chắc chắn xong rồi!
Cô gái nọ thì trong lòng rối loạn,
tìm đập thình thịch. Dù sao thì khi nói xấu người ta mà bị chính chủ bắt tại chỗ là đã tệ, họ lại có quyền quyết định đối với mình thì còn tệ
hại hơn nữa! Nhận lấy ánh mắt đồng tình của cô bạn đồng nghiệp, cô ta
chỉ có thể hối hận vì bản thân không nhanh chóng nhận ra án hiệu của cô
ấy.
Thấy mọi người rời đi, Tư Phàm vì không muốn David thấy mình
quá chật vật nên cũng lưỡng lự muốn đi. Nhưng, cô vừa nhấc chân định rời đi thì bị giám đốc Ngô gọi lại: "Đợi đã! Cô Tư Phàm đi đâu vậy?"
"Tôi.." Cô quay mặt qua, khi đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của người đối diện
thì không khỏi hoảng hốt. Trước nay, anh chưa bao giờ dùng ánh mắt như
vậy nhìn cô, khiến trong lòng cô bỗng nhoi nhói, tựa mất mát lại tựa đau lòng. Để giảm bớt sự khó chịu, cô ép buộc bản thân dời mắt về phía giám đốc Ngô.
"Tôi nghĩ về vấn đề này, chúng ta nên đến phòng họp,
tìm hiểu nguồn gốc tránh chấp. Ngoài hai đương sự, giám đốc nhân sự và
giám đốc phòng tài vụ cũng nên đi cùng chứ?" Tuy ngoài miệng nói ra giải pháp, nhưng giám đốc Ngô lại dùng ánh mắt dò xét ý tứ của David. Dù sao cũng có người của vị tôn thần này bên trong, ông không dám tự tiện
quyết định. Việc này nói lớn không lớn, nhỏ không nhỏ, chủ yếu là đi cái nhìn của sếp tổng thôi. Vì người bị đem ra tranh luận là vị này mà!
David nhìn Tư Phàm, anh muốn xem coi có phản ứng gì, thái độ với anh ra sao.
Nhưng là, người phụ nữ này lại không nhìn anh, chỉ lo nhìn người đàn ông khác. Cảm giác như có cái gì đó chẹt ngang nơi lồng ngực, anh nặng nề
thở ra một hơi, hàng mày thanh lãnh càng u ám, âm điệu vốn trầm khàn bị
đè nén đến mức thấp nhất: "Cứ theo luật lệ công ty mà làm!" rồi lạnh
lùng sải bước về phía thang máy chuyên dụng.
Giám đốc Ngô có chút ngớ người, không biết nên nói sao cho rõ. Nói đúng ra thì không hề có
điều luật nào xử lý về vấn đề bàn luận chuyện riêng người khác, còn nếu
nói xử lý tội danh gây rối trật tự công ty thì chuyện cũng không đến mức đó. Huống chi, một trong hai đương sự còn là thư ký riêng của tổng giám đốc. Nếu ông xử lý không khéo có khi sẽ đắc tội ngài ấy. Mà chuyện đã
rầm rộ đến mức này, cũng không thể nào dàn xếp êm thắm cho qua! Trong
lòng rối như một đống tơ vò, ông không biết nên làm sao nhưng ngoài mặt
vẫn ra lệnh: "Chúng ta vào phòng họp đi!"
* * *
Khi đồng
hồ điểm đúng chín giờ, cửa phòng bật mở, giám đốc Ngô bước vào, nặng nề
ngồi vào chiếc ghế xoay trên bàn làm việc. Ông nhận lấy tách cà phê nóng do nam thư ký đưa đến, nhấp một ngụm lấy tinh thần. Chỉ là, khi ông
chưa kịp nuốt xuống thì điện thoại trên bàn kêu lên inh ỏi. Ông bực bội, thầm chửi rủa kẻ nào không có mắt lại đi phiền mình lúc này, nhưng khi
nhìn thấy số điện thoại nội bộ hiển thị trên màn hình thì giật bắn mình, vội vàng nuốt xuống ngụm cà phê nóng hổi, nhấc lên ống nghe: "Alo."
"Vụ việc xử lý thế nào?" Chất giọng đều đều trầm khàn, lành lạnh vang lên bên tai khiến ông có cảm giác lông tơ dựng đứng.
"Vẫn chưa đưa ra hình phạt chính thức ạ!" Giám đốc Ngô nuốt một ngụm nước bọt, hy vọng xoa dịu cơn đau rát nơi đầu lưỡi.
"Hử?" Chất giọng lành lạnh lại tiếp tục vang lên, nghe không ra vui buồn nhưng lại làm cho người nghe cảm thấy bất an.
"Cô gái kia cố tình gây hấn, làm đổ cà phê lên người cô Tư Phàm. Từ đó mới
xảy ra chuyện tranh chấp như vừa rồi." Giám đốc Ngô ngắn gọn tóm tắt sự
việc.
"Cà phê nóng?" Chất giọng người kia vẫn điềm tĩnh nhưng nghe ra được một tia đè nén.
"Vâng!" Giám đốc Ngô bình tĩnh xác nhận.
Người bên kia không nói gì ngoài tiếng hít thở, tầm một phút sau mới tiếp tục hỏi: "Hình thức xử phạt?"
"Khiển trách nội bộ.." Mồ hôi lạnh chảy xuống cũng không dám lau, giám đốc Ngô cẩn thận nêu ra ý tưởng trong đầu nhưng chưa kịp nói hết câu thì bỗng
bị tiếng chậc lưỡi bên kia làm cho ngậm miệng.
"Bằng văn bản." Người nọ ra quyết định.
"Nhưng, tổng giám đốc.." Hình phạt này có nặng quá không? Nếu chỉ khiển trách
nội bộ thì sẽ bằng miệng, chỉ cảnh cáo. Đổi lại khiển trách bằng văn bản từ trên nhân sự đưa xuống thì sẽ bị đình chức, đứng lương sáu tháng,
chưa kể toàn bộ phụ cấp và khen thưởng sẽ bị trừ sạch. Hình phạt này
cũng quá nặng nề!
"Giám đốc bộ phận nhận cảnh cáo, trừ toàn bộ tiền thưởng tháng này." David không cho phép bàn luận, thẳng thừng ra quyết định.
".. Vâng!" Giám đốc Ngô không dám lại nêu ý kiến. Ngay cả giám đốc bộ phận
bên đó không liên quan cũng bị trừng phạt thì nếu ông nêu ý kiến không
chừng cũng chịu vạ lây. Nhưng là, còn một người liên quan: "Cô Tư Phàm
thì sao ạ?"
"..."
David trầm mặc trong chốc lát. Anh xoay xoay cây bút máy, nặng nề đặt nó xuống bàn: "Khiển trách nội bộ, đứng luôn ba tháng."
"Vâng!" Giám đốc Ngô không dám nói gì, chỉ biết tán thành.
"Tút.. Tút.. Tút.." Đầu bên kia điện thoại đã gác máy, giám đốc Ngô mới yên
tâm bỏ điện thoại về chỗ cũ, tay vơ vội khăn giấy trên bàn lau mồ hôi.
May mắn! May mà ông không vội vàng đưa ra hình phạt, không thì người bị
khiển trách sẽ là ông. Vị tổng tài này thiên vị vậy mà cũng ra hình ra
dạng. Tuy nhìn bề ngoài, cô Tư Phàm cũng bị khiển trách, bị đứng lương;
nhưng mà, đã gọi là khiển trách nội bộ thì quyền thực thi sẽ là của sếp
tổng, nếu vị này không khiển trách thì cũng không ai biết, cho dù có
biết cũng không dám nói. Còn nói phạt đứng lương ba tháng nhưng lại
không hề nói trừ thưởng thì khác gì không trừ; mà lương thì năm tháng
sau sẽ là đợt lên lương tiếp theo, vậy thì đứng lương ba tháng cũng
chẳng có ý nghĩa gì! Cách xử lý này nhìn bề ngoài thì gọi là kỷ luật,
nhưng người tinh ý đều sẽ nhận ra thực tế chỉ làm ra vẻ thôi!
"Cậu vài đây, soạn thảo văn bản kỷ luật công ty gửi cho bên nhân sự." Giám
đốc Ngô gọi cho nam thư ký đang ngồi ở phòng làm việc bên ngoài. Nghĩ
nghĩ, ông nhấn mạnh: "Nhanh chút!"
* * *
Tư Phàm vừa từ
trong toilet riêng đi ra thì giật mình thấy, David đang ngồi ở vị trí
làm việc của mình, đưa lưng về phía cô. Cô mím môi, lặng lẽ đến phía sau anh, giọng đều đều: "Sếp có gì phân phó ạ?"
David nhíu mày, mạnh mẽ xoay người lại, tỏ rõ sự khó chịu: "Em vừa gọi anh là gì? Giọng điệu xa cách như vậy là sao?"
".. Tôi nói có gì sai sao?" Thân hình nhỏ bé run lên, cô gắng giữ bình
tĩnh, ngón tay vô thức đẩy gọng kiếng, hàng mi dày khẽ chớp, nghiêng mặt qua, không dám nhìn vào mắt anh.
"Em!" Anh bật dậy khỏi ghế ngồi, thân hình mạnh mẽ bao trùm lấy cô, từng bước ép sát.
Tư Phàm vội lùi lại, anh lại càng bước tới. Hai người cứ anh tới tôi lui
cho đến khi lưng cô đụng vào vách tường thì Tư Phàm không thể làm gì hơn là đứng im. Lúc anh đặt hai tay lên tường, bao bọc lấy cô ở giữa thì
hơi thở thanh mát, quen thuộc xộc thẳng vào mũi. Trái tim bé nhỏ đập lỡ
một nhịp, Tư Phàm vội cúi gằm mặt, che giấu gò má bỏng rát.
Nhìn
người trước mặt vẫn quật cường không nhìn mình, David dùng bàn tay nắm
lấy cằm cô nâng lên, cưỡng ép cô nhìn mình: "Thái độ của em như vậy là
sao?"
"Không sao cả!" Tư Phàm gắng giãy giụa, muốn thoát khỏi bàn tay to lớn, rắn chắc như gọng kìm "Anh buông ra đi!"
"Không sao mà lại né anh như né tà? Không có gì thì sao không nhìn thẳng vào
mắt anh? Bị người ức hiếp cũng không dám lên tiếng? Xưng hô với anh
khách sáo như vậy?" Anh bất mãn nhìn vào đôi mắt xinh đẹp ẩn sau gọng
kiếng kia, cường thế chất vấn.
".. Tôi.." Không hiểu sao cô có
cảm giác đôi mắt kia sắc như chim ưng, rồi lại chất chứa ủy khuất, nhìn
người mình tựa như cô đang khi dễ anh ".. Chỉ là.."
"Là sao? Chả
lẽ hôn anh khiến em khó chịu như vậy? Cảm thấy thiệt thòi như vậy?"
Giọng điệu anh hạ xuống, ngón tay vô thức vuốt ve da mặt non mềm.
".. Tôi.. Tôi chỉ bối rối!" Anh dùng thái độ như vậy làm cho cô cảm giác trong lòng mềm mụp, theo bản năng muốn giải thích.
"BốI rối? Vì sao?" David nắm ngay trọng điểm, ánh mắt dâng lên ánh sáng.
"..."
Cô mím môi, hàng mi dày rũ xuống, che đi đôi con ngươi xinh đẹp.
"Em.." David thực sự tức giận, vung tay lấy đi đôi kiếng cận chướng mắt của
cô, quăng ra xa. "Cạch" một tiếng trầm đục, nó rơi xuống chiếc ghế da,
tội nghiệp nằm trong góc.
"Anh làm gì vậy?" Tư Phàm hốt hoảng, cảm giác an toàn mất đi, cô như bị người gỡ bỏ lớp mặt nạ, bắt buộc đối mặt với sự thật.
"Trừng phạt em!" Vừa nói xong, anh dùng một tay đỡ lấy cằm cô, một tay xiết
lấy eo cô, mạnh mẽ hôn xuống cánh môi mềm chưa kịp khép lại của cô, răng day nhẹ cắn lấy miếng thịt mềm như trừng phạt, lưỡi nhẹ nhàng luồn vào
khoang miệng, cuốn lấy lưỡi cô mà liếm mút.
Bất ngờ bị anh tập
kích, đôi mắt cô trợn tròn, ý thức muốn đẩy anh ra, nhưng trái tim nhỏ
bé lại luyến tiếc chút ngọt ngào này. Lý trí và tình cảm đang đấu tranh
thì một cơn đau nhói truyền đến khiến cô tỉnh táo, theo bản năng khẽ rên một tiếng, răng cắn nhẹ vào lưỡi David khiến anh bị ăn đau, nhờ thế mới thoát khỏi ma trảo của anh.
David bị cô cắn thì dứt ra, theo bản năng rụt lưỡi, ánh mắt u oán nhìn cô.
"Xin, xin lỗi! Anh làm tôi đau!" Tư Phàm vô tội nhìn anh.
"Đau? Ở đâu?" Anh cũng đâu xiết mạnh tới mức khiến cô đau chứ!
"Chỗ vết thương.." Cô lí nhí trong miệng. Dù sao chuyện cô bị người tạt nước nóng là thật, chỗ đó cũng đỏ ửng một mảng, cảm giác nóng rát bao trùm.
Tay anh lại xiết ngay chỗ vết thương, không đau mới lạ!
Lúc này David mới nhớ ra chuyện lúc sáng, nhìn vết cà phê bị mờ đi đôi chút trên áo, anh vội hỏi: "Em có bị bỏng không?"
"Không sao! Chỉ là vết thương nhỏ!" Dù sao cô cũng quen rồi, mấy vết bỏng này đâu là gì.
"Đưa anh xem!" Anh bất chấp việc da mặt cô mỏng, vén một góc áo lên xem.
"Này! Anh làm gì thế? Buông tay ra!" Tư Phàm hốt hoảng, đẩy tay anh ra.
"Em yên nào! Anh sẽ không làm gì!" David trấn an, nhìn vào vết thương đỏ
hỏn nơi gần eo cô "Cũng may không nặng, vết thương không lớn. Em ngồi
xuống đi! Anh đi lấy thuốc trị bỏng."
Bị anh mạnh mẽ ấn ngồi xuống ghế da, Tư Phàm bỗng nghe "răng.. rắc.." một tiếng, ánh mắt không tự chủ nhìn anh.
David cũng nghe thấy, khi bị cô nhìn như vậy thì cảm thấy chột dạ, anh áy náy: "Chút nữa anh đưa em đi cắt kiếng khác."
"..."
Khoé miệng co quắp, Tư Phàm không thể làm gì hơn là gật đầu. Dù sao cũng là
anh làm hại cô không có mắt kiếng dùng, anh phải có trách nhiệm!
"Em dịch qua chỗ khác ngồi đi. Anh đi lấy thuốc." Anh đứng thẳng người, sải bước về phía tủ thuốc đặt nơi góc phòng.
Tư Phàm mò mẫm dịch người, cầm lên cặp kiếng đã bị gãy đang nằm chỏng chơ
nơi cô vừa ngồi xuống khi nãy, đau lòng mà bỏ nó lên bàn thủy tinh. Khi
cô vừa đặt tay xuống thì đã bị anh nắm lấy, thấy giằng co không hiệu quả nên đành mặc kệ.
David nới mấy ngón tay cô ra, từng chút một
kiểm tra, thở phào nhẹ nhõm khi không thấy có dằm kiếng dính vào bàn
tay, xoay mặt kiểm tra nơi cô vừa lượm chiếc kiếng: "Anh bảo em dịch ra
chỗ khác chứ có bảo em lấy mấy cái mảnh vụn của kiếng đâu. Lỡ đâu lại bị thương thì phải làm sao?"
"Người ta cũng đâu phải trẻ con!" Cô nhẹ giọng phản bác.
"Em còn cãi? Xem ra anh phạt em vẫn còn nhẹ?" Mắt phượng nhìn chằm chằm
cánh môi sưng đỏ của cô, anh không hề che giấu sự khát khao. David cũng
không biết mình làm sao, chỉ biết bản thân rất muốn trải nghiệm một lần
nữa cái cảm giác răng môi hòa quyện kia.
"Không! Không có!" Cô vội bụm miệng, lắc đầu nguầy nguậy.
"Tha cho em lần này!" Anh lưu luyến nơi cánh môi màu hồng đào rồi cưỡng chế bản thân dời mắt đi.
"Ngồi yên!" David mở nắp hộp, bôi một ít thuốc ra tay. Anh cố gắng giảm lực
đạo đến mức nhỏ nhất, cẩn thận chạm vào vết thương. Khi ngón tay to lớn
của anh cọ nhẹ vào da thịt non mềm của cô, trái tim hai người gần như
đồng thời rung lên. David cố gắng dằn xuống cảm giác xao động trong
lòng, chuyên tâm bôi thuốc mỡ cho cô. Tư Phàm lại bối rối, cô lấy hết
can đảm nặn ra một câu: "Anh để tôi tự làm đi!"
"Ngoan! Ngồi
yên!" David không cho cô cự tuyệt, cẩn thận bôi từng lớp thuốc lên vết
bỏng. Thái độ nghiêm túc đến mức không ai nghi ngờ anh sẽ có ý nghĩ
khác, nhưng nơi vành tai có chút ửng hồng lại bán đứng tâm trạng thật
của chủ nhân nó.
Tư Phàm không tự nhiên, cố gắng dằn lại xúc động muốn tránh thoát, ép buộc bản thân ngồi tại chỗ.
Hai người cứ thế im lặng, tuy không nói gì nhưng không khí không còn căng thẳng như ban đầu, thậm chí có chút hòa hợp đến kì lạ.
"Sao hôm nay em lại ra đó lấy nước?" David nhìn vết bỏng của cô đã được phủ
đầy thuốc thì rút tay về, lấy khăn giấy lau tay để phân tán sự chú ý của bản thân.
"Máy nóng lạnh trong phòng hư rồi, tôi muốn pha trà cho anh nên mới ra đó." Tư Phàm vội kéo áo xuống, hàng mi dày khẽ chớp.
"Xưng em!" Anh đột ngột ngắt ngang khiến Tư Phàm không kịp phản ứng.
"Sao cơ?" Vị này bị sao vậy? Hôm nay lại bắt bẻ xưng hô. Bao lâu nay cô vẫn
gọi như vậy, anh cũng có nói gì đâu! Cô khó hiểu nhìn anh: "Nhưng.."
"Em vẫn gọi anh là anh đó thôi, sửa lại xưng hô của bản thân là được!"
David nêu ra lý lẽ của mình. Dù sao sau nụ hôn hôm nay, anh không nghĩ
muốn duy trì mối quan hệ của hai người như trước kia. Vì thế, anh phải
bắt cô thay đổi xưng hô, mặc kệ cô có nguyện ý hay không!
Tư Phàm cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng cô lại không thể chỉ ra chỗ nào sai nên chỉ đành im lặng, xem như đồng ý.
"Xin lỗi! Việc lần này là do anh." David đột nhiên thốt nên lời xin lỗi khiến cô mờ mịt.
"Vì sao? Anh đâu có lỗi gì!" Tư Phàm nhìn anh với ánh mắt không hiểu.
"Nếu anh phát hiện máy hư sớm, em sẽ không phải xuống đó và gặp những chuyện này." Anh vươn tay, muốn vuốt ve gương mặt cô.
"Anh.. đừng tự trách! Việc này, không phải lỗi của anh!" Tư Phàm mất tự nhiên mà rụt người, né tránh bàn tay anh.
David mất mát nhìn cô nhưng cũng không gắng cưỡng ép. Bàn tay to xiết chặt
lại, nhìn bờ môi cô vẫn còn sưng đỏ vì nụ hôn vừa rồi, anh chợt nhận ra
câu trả lời cho tình cảm của mình. Chỉ là, cô dường như vẫn đang muốn
giữ khoảng cách với anh. Phải làm sao cho phải đây?